Chương 11

Đã một tuần rồi cô không để tâm đến.

Cô nhớ rõ tình tiết đó trong cuốn tiểu thuyết. Vào sáng ngày sinh nhật lần thứ 20 của Valletta, Bá tước Delight đã bị gϊếŧ.

Nhưng giờ đây, đã một tuần trôi qua kể từ sinh nhật của cô. Valletta nheo mắt nhìn xuống.

[Sau khi nhận được thông báo, người kị sĩ đã đến. Bá tước Delight bị máu bao phủ ngay từ cửa vào.

Càng đi vào trong, anh ta càng giẫm lên nhiều vết máu hơn, sau đó thì đến phòng ăn. Người kị sĩ cảm thấy sợ hãi, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ chạy.

Có những xác chết bị mất chân tay một cách kì lạ. Và hơn hết, giấy tờ được rải khắp nơi, trên đó ghi lại chi tiết những việc làm phi pháp của Bá tước Delight.

Như thể đó là báo ứng.

Và Valletta Delight được đặt ở giữa bàn. Cổ của cô ấy bị bẻ gãy một cách kì lạ và đôi môi bị rạch đầy ghê tởm như bị buộc phải cười.

Trước mặt cô là những xác chết chất đống như núi và những ngọn nến cháy trên đầu chân đèn. Trông nó không khác gì chiếc bánh sinh nhật của Valletta. Có hai mươi ngọn nến đã được thắp lên. Và hôm đó là sinh nhật lần thứ 20 của Valletta Delight. ]

Trong tiểu thuyết, kết thúc của mọi người được miêu tả như để tạo thêm phần kịch tính, nên cô nhớ rất rõ.

Vì vậy, chẳng có lý do gì mà lại không sợ tên điên kia cả.

Valletta nghĩ Reinhardt là nhân vật cô yêu thích, nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi.

Cô chưa bao giờ muốn gặp một nhân vật như thế ngoài đời.

Tuy nhiên, đã có một số khác biệt nhỏ so với cuốn tiểu thuyết. Nếu phần này đã bị thay đổi, có phải sau này nó sẽ kết thúc trong lặng lẽ không?

Valletta cảm thấy khổ sở. Nếu đúng như vậy, cô cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã làm với Reinhardt.

‘…Nhưng ánh mắt đó lại là thật.’

Họ thực sự không cười. Hay anh ta không cần phải gϊếŧ Bá tước Delight nữa?

Nhờ có sự bảo vệ của cô, anh ta đã nhận ít thương tổn hơn, vì vậy có thể sự thù địch trong anh đã giảm đi. Cô hít một hơi thật sâu.

“Một tuần…đã trôi qua.”

Khoảng thời gian này có thể đủ để bắt đầu trấn an cô ấy. Reinhardt có thể là chủ nhân của Ma tháp, nhưng có lẽ anh không điên như trong tiểu thuyết.

Còn lí do nào khác không?

Có phải trái tim anh đã thay đổi? Valletta nắm tóc, thở dài.

Thực ra, cô không hy vọng gì nhiều nếu mọi chuyện kết thúc trong lặng lẽ. Vì cô đã luôn lo lắng suốt thời gian qua.

‘…Và tất cả những gì anh ta cần làm là chạy trốn khỏi đây.’

Valletta thoáng thở dài. Anh ta giờ cũng đã trưởng thành, nên đã đến lúc phải đi rồi. Khi đó hai người sẽ không còn dính líu gì đến nhau nữa.

“Thật nhẹ nhõm…”

Cô thở phào và ngả lưng xuống giường.

Đầu óc cô thư thái và trở nên thanh thản hơn. Bây giờ cô cảm thấy thật thoải mái vì vấn đề khiến cô đau đầu đã được giải quyết.

Valletta không để tâm đến người hầu gái vì đang mải suy nghĩ, nhưng cô ấy đã nói sẽ mang đồ ăn đến sau một giờ, nhưng hai giờ đã trôi qua.

‘Cô ta quên rồi à?’

Bên ngoài trời đã tối và trăng đã lên cao. Cô rất đói vì cô đã phải sử dụng năng lượng của mình cho những việc vô bổ/ vô ích.

“Mình nên đi xem thử.”

Valletta đứng dậy, xỏ đôi dép bông và cẩn thận thò đầu qua khe cửa.

Dinh thự vắng lặng hơn bình thường.

‘Có phải vì cha mình không cho phép nên cô ta vẫn còn ở nhà ăn?’

Cô nghĩ có lẽ là do ông ấy không muốn Valletta dùng bữa một mình trong phòng.

“…Mọi người đi đâu hết rồi?”

Xung quanh yên lặng đến kì lạ. Valletta chậm rãi đi qua hành lang mang lại cảm giác tuyệt vọng, u ám.

Dinh thự thường yên tĩnh như thế này sao?

Kể từ khi Valletta bắt đầu dùng bữa trong phòng của mình, cô chưa bao giờ đi lại xung quanh dinh thự vào buổi tối.

Tuy nhiên, sự u ám này khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cô lần lượt nhìn lên cầu thang và hành lang nơi có ánh nến lung linh.

‘Mình có nên quay lại không?’

Cô dừng bước và quay lại. Cô nhìn con đường mình đang đi, có cảm giác không muốn đi tiếp qua hành lang dài và quay lại.

“Cô ta nói sẽ mang bữa tối cho mình mà. Có cần phải cầm cung đi săn đâu nhỉ.”

Valletta phàn nàn.

Nếu Bá tước Delight không cho phép cô dùng bữa trong phòng mình thì cô sẽ phải xuống phòng ăn.

‘Nhưng Bá tước Delight thường sẽ báo trước cho mình biết về quyết định của ông ấy.’

Thành thật mà nói, cô thấy khó chịu vì cách cư xử đầy hách dịch của ông ta. Nếu không có chiếc vòng, cô đã chạy trốn khỏi dinh thự từ lâu.

‘Hay là mọi người đang cùng ăn tối?’

Lúc này, nỗi lo lắng len lỏi bò lên lưng cô.

Thật kì lạ, hiện tại chắc chắn có không dưới chục người hầu làm việc trong dinh thự này.

‘…Không thể nào.’

Valletta lắc đầu xua tan giả thiết tồi tệ nhất hiện lên trong đầu cô.

Trường hợp xấu nhất chẳng phải rất kinh khủng sao?

Ý nghĩ tồi tệ nhất của Valletta không khác gì những điều khiến cô điên cuồng trong lo lắng trong cả tuần.

“Đã được một tuần rồi.”, cô nghĩ lại.

Không giống như trong tiểu thuyết, một tuần đã trôi qua.

Nếu xem xét kĩ hơn, thế giới cô ấy đang sống đã khác rất nhiều so với tiểu thuyết.

Không giống Valletta trong tiểu thuyết, cô không bị ám ảnh bởi Reinhardt và không yêu anh ta điên cuồng.

Valletta trong tiểu thuyết cũng không có sức mạnh đặc biệt cũng như không đính hôn với Thái tử. Do đó, không có gì đảm bảo rằng thế giới này sẽ có diễn biến tương tự như trong tiểu thuyết.

Nếu thảm kịch kia vẫn chưa xảy đến dù một tuần đã trôi qua thì chẳng phải điều này đã xác nhận rằng diễn biến đã không còn giống tiểu thuyết nữa? Valletta nghĩ vậy và gật đầu.

Bước chân tiến đến nhà ăn của cô ấy dần chậm lại.

‘…Ngược lại thì, có vấn đề gì không nếu mọi thứ diễn ra sau một tuần không giống như trong tiểu thuyết?’

Lo lắng chồng chất lo lắng. Và cuối cùng, cô nhớ lại giả thiết tồi tệ nhất của mình. Những bước chân chậm rãi của Valletta bỗng dừng lại.

“Làm ơn.”

Valletta tiếp tục bước đi.

Làm ơn, hy vọng là không có gì xảy ra.

Cô thiết tha hy vọng rằng giả định tồi tệ kia sẽ chỉ mãi là ý nghĩ trong đầu mình.

Không lâu sau, cô dừng lại trước phòng ăn.

Cô vểnh tai lên nghe ngóng nhưng không nghe thấy bất kì tiếng hét nào phát ra từ bên trong.

Valletta nắm lấy cánh cửa phòng ăn với chút niềm tin nhỏ nhoi còn sót lại. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một lượt rồi kéo cửa phòng ăn ra.

Qua khe hở lộ ra đèn chùm sáng rực phảng phất mùi máu tanh. Theo phản xạ, cô buông cánh cửa phòng ăn mà mình đang giữ.

Cửa phòng ăn đóng lại.

“Khốn nạn, đó không phải là sự thật, đúng không?”

Valletta nhỏ giọng lầm bầm rồi quay lại.

Chắc là cô đang mơ. Rõ ràng là cô đang mơ một giấc mơ kinh khủng khϊếp vì phải sống chung với lo lắng.

‘Mình nên về ngủ thôi.’

Ngay từ đầu, biệt thự không có cảm giác yên tĩnh như vậy.

Khi cô lắc đầu nguầy nguậy và quay lại con đường mình đã đi qua, một ánh sáng mờ ảo lọt vào hành lang. Nói chính xác hơn thì ánh sáng đó phát ra từ phía sau cô.

Valletta dừng bước. Sau lưng cô là cánh cửa phòng ăn, và vốn di Valletta không mở nó ra. cô không mở vì cô đang trên đường quay về phòng.

Giống như nhìn thấy mắt của Medusa, cô cảm thấy chân mình dần dần cứng lại.

Cô không thể bỏ chạy cũng không thể quay đầu đối mặt với người kia, mặc dù có một cảm giác rùng rợn đang tỏa ra từ sau lưng cô.

“Ồ. Người đang ở đây nhưng lại không vào sao.”

“Không, đây là sai lầm của ta.”

“Nếu tôi biết người vẫn còn thức thì tôi đã mời người xuống đây rồi.”

“…Ta từ chối.”

“Vậy điều gì đã đưa người đến phòng ăn?”

“…Ta thấy đói. Nhưng giờ thì ổn rồi, ta sẽ về phòng ngủ tiếp.”

Cô trả lời mà không nhìn ra phía sau vì cơ thể cô như đông cứng.

Cô không giấu được sự cứng nhắc trong giọng nói của mình. Cô không thể lẩn tránh, và họ đang có một cuộc trò chuyện đầy vô nghĩa.

Những gì cô nhìn thấy trong phòng ăn và những lời cô nói khác nhau đến nực cười. Tuy nhiên, cô không thể vào đó và bình tĩnh lấy một ít thức ăn.

Câu trả lời tuyệt vọng của Valletta khiến tiếng cười trầm thấp từ phía sau lưng cô vang lên.

“À… thì ra cô hầu đó là người giúp việc của chủ nhân. Nếu tôi biết được thì đã để cô ta sống rồi. Nhưng cô ta không ngừng la hét và gào lên, vì không nghe rõ nên tôi không biết được…”

Lời nói của anh khiến cô ngạc nhiên.

Đó là vì những từ bị lược bỏ có thể dễ dàng đoán được. Valletta khó nhọc giơ tay lên và vỗ nhẹ vào mặt.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần nhưng cô vẫn tiếp tục đứng yên ở đó.

Cô biết mình phải chạy đi, nhưng đôi chân lại không chạy theo ý muốn. Sau đó, cô cảm nhận được hơi thở từ phía sau.

“Chủ nhân đáng kính của tôi. Thật đáng khen ngợi khi người dám nhìn từ xa, nhưng nếu người không nhìn tôi thì tôi sẽ rất buồn đấy.”

Những ngón tay thon dài như nghệ sĩ dương cầm của Reinhardt nhẹ nhàng xoa gáy cô, sau đó vươn lòng bàn tay ra và nắm chặt.

“Tôi chỉ muốn chủ nhân nhìn tôi mà thôi, vì vậy sẽ rất buồn nếu tôi vô tình làm gãy cổ của người khi đang nắm chặt nó.”

“Ngươi có thể tiếp tục những gì ngươi đang làm. Nhưng hãy để ta ra khỏi đây.”

Reinhardt mở to mắt trước những lời lạnh lùng của Valletta và bật cười.

“Như mọi khi, chủ nhân không chỉ lạnh lùng với tôi mà còn cả với những người khác.”

Cô đã tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất trong đầu cả chục lần.

Ngay cả khi nó xảy ra trước mắt cô theo cách thức đơn giản thì cũng không khiến cô phải làm ầm lên.

Valletta nuốt nước bọt trước giọng nói bực tức của Reinhardt. Cô không hiểu tại sao giọng của anh vẫn hay như vậy.

Reinhardt vỗ vai Valletta khi cô yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước, quay lưng về phía phòng ăn.

“Nhìn tôi đi, Chủ nhân.”

Gáy của cô mà anh đang nắm chặt giờ lạnh lẽo như thể tất cả máu đã bị rút hết. Cô từ từ ngẩng đầu lên và quay lại.

Trước khi biết được, tất cả những gì cô thấy là đôi mắt đỏ kì lạ của anh dưới ánh nến đung đưa.

“Tốt lắm, cô bé ngoan.”

Reinhardt nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Làm thế nào để cô có thể làm cho tên điên này hiểu rằng điều này không ổn chút nào và cô không thể tránh được?

“Tưởng người đang ngủ, tôi còn âm thầm làm chuyện này trong yên lặng. Tôi đoán đây là sự suy xét không cần thiết.”

Anh chỉ tay về hướng phòng ăn và một gợn sóng trong suốt, rõ ràng lan tỏa khắp phòng.

Tuy mơ hồ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng có thứ gì được đặt ở đó. Đó là lý do vì sao không có tiếng ồn vang lên.

Khuôn mặt Valletta trở nên méo mó.

“Ừ. Không đi ngủ đúng là một lựa chọn sai lầm. Ta sẽ vờ như không nhìn thấy gì hết.”

Vì thế nên hãy cho tôi quay về đi.

Với suy nghĩ đó, cô nhìn thẳng vào mắt Reinhardt. Reinhardt cười khúc khích trước lời của Valletta.

Cậu bé gầy gò ngày nào giờ đã trở thành một người đàn ông cao hơn Valletta một cái đầu.

Chiếc áo dài tồi tàn đã biến mất, và giờ anh đang mặc một chiếc áo choàng được làm bằng lụa chất lượng cao không thấm nước, chống bụi và kháng lửa do một pháp sư chế tạo.

“Trước đó người cũng đã nhìn thấy rồi, vì thế nên bây giờ người phải tiếp tục.”

Mái tóc mượt mà của Valletta dựng đứng trước tiếng thì thầm bên tai.

Người ta nói rằng ngực của một người thường có mùi ngọt ngào, nhưng ngực của người này chỉ có mùi máu.

‘Có mùi máu.”

“À.”

Reinhardt thốt lên trước lời nói của Valletta. Sau đó anh ta cởϊ áσ choàng ra, và phần dưới của chiếc áo choàng sẫm màu đó đã ẩm và ướt đẫm. Giả vờ như không biết đó là gì, Valletta cố gắng không nhìn xuống.

Reinhardt ném áo choàng của mình sang một bên rồi quấn nó quanh vai Valletta. Khi chiếc áo choàng ấm áp của anh chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cô, nực cười thay, cơ thể cô nhanh chóng ấm lên.

‘Bây giờ anh ta đang làm gì vậy?’