Không Thể Thiếu Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đổng Tri Vy không phải là Lọ Lem, dù rằng gia cảnh nghèo khó, địa vị bình thường, ngoại hình mờ nhạt. Vì cô thực tế, lý trí và sống nghiêm túc, luôn tự lực cánh sinh, không bao giờ dựa dẫm vào người k …
Xem Thêm

Anh nhún vai ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Không cần gọi điện đâu, tôi tự nghĩ cách”.

Cô quay người bước ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, biết thừa là anh sẽ không cần.

Mặc dù Viên Cảnh Thụy góa vợ nhưng anh thực sự là một người đàn ông độc thân hấp dẫn, lại không con cái, có rất nhiều tin đồn về anh, thậm chí còn có nữ chính lộ diện kêu gào khóc lóc, người này người kia đều nước mắt như mưa, ai cũng có thể thấy trái tim họ vỡ thành từng mảnh.

Cô thường xuyên cảm thấy kỳ lạ, nếu đây mới là trạng thái biểu hiện của người bình thường khi thất tình vậy cô có nên chuyển nhà tới hành tinh khác sống không?

Đổng Tri Vy luôn nhớ rất rõ lúc Ôn Bạch Lương rời bỏ cô, anh chỉ nói đúng hai chữ: “Xin lỗi”.

Có lẽ do hai người ở bên nhau quá lâu nên sự thấu hiểu lẫn nhau luôn hơn người bình thường. Trước khi anh lên tiếng cô đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi tận tai nghe anh nói hai từ ấy lại là cảm giác hoàn toàn khác, giống như đang sống mà bị người ta cầm dao róc thịt, sờ nắn khắp người mà không biết mất miếng thịt nào, chỉ cảm thấy rất đau, đau tới mức quặn cả người.

Cô và anh ngồi đối diện nhau, nhìn thấy cô như vậy hai tay anh đã động đậy nhưng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cầm máy lên nhìn rồi lại nhìn cô, cuối cùng đứng hẳn dậy rồi bước đi không nói một lời. Anh bước lên chiếc xe đỗ bên đường, đèn chiếu hậu lóe sáng, chớp mắt anh đã mất hút nơi góc phố, cũng từ đó mất hút khỏi thế giới của cô.

Hai năm chín tháng, cô đã từng cùng anh rơi nước mắt trong căn phòng đi thuê đơn giản ấy, anh cũng đã từng ôm cô cười vang trong văn phòng mới tinh, đã từng là người đàn ông có đôi mắt sáng muốn ôm cả thiên hạ trong căn phòng sơ sài ấy, cô tin tưởng anh giống như tin tưởng bản thân mình, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có ngày anh sẽ trở thành một người đàn ông cô hoàn toàn không quen biết.

Cũng giống như cô đã từng không tin xưởng thuốc gắn bó với sinh lão bệnh tử của bao nhiêu người lại bị đóng cửa chỉ trong vòng một đêm, trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Đổng Tri Vy đây là lần thứ hai cô mất đi thứ gần như tín ngưỡng đối với bản thân mình, khác hoàn toàn với lần trước, lần này người chịu đựng nỗi đau chỉ có một mình cô.

Ôn Bạch Lương cũng không ngờ rằng khi ở ngã rẽ bản thân mình lại lựa chọn con đường đời hoàn toàn ngược lại với kế hoạch ban đầu của anh.

Không phải anh không yêu Đổng Tri Vy, nhưng đối với một người đàn ông mà nói, nếu mọi thứ trong cuộc đời có thể xếp đặt vị trí thì những vị trí đầu tiên luôn là sự nghiệp, bạn bè, môn thể thao anh thích nhất, ngay cả bố mẹ cũng bị xếp sau đó nói gì tới tình yêu.

Trong cuộc sống của người đàn ông tình yêu chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ, cho dù anh hoàn toàn cho đi bộ phận nhỏ này, cho dù bộ phận nhỏ này hoàn toàn bị phá hủy thì anh vẫn có thể làm việc, sinh hoạt bình thường, hưởng thụ và phát triển mọi thứ thậm chí còn tuyệt vời hơn trong quá khứ. Không giống như phụ nữ, tình yêu đã chiếm hoàn toàn cơ thể và linh hồn họ, chỉ cần một sự thay đổi nho nhỏ cũng có thể khiến họ đau cả đời.

Huống hồ vào lúc đó anh đã bị thất bại và sợ hãi đánh gục hoàn toàn.

Trong quãng thời gian ấy tình hình công ty vô cùng nguy cấp, người người ra đi, người đến đòi nợ càng lúc càng nhiều, giấy gọi của tòa án cứ liên tục giáng xuống đầu anh, Đổng Tri Vy an ủi anh nhưng có an ủi nhiều đến mấy cũng vô dụng, nỗi đau vì thất bại sau những thành công khó khăn lắm mới có được và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với nguy cơ vào tù đều là những thứ cô không thể thay anh gánh vác và giải quyết được.

Anh đã không còn là chàng thanh niên nhiệt huyết ngược dòng trong khó khăn nữa, thành công ngắn ngủi đã thiêu rụi ý chí của anh, sự thất bại bất ngờ đã khiến anh không vực dậy được. Anh đã từng thành công, anh không thể chịu đựng được nỗi đau khổ của sự thất bại, nỗi đau này giống như bị chết đuối khiến anh không thể nào thở nổi, viễn cảnh tương lai mà anh mong muốn, vòm trời thành công anh mong chạm tay tới vốn đã gần kề trong gang tấc chỉ vì sự cố ngoài ý muốn ấy mà trở nên xa xôi ngàn trùng.

Anh không thể dựa vào bản thân mình để vượt qua sự tuyệt vọng này, trong giây phút ấy sự xuất hiện của Đới Ngải Linh giống như sợi dây cứu mạng. Chị có khả năng cứu anh ra khỏi khó khăn này, chị có cách cứu anh ra khỏi đại nạn, đối với một số người mà nói chuyện này dễ như trở bàn tay nhưng vào lúc ấy chỉ có chị bằng lòng chìa tay ra cứu anh mà thôi.

Đới Ngải Linh là một người cũng có chút danh tiếng trong giới đầu tư, bố chị cũng có chút máu mặt, có thể coi là có thực quyền, các giới trong xã hội đều nể mặt, bản thân chị cũng là người khôn ngoan tài cán, khi ở nước ngoài đã từng bước vào Morgan Stanley(2), con đường thăng tiến rất thuận lợi, sau đó về nước mở Quỹ đầu tư tư nhân (Privately Offered Fund), làm ăn phất lên rất nhanh.

Về lý mà nói Ôn Bạch Lương và người phụ nữ như Đới Ngải Linh không thể có mối liên quan quá lớn, sự thực cũng như thế, hai người chỉ gặp gỡ xã giao chứ hầu như không có liên hệ gì đặc biệt. Chỉ là khi anh rơi vào đường cùng rồi ôm hi vọng gọi điện cho tất cả những người quen biết mong họ ra tay cứu giúp, người đáp lại chỉ có chị.

Đới Ngải Linh tự mình lái xe tới gặp anh, hai người ngồi trong xe trao đổi vài câu đơn giản. Chị không còn trẻ nữa, trang sức đắt tiền đến mấy và trang điểm tuyệt vời đến mấy cũng không thể che đậy vùng eo chảy xệ và nếp nhăn trên khóe mắt. Nhưng trước mặt anh chị vô cùng tự tin, sự tự tin khiến chị có thái độ ung dung, điều ấy làm cho cho dung nhan bình thường của chị tỏa sáng.

Chị nghe anh kể lại khó khăn của mình, rồi nhẹ nhàng gạt bản kế hoạch cụ thể anh đưa sang một bên, sau đó bàn tay chị đặt lên vai anh, giọng nhỏ nhẹ.

“Đều là chuyện nhỏ, có tôi ở đây, cậu không phải lo”.

Ôn Bạch Lương sững người lại trong giây lát, anh biết thái độ của người phụ nữ này với mình rất khác, cho dù là nam hay nữ thì đều rất nhạy cảm với sự quan tâm của người khác giới, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình ngồi đối diện với chị trong không gian chật hẹp như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chị sẽ dùng cách dứt khoát như thế để đặt vấn đề với anh.

Sau buổi tối gặp gỡ Đới Ngải Linh, Ôn Bạch Lương trở về công ty, thấy Tri Vy vẫn đang bận rộn trong văn phòng trống trơn, nghĩ lại tất cả mọi thứ vừa xảy ra trong không gian nhỏ hẹp ban nãy tự nhiên anh thấy người cứng đơ, một hồi lâu sau vẫn không thể đẩy cửa bước vào.

Nhiều ngày sau đó anh rơi vào sự giằng co và nỗi giày vò đáng sợ.

Làm thế nào bây giờ? Anh có nhận sự giúp đỡ của người ấy không? Nhưng nếu anh không nhận rất có thể anh sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng chỉ ngay giây sau đó.

Mâu thuẫn khiến anh đứng ngồi không yên, anh bắt đầu thấy sợ hãi khi phải đối diện với Tri Vy, còn cô vẫn dịu dàng và lo lắng cho anh mà không hề hay biết gì, đối với anh những đường nét dù nhỏ nhất trên gương mặt cô giống như một tấm gương phản chiếu nỗi đau của anh.

Trong nỗi đau khó chống đỡ ấy anh bắt đầu tức giận, không ngừng giận dữ với cô, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng hối hận, Tri Vy coi những thứ cảm xúc bất ổn này của anh đều do hoàn cảnh khó khăn gây ra. Cô là kiểu con gái càng gặp khó khăn càng thể hiện sức mạnh kiên cường, nếu như có thể khoan dung và nhẫn nại thì cô sẽ cố gắng hết sức mình.

Cho đến một buổi tối anh đẩy mạnh cô ra rồi quát: “Nói mấy lời này thì được tích sự gì chứ? Em có tiền không? Em có thể làm được gì cho anh chứ!”.

Cuối cùng cô không thể chịu được nữa mà quay người bước đi, trái tim anh bỗng chốc lạnh băng. Anh lao theo ôm chặt lấy cô giống như ôm chặt lấy bản thân mình còn sót lại. Cô cũng quay đầu nhìn anh dịu dàng, khoan dung rồi giang rộng đôi tay ôm lấy anh.

Ngay cả Ôn Bạch Lương cũng không hiểu tại sao trái tim mình lúc đó lại đột ngột trở lên băng giá và cứng rắn.

Thêm Bình Luận