Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Valletta nói xong, Reinhardt dùng vẻ mặt che giấu những gì anh đang suy nghĩ, rồi từ từ vươn tay ra và xoa môi dưới của Valletta.

“Chủ nhân tốt bụng của tôi dường như không thích trò vui như thế này, nên cứ để tôi chăm sóc cho họ nhé.”

Anh ta một lần nữa khẽ mỉm cười.

“Tôi không nghĩ mình có thể dễ dàng xé xác những kẻ đã biến người thành trò hề.”

Đó là một nhận xét đẫm máu. nó thậm chí còn kinh khủng hơn khi đi kèm với nụ cười hoàn hảo của anh ta.

Valletta muốn hỏi liệu cô ấy có thể quay về trước không, nhưng đôi môi của cô một lần nữa dính chặt vào nhau và không thể động đậy.

Giờ Valletta đã từ bỏ việc nói chuyện mà chỉ nhìn anh ta.

“Chủ nhân là người cuối cùng, vì vậy nên hãy ở đây và đợi đi.”

Anh ta vuốt mái tóc rối bù của cô như thể anh là người ngọt ngào nhất thế giới, rồi quay đầu lại.

‘Người cuối cùng…’

Gương mặt Valletta cứng lại.

‘Chết tiệt, vậy là cuối cùng mình vẫn phải chết.’

Anh ta nhìn điệu bộ đang suy nghĩ của Valletta và mỉm cười trấn an. Sau đó anh đi thẳng về phía Bá tước Delight khi đang thản nhiên giẫm lên các xác chết.

Anh ta không cần phải giải thích gì thêm nữa. Những gì bày ra trước mắt Valletta là một cuộc thảm sát.

Hai người đàn ông mặc áo choàng và trùm đầu túm lấy từng người còn sống sót trong dinh thự và đẩy họ vào phòng ăn, và Reinhardt phóng vũ khí đến chỗ họ khi họ run rẩy trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

Họ đã cố gắng dùng mọi cách để trốn thoát, nhưng sự khác biệt cơ bản giữa họ và Reinhardt giống như sự khác biệt giữa trời và đất.

Reinhardt với nụ cười tinh quái trên môi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể khiến họ khuất phục.

“Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.”

Như thể vẫn chưa đủ, anh ta dùng lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ họ.

“Chạy đi. Nếu các ngươi có thể rời khỏi đây an toàn, ta hứa sẽ không đυ.ng vào các ngươi nữa.”

Và rồi đưa họ vào tuyệt vọng.

Liệu đây có phải giọng nói của người đã cắt sợi dây thừng mục nát trong truyện cổ tích [Mặt trời và Mặt trăng] trong thế giới ban đầu của cô không.

Đó là một giọng nói ngọt ngào tựa như lời cám dỗ, nửa giống giọng nói đầy hào phóng đang ban cho người khác cơ hội. Nhưng tình cảnh thật khủng khϊếp.

Hai chân của họ bị gãy và đứt lìa, và không ai còn đủ khả năng để chạy trốn. Vậy, anh ta đang cho phép ai chạy trốn?

Reinhardt mỉm cười khi thấy một người đang liều mạng bò đi.

“À, nghĩ lại thì, không phải ngươi đã từng đá ta bằng cái chân này và nói ta là đồ xui xẻo sao?”

“Hự… Ặc… Tôi, Tôi không…có làm… như vậy…”

Một trong những người giúp việc dường như đang cố kìm nén cơn đau, giờ lăn lộn trên sàn và lắc đầu nguầy nguậy. Reinhardt khẽ cười khúc khích như vừa nghe được một câu chuyện thú vị.

Tuy nhiên, lần này mắt và khóe miệng anh vẫn thẳng.

“Ta ghét dối trá.”

Khi Reinhardt nhấc ngón tay lên, bên chân còn lại của người hầu bị nhấc lên trong không trung, rồi bị uốn cong một cách kì lạ.

“Aaaaaaah!”

Gương mặt Valletta biến sắc cùng lúc tiếng hét thảm thiết vang lên.

cô không ngửi thấy mùi máu không có nghĩa là cũng không thể nghe được tiếng xương gãy vụn.

Như đã nhận ra gương mặt méo mó của cô, Reinhardt búng tay lần nữa.

Đôi môi của người hầu đó dính chặt vào nhau, và ngay sau đó, cô ấy không thể rêи ɾỉ thêm câu nào nữa.

“Suỵt, chủ nhân của tôi vừa bị giật mình đấy.”

Tôi chỉ muốn nói rằng khuôn mặt bê bết máu của anh còn ghê sợ hơn ấy. Valletta nghĩ.

Reinhardt mỉm cười ngọt ngào với cô và di chuyển nhanh chóng.

Điều tương tự cứ thế lặp đi lặp lại lần nữa. Reinhart thực sự đã kể lại chi tiết tội trạng của họ, cứ như thể anh ta đã tích tụ những gì đã xảy ra trong cả thập kỷ qua. Và có một vài việc khiến Valletta cảm thấy sốc.

“Điều gì đã khiến anh ta nghĩ rằng tôi sẽ ngoảnh mặt lại khi anh ta làm gì đó cho tôi?”

“Ngươi đã sử dụng ta như một cái ghế.”

Reinhardt vừa nói vừa bước lên lưng người giúp việc.

Anh liếʍ môi như muốn nói Valletta hãy nghe đi. Điều này không có trong cuốn tiểu thuyết. Nếu Reinhardt có thay đổi, anh ta sẽ thay đổi vì Valletta.

‘Tại sao?’

Anh ta muốn cô cảm thấy tội lỗi?

Nghe những lời của Reinhardt, Valletta không khỏi cảm thấy bàng hoàng. cô gượng cười với cảm xúc thẫn thờ.

Cô không cảm thấy tội lỗi gì cả. Cô đã cố hết sức mình, nhưng không có ai lắng nghe cô.

Cô khịt mũi. Như cô đoán, họ đã quấy rối và hành hạ anh, nhưng không ngờ họ lại quấy rối anh sau lưng cô.

“Ư… Hự…”

“À, tôi gần như quên mất.”

Reinhardt nhấc tay lên khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ từ phía sau. Thanh kiếm nằm trên sàn lơ lửng trên không và bay thẳng về phía Bá tước Delight.

Bá tước Delight, người còn chút hơi tàn và không ngừng run rẩy, đã phát ra một âm thanh kỳ quái khi gục đầu xuống.

Việc Reinhardt không cân nhắc kỹ lưỡng khi ngăn không cho cô ngửi thấy mùi máu đã khiến mọi thứ trước mắt cô trông như một bộ phim. Thực ra, cô cảm thấy xa cách với thực tại.

Đã bao lâu trôi qua rồi?

Rầm! cửa lại mở, hai người mặc áo choàng đi vào, ném ba người hầu vào phòng ăn.

“Đây là những người cuối cùng còn sống sót trong dinh thự này.”

“Vì là một dinh thự nên có rất nhiều côn trùng cần xử lí nhỉ.”

Đó đúng là một lời nói lạnh lùng. Ba người vừa bị lôi vào đó đã bị thương băng đâm, không còn cơ hội để la hét cũng như bò ra ngoài.

Không thể tin được Valletta vẫn còn sống sau ngần ấy thời gian.

“…Wao.”

Nhưng Valletta lại ghen tị với họ. Ít nhất thì họ có thể qua thế giới bên kia chỉ sau một đòn.

Anh ta nhìn xuống ba người đã tắt thở, thở dài rồi quay người lại.

“Giờ thì, chủ nhân là người duy nhất còn lại.”

Reinhardt từ từ tiến lại gần cô với giọng nói ngọt ngào như còi báo động cám dỗ người thủy thủ.

***

(Quay lại hiện tại)

Reinhardt nhìn xuống Valletta, người cuối cùng đã bất tỉnh do không thể chịu được những cú sốc dồn dập và cơn đau đớn trong tim. Có lẽ bởi vì cuối cùng cô ấy cũng ngã xuống, nên áo choàng bê bết máu và khá lộn xộn. Cô cau mày và rêи ɾỉ vì không thoải mái.

“Ngài không định gϊếŧ cô ta sao, thưa ngài?”

Một trong hai người đàn ông mặc áo choàng bỏ mũ trùm đầu và hỏi. Người đàn ông đứng bên cạnh cũng cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu đang đội.

Người đầu tiên là một người đẹp trai với mái tóc đen nhánh và đôi mắt màu vàng sáng, và người còn lại có mái tóc màu xanh lam nhạt che kín cổ và đôi mắt xanh đậm.

“Ta đang nghĩ về chuyện này.”

“Có phải vì giả kim thuật của cô ta không? Hay vì tinh linh của cô ta? Tất cả đều không phải dạng thường. Tôi nghĩ chúng sẽ khá hữu dụng.”

Người đàn ông tóc đen bình tĩnh nói.

“Nếu đó là tất cả những gì chúng ta cần, vậy thì ta có thể cưỡng ép và khiến cô ta khuất phục.”

Đối với Reinhardt thì chuyện đó là điều có thể.Trước những lời nhận xét thẳng thừng của anh ta, khuôn mặt của hai người đàn ông trở nên khó hiểu.

Reinhardt ngồi xổm trước mặt Valletta, ngón tay lướt qua mái tóc nhuốm đầy máu của cô.

Gò má thon gọn trắng như tuyết của cô thay vì ửng đỏ thì máu đã đông cứng lại, khiến chúng trở thành một màu đỏ sẫm. Mái tóc bồng bềnh của cô rối tung và lòa xòa trên sàn.

Cô rêи ɾỉ, thở ra nhẹ nhàng rồi chìm vào giấc ngủ sâu, giữa trán vẫn hằn rõ những nếp nhăn.

Đôi tay đầy máu của Reinhardt nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.

“Nếu người không hoàn toàn thuộc về tôi, tôi thà…”

Gϊếŧ cô ấy và giữ lại xác không phải là ý kiến tồi.

Đôi mắt đỏ của Reinhardt lóe lên, sau đó chậm rãi chớp chớp. Nhưng nếu anh làm vậy, anh sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp đến từ cô và cô sẽ không còn mỉm cười với anh nữa.

Anh gạt suy nghĩ đó đi ngay lập tức. Ngón tay trỏ của anh lướt xuống gáy rồi chọc vào má cô.

“Thật đáng tiếc.”

Nếu được hỏi thêm lần nữa rằng anh có muốn gϊếŧ cô không, anh sẽ nói không. Thay vào đó, sự bất mãn trong anh bùng nổ vì cô đã không gọi anh bằng tên dù chỉ một lần trong suốt mười năm họ ở cùng nhau.

“Ceylon.”

“Vâng, thưa ngài.”

Người đàn ông tóc xanh nhạt lập tức trả lời. Đó là một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân đang phả vào tai.

“Ngươi có nghĩ rằng việc sống cùng nhau suốt mười năm và chưa bao giờ gọi nhau bằng tên thật là có thể không?”

“…Không phải là không thể, nhưng tôi không nghĩ đó là điều bình thường.”

“Đúng vậy.”

Nhưng Valletta Delight đã làm được. Không chỉ Reinhardt, cô không nhớ hay gọi tên của bất cứ ai cô gặp hoặc những người làm việc trong biệt thự.

Khi cô ấy gọi một ai đó, cô toàn “Này!”, “Người kia!”, “Ngươi”

‘Nếu cô ấy nhớ thì nên nói ra chứ.’

Nhưng cô nhớ tên Reinhardt. Điều đáng lo ngại hơn nữa là cô ấy chưa bao giờ nói ra.

“Cha ơi! Làm ơn, hãy vứt bỏ tên nô ɭệ đó đi! Con chắc chắn rằng sau này hắn sẽ có vấn đề.”

Reinhardt chậm rãi chớp mắt khi lục lại kí ức của mình.

Cô luôn yêu cầu cha mình đuổi anh đi hoặc bán anh cho người khác càng sớm càng tốt. Từ một năm trước,gần như tuần nào cô cũng đến cầu xin Bá tước Delight. Anh thật lòng muốn hỏi nguyên nhân tại sao.

‘Mình chỉ có thể từ từ hỏi cô ấy.’

Anh không cần phải vội vàng. giờ cô đã là của anh và anh không còn phải cúi đầu trước bất cứ ai nữa.

Sau khi suy nghĩ, Reinhardt bật dậy khỏi mặt đất, vòng tay dưới lưng cô và đỡ đầu gối cô lên.

“Mà, không phải ban đầu ngài đã định làm việc này từ tuần trước sao? Có lý do cụ thể nào cho sự chậm trễ này không?”

“Hôm đó là sinh nhật của một người.”

Reinhardt chậm rãi cúi xuống và hôn lên trán cô. Thứ mà anh chỉ có thể nhìn từ xa cuối cùng đã rơi vào vòng tay anh.

Khi Reinhardt nghĩ như vậy, anh nở một nụ cười thật sâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »