Chỉ là cô đã làm việc bên cạnh Viên Cảnh Thụy nửa năm, càng ngày càng hiểu về người đàn ông này hơn. Mặc dù bình thường anh có phong cách lịch lãm, luôn luôn mỉm cười, dễ gần với mọi người, làm việc lớn nhỏ gì cũng đều ung dung, thản nhiên. Nhưng động vật có sừng đều ăn cỏ, chỉ có động vật ăn thịt mới suốt ngày giấu móng vuốt của mình đi. Trên thương trường Viên Cảnh Thụy nổi tiếng ghê gớm, cho dù ở công ty của mình thỉnh thoảng anh chỉ chau mày nhăn trán thì những nhân vật cấp giám đốc giàu kinh nghiệm cũng đã phải thấp thỏm lo sợ huống hồ là một con tôm bé nhỏ như cô.
Buổi tiệc được đặt trong một hoa viên tư gia nổi tiếng ở Thượng Hải, trên bàn tiệc mọi người tự nhiên chạm cốc nói cười vui vẻ. Viên Cảnh Thụy lăn lộn trên thương trường bao năm nên bất cứ tình huống nào cũng rất thành thạo, tiêu tiền cũng hào phóng, đặc biệt là đối với phụ nữ, anh đã đứng dậy boa tiền ngay trên bàn tiệc, chốc lát cả gian phòng ngập tràn tiếng cười của bầy oanh yến.
Lúc boa tiền cho Đổng Tri Vy, đồng tiền giấy màu đỏ được đưa tới trước mặt cô, bất giác cô khẽ co người lại.
Mỗi tháng nhìn thấy con số trong bảng lương của mình tăng lên là một chuyện, tiền mặt đưa ra trước mặt lại là chuyện khác, huống hồ với chế độ làm việc hoàn thiện của Thành Phương, nếu làm việc ngoài tám tiếng đều có phụ cấp, cô cầm khoản tiền này nữa thì coi là tiền gì đây?
Anh chau mày, đôi mắt nheo lại, cô biết là không ổn, đang định lên tiếng thì cửa mở rầm một cái, tiếng ồn bên ngoài cũng lọt vào trong.
Tất cả mọi người trên bàn tiệc đều giật mình, có hai người đàn ông xông vào, chắc chắn là uống quá nhiều rượu nên mặt mũi đỏ gay. Cả đám phục vụ lôi trước kéo sau: “Quý khách, quý khách, xin lỗi, đây là phòng đặt riêng, quý khách, quý khách!”.
Một người đàn ông giằng co rồi chỉ tay thẳng mặt Viên Cảnh Thụy và gào lên: “Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng gϊếŧ chết Trình Tuệ Mai là có thể ngồi yên hưởng phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy, sẽ có người cho mày biết tay”.
Bác Trần vội vàng lao tới một tay túm luôn hai gã đàn ông đó lôi ra ngoài. Hai gã đó còn vừa đi vừa chửi khiến nhiều người trong các phòng đều thò đầu ra xem, có người còn to gan dám nhìn về phía phòng của Viên Cảnh Thụy rồi thì thầm bàn tán.
Giám đốc nhà hàng vội lau mồ hôi rồi chạy tới xin lỗi: “Xin lỗi anh Viên, thực sự xin lỗi anh, bọn họ là khách từ nơi khác tới, nghe nói anh ở đây liền đột nhiên…”.
Viên Cảnh Thụy đã ngồi xuống, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên nhìn ông giám đốc một cái, không có sắc thái biểu cảm gì đặc biệt, chỉ có điều đôi mắt sâu xa hơn ngày thường.
Nhưng gương mặt của ông ta liền tái đi, vừa xin lỗi vừa xoa dịu: “Do chúng tôi quản lý không tốt nên mới làm mất hứng của anh Viên và quý khách, buổi tiệc này nhất định miễn phí, tôi sẽ cho người mang thêm mấy món hầm lên, các vị cứ dùng tự nhiên”. Nói xong ông liền dẫn người của mình lui xuống, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng cũng có người khéo léo, thấy không khí căng thẳng liền nâng ly cười nói ha ha, Viên Cảnh Thụy cũng cười và nói sẽ chuộc tội bằng cách tự mình uống ba ly. Những người ngồi bên bảo Tri Vy rót rượu, cô do dự, mọi người đều đổ dồn vào chúc rượu cô, cô biết mình không trốn được nên đành uống. Uống cạn liền có người hoan hô, không khí đã náo nhiệt trở lại như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tri Vy không giỏi uống rượu, mới có vài ly mà đã cảm thấy hai má nóng bừng bừng như lửa, liếc mắt thấy sếp đang cầm ly rượu nhìn mình. Tửu lượng của Viên Cảnh Thụy rất cao, là kiểu càng uống càng tỉnh, uống nhiều khiến hai mắt anh long lanh, nếu là người phụ nữ khác thì lúc này sẽ cảm thấy vui mừng vì được sếp để ý, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, cô vội quay mặt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.
Uống thêm hai cốc nữa thì Đổng Tri Vy chịu hẳn, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hai chân mềm nhũn không đi thẳng được nữa, cô đành vịn vào tường, sắp tới chỗ quẹo ở hành lang cô chợt nghe thấy tiếng đàn ông đang thì thào. Cô nhớ giọng nói này, chính là ông giám đốc nhà hàng mặt mũi trắng bệch đứng ở cửa phòng ban nãy.
“Vâng vâng, là ông Viên”.
Cô không nghe thấy tiếng trả lời, chắc là đang nói chuyện điện thoại, một lúc sau ông ấy nói tiếp: “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi qua đó chào hỏi rồi, lần sau sẽ cẩn thận hơn”.
Nghe ông ấy nhắc tới Viên Cảnh Thụy Tri Vy không đi tiếp nữa, cô sợ mình say đi lại sẽ gây tiếng động, nhưng cũng không quay về ngay mà cứ đứng dựa tường và cố gắng giữ im lặng. Cho đến khi cuộc điện thoại đó kết thúc lại nghe thấy tiếng người nói, chắc là người đứng bên cạnh ông giám đốc từ trước bây giờ mới lên tiếng.
“Giám đốc, chuyện này mà cũng cần gọi điện thoại quốc tế cho sếp sao? Có phải chúng ta kêu hai người kia xông vào đâu”.
Ông giám đốc này chắc đã nín nhịn lâu lắm rồi cuối cùng cũng có cơ hội xả giận, ngay lập tức liền mắng xối xả: “Cậu hiểu cái đếch gì chứ, Viên Cảnh Thụy là người thế nào? Đắc tội với anh ta được sao?”.
Giọng nói đay nghiến gườm gườm khiến Đổng Tri Vy nghe mà lạnh người, mặc dù thế nhưng ông giám đốc vẫn nén giọng như sợ người khác nghe thấy.
Đổng Tri Vy đang định đi khỏi đó thì đã thấy hai người kia bước ra, ngẩng đầu lên thấy cô đứng ở hành lang liền sững lại, nhưng họ không nhận ra cô là ai. Hai người đó dừng lại hỏi: “Cô có cần giúp gì không?”.
Tri Vy lắc đầu, cả hai liền bước qua cô rồi vội vã rời khỏi đó.
Nhìn đi, cho dù không có những suy đoán hoang đường, kỳ lạ về cái chết của vợ anh nhưng cô cũng có thể chắc chắn rằng Viên Cảnh Thụy là người vô cùng đáng sợ.
Buổi tiệc hôm đó bề ngoài vẫn kết thúc trong vui vẻ, sau khi tàn tiệc giám đốc nhà hàng tươi cười tiễn Viên Cảnh Thụy ra tới cửa. Tri Vy ra ngoài chậm hơn một chút, nhiều năm làm thư ký khiến cô hình thành thói quen, luôn luôn ở lại sau cùng trong các bữa tiệc để kiểm tra một lượt xem có ai bỏ quên thứ gì không, đặc biệt là của sếp mình.
Đừng hi vọng những người đàn ông đã uống rượu sẽ nhớ những thứ mang theo bên mình, có lúc ngay cả bản thân mình họ cũng đánh mất.
Thực ra trước đó cô cũng hơi say nhưng sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh cô thấy khá hơn nhiều. Về bàn tiệc không biết tại sao không ai chúc rượu cô nữa, tới lúc ra về cũng thấy khá hơn chút nữa, chí ít là đi lại được bình thường.
Lúc Tri Vy cầm áo của sếp mình ra ngoài cửa thì khách khứa cũng vừa lên xe rời khỏi đó. Ông giám đốc đứng đó quay lại nhìn thấy cô thì sững lại, chắc là nhớ lại những lời mình nói ban nãy, gương mặt biến sắc.
Bác Trần lái xe tới cửa, Viên Cảnh Thụy bước ra ngoài, ông giám đốc lùi lại rồi đi tới bên Tri Vy hạ giọng thăm dò: “Thưa cô, ban nãy…”.
Đổng Tri Vy cảm thấy ông ấy thật đáng thương nhưng chỉ “a” lên một tiếng rồi tiếp: “Ban nãy? Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”.
Ông giám đốc vội xua tay, trong lòng cảm thấy yên tâm phần nào, sau đó tiễn hai người ra xe và cúi người mở cửa, miệng còn xin lỗi thêm câu nữa rồi đóng cửa xe lại cho họ.
2
Sau khi lên xe Đổng Tri Vy ngồi ở ghế lái phụ, động tác đầu tiên là cúi người thắt dây an toàn. Thời gian hiển thị trên đồng hồ đã là gần sáng, lúc dây an toàn vào chốt “cách” một cái cô thấy sức chống đỡ của bản thân bay biến hết, men rượu và cảm giác mệt mỏi khiến cô cảm thấy cả người rệu rã, chỗ nào cũng nhũn cả ra.
Xe chạy, con phố rộng rãi và yên tĩnh, đèn đường chạy dài tới vô tận, tiếng điều hòa ấm áp vang lên đơn điệu nhưng đều đều. Cả người mệt mỏi rã rời nhưng lạ một điều là thần kinh cô rất căng thẳng, đôi mắt như bị chống đỡ bởi sức mạnh nào đó, mặc dù cay xè nhưng không tài nào khép lại được.
Có lẽ do hai người đột ngột xông vào gian phòng khiến cô cảm thấy bị kí©h thí©ɧ quá mạnh, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ lại có người dám chỉ vào mặt Viên Cảnh Thụy mà mắng chửi trước bao nhiêu người như thế.