Chương 28

Valletta và đứa trẻ bám vào chân cô, bao gồm cả Jin và Nereid, cùng nhau biến mất.

Reinhardt chặn Milrode đang lao đến chỗ cô.

Reinhardt cười khúc khích với giọng trầm khi Valletta hoàn toàn biến mất.

Khi anh nhấc ngón tay lên, cơ thể Milrode lơ lửng trong không trung.

“Cái quái gì vậy… Ách!”

“Thái tử điện hạ!”

Cơ thể Milrode lơ lửng trên không và trôi đi.

Cơ thể Milrode di chuyển điên cuồng theo mọi hướng khi Reinhardt búng ngón tay và nở nụ cười.

Khuôn mặt vốn đang hét “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!” của Milrode càng ngày càng tái xanh.

Chà, ta không thể gϊếŧ ngươi, nhưng nếu để ngươi sống, ngươi sẽ chạy đến vẫy đuôi trước Chủ nhân của ta. Ta nên làm gì đây?”

Reinhardt nghiêng mặt sang một góc và hỏi những kỵ sĩ đang giậm chân đầy bất lực.

Tất nhiên trong số các kỵ sĩ cũng có các tinh linh sư và linh mục.

Tinh linh sư và Linh mục thì ngược lại với Pháp sư. Họ có khả năng hóa giải ma thuật.

Tuy nhiên nó chỉ có hiệu quả khi cấp độ của pháp sư và linh mục tương đương nhau, hoặc cấp độ của nhóm đang cố gắng tiêu diệt bên còn lại mạnh hơn.

“Sao ngươi dám làm như vậy với Thái tử! Cho dù là Chủ nhân của Ma tháp thì vẫn phải tuân theo pháp luật!”

“Hắn là ai chứ? Chỉ là một tên Thái tử mà thôi.”

Reinhardt nghiêng đầu và trả lời bằng một giọng ngây thơ, như thể anh không biết gì.

Anh ngừng cử động và nắm chặt tay lại.

Sau đó Milrode, người đang bay khắp mọi hướng trong không trung, dừng lại.

Mọi người lo anh sẽ ngất đi vì sắc mặt nhợt nhạt. Anh không còn kêu lên những âm thanh yếu ớt nữa.

Khi chuyển động dừng lại, tinh linh sư và các linh mục khẩn cấp dồn sức mạnh của họ để phá giải ma thuật bay của Reinhardt.

Năm linh mục, hai tinh linh sư cấp thấp và một tinh linh sư trung cấp. Những nhân lực quý giá đã hợp lại và dồn toàn bộ sức lực phá giải ma thuật của Reinhardt, nhưng trớ trêu thay, Milrode thậm chí còn không xuống nổi một milimet.

“Sao các ngươi có thể ngu ngốc và thảm hại đến như vậy? Các ngươi có biết vị trí của mình ở đâu không?”

Reinhardt tỏ vẻ tò mò và hỏi. Sau đó anh cười toe toét.

Khi anh búng ngón tay để phóng thích ma thuật, Milrode vốn đang lơ lửng trên không, bắt đầu lao xuống. Có lẽ có một phong tinh linh đã hòa lẫn trong không khí, như một cơn gió đã tiếp nhận Milrode và cẩn thận đặt anh ta xuống đất ngay trước khi anh ngã xuống.

Điều đáng ngạc nhiên là anh ta vẫn chưa ngất đi. Tuy nhiên anh ta dường như không thể di chuyển.

“Ngài có ổn không?”

“Ư-Ừ.”

Milrode gần như không thể đứng vững, tay cầm kiếm run rẩy.

“Một, hai, ba, bốn và năm. Một đám ít ỏi.”

Reinhardt lẩm bẩm khi chỉ tay về phía 5 người đã ra tay cứu Milrode.

Dường như có khoảng năm mươi người đến nơi này.

“Ai là người đã cố phá lá chắn mà ta đã tạo ra cho Chủ nhân của ta bằng cả trái tim?”

Đôi mắt cong cong màu đỏ của anh lấp lánh vẻ điên cuồng.

Miệng anh nhẹ nhàng vẽ thành hình vòng cung rất tự nhiên và rất đẹp.

Ngay cả những kẻ địch cũng run rẩy và tự tát vào mặt mình một cái.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người đó tiến lên trước?”

Reinhardt nhún vai với vẻ rất phóng đại, và từ từ lướt qua nhóm Milrode. Reinhardt đột nhiên thả lỏng cơ thể, cong eo về phía trước, cười khúc khích, và từ từ ngẩng đầu lên.

Tiếng cười của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng dịu đi. Anh nhìn lướt qua các tinh linh sư và linh mục bằng ánh mắt có thể khiến người ta dựng tóc gáy.

“Đây đâu phải câu hỏi khó? Mau nói cho ta biết ai là người đầu tiên đυ.ng vào lá chắn.”

“Anh sẽ làm gì một khi biết người đó là ai?”

Milrode chậm chạp tỉnh táo lại, đứng trước Reinhardt và nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt của Reinhardt nheo lại.

“Nếu anh đã thức tỉnh với tư cách là Chủ nhân Ma tháp, thì ta cũng sẽ tôn trọng anh.”

Reinhardt cười khúc khích.

Nghe những con kiến

nhỏ bé lảm nhảm trước mắt khiến anh khó chịu. Chúng có biết mình đang nói chuyện với ai không?

Biểu cảm của Milrode cứng lại khi nghe tiếng cười của Reinhardt.

Milrode cố giữ vẻ mặt thẳng thắn, hít một hơi thật sâu và mở miệng lần nữa.

“Ta biết các pháp sư không thích người thường, nhưng khi đối nhân xử thế, trước hết ta nên tôn trọng nhau.”

“Lời ngươi nói cứ như ta không phải con người ấy?”

Reinhardt, nhún vai, cười toe toét.

“À, nô ɭệ không phải con người, mà chỉ là gia súc, đúng không?”

Reinhardt mở mắt và nói với vẻ mặt tự phụ.

Lông mày của Milrode nhíu lại. Milrode nhận thức được bản chất bí ẩn của các Pháp sư.

Những pháp sư bị người thường ghét bỏ một cách kỳ lạ. Cho dù đó là do mana bẩm sinh hay do khả năng xuất hiện sau khi thức tỉnh của họ, người thường luôn theo bản năng không chấp nhận các pháp sư.

Vấn đề là các pháp sư chưa thức tỉnh cũng có thể bị ghét bỏ. Một pháp sư chưa thức tỉnh sẽ rất yếu. Kết quả là, nó khiến con người sinh ra sự ruồng bỏ, và vẻ ngoài của họ thường rất bẩn thỉu.

Reinhardt đã tận dụng lợi thế về ngoại hình của mình, tuy nhiên, những pháp sư khác không thể làm được như vậy và sẽ bị chà đạp hết lần này đến lần khác.

“Nếu anh đang nói về khoảng thời gian mình còn là nô ɭệ…”

“Đồ đầu vàng ngu ngốc. Ngươi nên biết rằng cái mác Thái tử mà ngươi đang khoác lên mình không phải là thứ ai cũng có.”

Reinhardt đưa tay ra, nắm lấy cổ một trong những linh mục có mặt và kéo hắn ra ngoài. Reinhardt kéo cổ áo hắn đến trước mặt mình, buộc đôi mắt của vị linh mục nhìn vào mình rồi khẽ mỉm cười.

“Nếu dám đυ.ng vào ma thuật của ta một lần nữa, thì đây là điều sẽ xảy ra. Có hiểu không?”

Những ngón tay trắng trẻo của Reinhardt nhẹ nhàng vuốt ve gáy người đàn ông.

Những nơi Reinhardt chạm đến đều khiến cơ thể người đàn ông nổi da gà.

Vị linh mục lẩm bẩm cầu cứu, run rẩy và gật đầu lia lịa.

Những linh mục và tinh linh sư khác đứng phía sau, cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát khi bàn tay của Reinhardt, vốn định túm cổ linh mục rồi bẻ gãy nhưng đột nhiên dừng lại.

“Tôi có thể gϊếŧ họ không, Chủ nhân?”

“Đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp.”

Khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó xuất hiện trong tâm trí, Reinhardt giữ chặt cổ vị linh mục và do dự muốn bẻ gãy nó.

Sau khi cân nhắc,anh bật ra một tiếng cười khẩy rồi đột nhiên búng tay.

“Ahhhhh!”

Cùng lúc đó, những linh mục và tinh linh sư không bị Reinhardt bắt lại bỗng hét lên.

Mọi ánh mắt đều hướng về năm linh mục và hai tinh linh sư. Điều đầu tiên họ nhìn thấy khi quay đầu lại là những tinh linh được triệu hồi đã biến thành cát bụi.

Những tinh linh sư có khế ước bị buộc phải chấm dứt do các tinh linh đã chết, lăn lộn trên nền đất.

Các linh mục ôm ngực và thở gấp.

Reinhardt ném cổ áo vị linh mục mà mình đang giữ trong tay. Vị linh mục ngã xuống đất, run rẩy nhìn lên Reinhardt.

Mạng của họ vẫn còn, nhưng họ sẽ không bao giờ có thể sử dụng thánh thuật của mình nữa trong suốt quãng đời còn lại.

“Đây là lời cảnh cáo.”

Anh liếc nhìn những người đang nằm trên sàn bằng ánh mắt lấp lánh sự lạnh lùng, rồi quay sang Milrode.

“Những gì các ngươi định làm với cô ấy vì những khả năng cô ấy có… Những điều đó rất rõ ràng. Ta nhận ra giờ đây cô ấy đối với ngươi chính là quả ngọt.”

Milrode siết chặt tay.

Vị linh mục nằm trên nền đất, run rẩy.

Nhà giả kim có thể chế tạo những loại ma dược bổ sung mana hoặc thánh thuật. Nhà giả kim đôi khi cũng có thể biến những viên sỏi thành vàng.

Tuy nhiên, số lượng sản xuất ra ít hơn đáng kể so với nhu cầu. Có những nhà giả kim không thuộc một tổ chức nào, và họ thường sống một cuộc sống ẩn dật.

Có những trường hợp thuốc của họ được mua bán ở chợ đen.

Lý do rất đơn giản. Điều này là do các nhà giả kim thuộc sở hữu của Hoàng gia hoặc thuộc các tổ chức khác.

Một vài người đã quyết định đến Hoàng cung để chế tạo những loại thuốc nhất định hàng ngày và sống một cuộc đời đầy hối tiếc.

Những người kỳ cựu thì sống ẩn dật và kiếm đủ sống qua ngày.

Bởi vì nếu bạn thuộc về nơi nào đó, bạn sẽ bị giám sát và giam cầm, và luôn bị ép buộc phải làm một khối lượng công việc nhất định.

“Ta không có ý định làm như vậy! Nàng ấy là vợ chưa cưới của ta và ta lo lắng vì nàng ấy mất tích. Và ta đến đây để cứu Valletta.”

“Có phải vì đầu vàng cũng là một viên sỏi nên mới ngu ngốc như vậy không? Thật nực cười. Cho dù ngươi không nghĩ như vậy, nhưng nếu cấp trên của ngươi có suy nghĩ đó, thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng đó mà thôi.”

“Cẩn thận lời nói của ngươi đấy.”

Milrode đáp trả với giọng dữ dội.

Đôi mắt anh ta mở to và đầy cảm giác công lý. Ánh mắt Reinhardt mất hứng và lạnh đi.

“Chính vì ngu ngốc nên dù ngươi có hàng ngàn cơ hội nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh của Chủ nhân ta.”

Môi Reinhardt nhẹ nhàng vẽ một đường vòng cung. Nó gần giống như một nụ cười theo thói quen.

“Đừng nói những điều vô nghĩa nữa và hãy để ta gặp Valletta!”

“Chủ nhân là của ta.”

“Nàng ấy không phải một món hàng!”

“Ta phát hiện ra người đầu tiên, nhìn thấy người đầu tiên, vì vậy người ấy là của ta. Hãy nhìn lại mình đi, ngươi còn chẳng thể đυ.ng tới một ngón tay của ta.”

“Người quá tốt với ngươi,” Reinhardt thì thầm. Khuôn mặt anh rạng rỡ tuyệt đẹp khi anh nhìn vào biểu cảm méo mó của Milrode.

Reinhardt chậm rãi quay đầu nhìn những người nằm dưới đất.

“Nếu ngươi dám nhìn Chủ nhân ta và mang lại tai họa cho cô ấy, thì ta thề, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Sau khi anh nói xong, một vòng tròn ma thuật màu trắng đột nhiên xuất hiện dưới chân Reinhardt.

“Lần sau, ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi và để lại phần thân để ngươi thở thoi thóp suốt quãng đời còn lại. Suy nghĩ cho thật kĩ nhé.”

Reinhardt biến mất trong ánh sáng trắng phát ra từ vòng tròn ma thuật.

Tuy nhiên, từ nơi Reinhardt biến mất, đôi mắt đỏ của anh vẫn để lại dư ảnh.