Chương 4

Sau khi tan học, Tô Vãn đã bị Giang Thanh cùng Chu Tử Viên kéo đến phòng y tế. Do bị ngã, cánh tay Tô Vãn cùng đầu gối đều bị thương, bác sĩ xử lý vết thương cho Tô Vãn, băng bó rồi bôi thuốc, cuối cùng còn cho một ít thuốc sốt.

"Bác sĩ, phiền người cho thêm một ít thuốc cảm nữa ạ, cảm ơn." Tô Vãn nhớ tới cái gì đó, vội mở miệng nói.

Giang Thanh kinh ngạc: "Cậu bị cảm?"

"Không giống nha." Chu Tử Viên cũng nói.

Tô Vãn lắc đầu, cười cười: "Không phải tôi, là Lục Hành Chu."

"Lục Hành Chu?" Chu Tử Viên cả kinh nhảy dựng lên, nói: "Cậu biết cậu ta là Lục Thần không?" Mấy cô gái háo sắc không phải nói cậu là thần tiên gì đó sao? Đâu cần uống thuốc!

Giang Thanh mặt đầy vẻ bát quái, hiếu kỳ nói: "Tô Vãn, Lục Hành Chu bị cảm mắc mớ gì đến cậu? Chẳng lẽ cậu cũng thích Lục Thần sao?"

Biệt danh của Lục Hành Chu là Lục Thần, cái này Tô Vãn cũng biết. Chỉ là nghe bọn họ nói như vậy mà không hiểu tại sao lại có cái tên đó, lại không biết Lục Hành Chu đối với cái biệt danh này có cảm nghĩ gì?

Tô Vãn không khỏi mím môi cười, cô theo bác sĩ đi lấy thuốc, nói: "Tôi và cậu ta là bạn."

Giang Thanh cùng Chu Tử Viên cùng lúc đưa ra một biểu cảm trên mặt "Cậu đừng giỡn nữa."

"Bạn? Cậu ta nói sao?" Chu Tử Viên hỏi lại.

Cô có chút xấu hổ, lắc đầu: "...Tôi tự mình nói."

"Ha ha!" Giang Thanh cười ra tiếng, lập tức nói: "Mỗi tháng đều có người tự nói mình là bạn gái Lục Hành Chu, chắc cậu là bạn gái mới rồi."

Ba người đồng loạt chậm rì đi về lớp học, trên đường Chu Tử Viên bị tiêu chảy, hai người chỉ có thể nhìn cậu ta đi nặng ở toilet bên cạnh sân thể dục.

Giờ phút này, toilet ngoài hành lang chỉ có Tô Vãn cùng Giang Thanh. Giang Thanh kéo tay Tô Vãn, nhiệt tình phổ cập sự tích về Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu từ nhỏ toàn đứng hạng nhất, đến nơi cũng giống như ánh hào quang. Ngoài học tập ra, cậu còn tham gia rất nhiều trận đấu, đều là hạng nhất, quả thực là nam thần toàn năng.

Nhưng là có người từ nhỏ kiêu ngạo, Lục Hành Chu chính là người như vậy, cậu lạnh lùng, tự mình xa cách, tự mang giới hạn, mọi người đều chỉ dám đứng đằng xa mà nhìn.

Ý đồ kiên trì tiếp cận không phải là không có, chỉ là thất bại thảm hại. Người như vậy, ngay cả cái bạn bè cũng không có, còn có thể trông cậy cậu ta yêu ai?

Vẫn là nằm mơ đi.

"Lục Thần vừa nhìn là biết tính tình lãnh đạm, cậu thích tên đó sẽ không có hạnh phúc!" Giang Thanh nói đến kích động, âm lượng càng lớn.

Tô Vãn nhớ đến bài viết trên diễn đàn hôm qua, mặt nóng lên. Giang Thanh vẫn còn đang nói, cô tận tình khuyên nhủ: "Tần Phóng bên lớp hai cũng rất tuấn tú, cậu đi tán hắn nhất định sẽ thành!"

Tô Vãn thấy cô càng nói càng thái quá, vội nói: "Tôi không thèm tán người ta, người ta tán tôi thì còn được." Nói xong, xoay mặt, liền thấy toilet nam bên kia có một nhóm người đi ra.

Nam sinh đi đầu mặc đồ thể dục, trên người toát ra hơi nóng của ánh mặt trời, tóc cậu dựng thẳng lên, mày rậm mắt to, nụ cười nhạt, nghe được tên của bản thân, cậu hứng thú đi lại.

Vài nam sinh khác cũng đẩy đẩy cậu, bắt đầu ồn ào.

Lúc này, Giang Thanh cũng thấy được Tần Phóng ở đối diện, cô ảo não thấp giọng nói: "Ngày đẹp trời của tôi.", rồi xoay người giữ chặt Tô Vãn và chạy. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, vừa quay đầu, liền nhìn thấy người đằng sau: Lục Hành Chu.

***

Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Hành Chu theo tiếng chuông đi vào phòng học. Lúc này, trước mặt Tô Vãn là một quyển sách đang dựng đứng, đầu không ngừng lắc lư.

Lục Hành Chu liếc mắt nhìn một cái, liền vòng qua cô, lặng lẽ không một tiếng động đi đến chỗ ngồi của mình. Cậu mở cửa sổ, gió bên ngoài lùa vào, mang theo sự mát mẻ.

Rồi cậu ngồi đọc sách.

Lục Hành Chu lấy ra một hộp sữa, ghim ống hút, hút mấy cái. Bỗng nhiên, cảm thấy tay mình chạm vào gì đó.

Thuốc cảm.

Lục Hành Chu cầm lên, tiện tay vứt vào thùng rác phía sau lớp học. Trên bàn cậu luôn có những món đồ do nữ sinh mang đến, cậu luôn xử lý như vậy.

Người của bộ kiểm tra kỷ luật xuất hiện ở cửa sổ phòng học chuẩn bị đi vào lớp.

Lúc này, Tô Vãn vẫn còn mơ mơ màng màng trong cơn buồn ngủ.

"Cộc, cộc", âm thanh mang chút tiết tấu vang lên ở bàn. Tô Vãn chợt bừng tỉnh, cô lắc lắc đầu, cơn buồn ngủ bỗng chốc đi hơn một nửa. Thấy người kiểm tra kỷ luật xông vào phòng học, cô vội vã lên tiếng đọc chậm.

Mỗi một cá nhân hoặc là thật, hoặc là làm bộ, đều ra sức đọc sách. Duy chỉ có Lục Hành Chu là đem sách vở mở ra, lặng lẽ không tiếng động, một bên hút sữa, một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Chờ người của bộ kiểm tra kỷ luật đi rồi, Tô Vãn mới thở ra một hơi.

Cô quay đầu nhìn Lục Hành Chu, cười nói: "Sớm thật nha."

Lục Hành Chu vẫn không nhúc nhích.

Tô Vãn đảo mắt một vòng, không thấy thuốc cảm, cười hỏi: "Cậu uống thuốc cảm rồi sao?"

Thuốc cảm?

Động tác tay của Lục Hành Chu dừng lại, nhìn Tô Vãn một cái.

"Tôi mua thuốc cho cậu, để trên bàn đấy, cậu không thấy sao?" Tô Vãn giải thích nói.

Thì ra thuốc cảm là Tô Vãn mua.

Nhưng mà bất kể là ai mua, đều ném tới thùng rác.

Không phải sao?

Nhìn Tô Vãn đang trong bộ dạng cao thấp tìm kiếm, Lục Hành Chu môi khẽ nhếch, chỉ là hơi nhếch thôi, quay đầu đi.

Tiết Anh ngữ kéo dài hết buổi sáng, rút đi phần lớn tinh thần của mọi người. Tô Vãn dùng bút dạ quang in đậm tất cả những thứ cần nhớ, bút của cô rất đẹp, đủ màu đủ dạng.

Cô thành tích tốt toàn bằng nỗ lực.

Không giống người nào đó toàn bằng thiên phú.

Tự học trên lớp, cả lớp trải qua một ngày học tập, đều có chút chán nản, nhất là tiết cuối cùng, cả lớp hoặc nhiều hoặc ít hơi mất tập trung. Cách đó không xa căn tin bay tới mùi hương thơm lừng của cơm, khiến ai nấy đều đứng ngồi không yên.

Tô Vãn bụng cũng bắt đầu kêu bậy, buổi sáng ra ngoài vội, cô cũng không ăn cái gì, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

Nhất thời đói khát có thể nhịn, nhưng tiếng gầm trong bụng tuyệt đối là khủng bố. Âm thanh từng đợt truyền đến, rõ ràng, không dứt bên tai.

Tô Vãn lặng lẽ liếc nhìn Lục Hành Chu một cái, muốn biết cậu có nghe hay không để tâm đến. Không biết vì sao Lục Hành Chu luôn luôn vùi đầu đọc sách bỗng nhiên dừng một chút, cũng giương mắt nhìn cô.

Lúc này, tiếng gầm rú lại bùng nổ.

Tuy rằng trong mắt Lục Hành Chu chỉ là sự tĩnh lặng, không có chút ý cười đối với cô. Nhưng Tô Vãn vẫn mím mím môi, dời mắt, nhỏ giọng giải thích: "Chưa ăn bữa sáng, chuyện đó cũng bình thường."

Lúc này, một tiếng lạnh người "Chủ nhiệm lớp đến" truyền từ xa lại gần, cuối cùng xuất hiện ở cửa là một nam sinh đang thở hổn hển, tất nhiên là ra ngoài đi toilet tình cờ gặp chủ nhiệm lớp trên đường.

Cả lớp vừa nghe, tinh thần uể oải lập tức phấn chấn lên, vội mở sách vở ra, thu gom đồ ăn vặt, bắt đầu hợp lại diễn.

Âm thanh giày cao gót càng ngày càng gần.

Lão Ban đúng hẹn xuất hiện tại cửa phòng học, trong tay cô cầm một xấp phiếu báo danh, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Cả lớp vừa thấy vậy, không khỏi tóc gáy dựng thẳng lên, thông thường loại tình huống này, chắc chắn không phải chuyện tốt. Quả nhiên, chủ nhiệm lớp hỏi han tình hình giờ tự học rồi bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

"Các học sinh, hiện tại tôi có một tin tức trọng đại muốn tuyên bố! Trường học mỗi năm tổ chức một cuộc thi bóng rổ, tự do phân đội, hi vọng các em tích cực báo danh!"

"Sao lại là bóng rổ ạ?"

"Năm trước bị lớp hai treo lên sỉ nhục chưa khắc cốt ghi tâm sao*?."

(*)不能忘记 / Bùnéng wàngjì:không thể quên.

"Nếu không thì bỏ đi? Tốt hơn là bị bọn họ cười nhạo!"

Cả lớp vừa nghe đến bóng rổ, vội vàng phát ra những lời ai oán. Lớp bọn họ so thành tích, so tài nghệ, cái gì đều có thể, dù sao cũng có Lục Hành Chu cầm đầu, duy chỉ vận động là không được, nhất là bóng rổ, có thể nói kém đến đóng ở tầng cao nhất của "sỉ nhục trụ", mỗi lần đều bị người của lớp hai trào phúng "Gà mờ".

"Các người thế nào lại không có chí khí, ở nơi nào té ngã thì ở nơi đó đứng lên, còn sợ bọn họ hay sao?" Chu Tử Viên lên tiếng.

"Chính là bọn họ mỗi ngày đều bảo chúng ta yếu, cười nhạo chúng ta."

"Thật đúng là gà mờ mà."

"Ê, cậu có phải là người nằm vùng của lớp hai không?"

Chu Tử Viên xung phong điền phiếu báo danh đầu tiên, nói: "Lão tử báo!"

"Tốt, tốt! Tham dự quan trọng là khí thế, ngàn vạn không thể thua khí thế, thua cũng phải thua lừng lẫy!" Lão Ban vội vỗ tay thét to nói.

Giang Thanh làm lớp trưởng, cũng đứng lên, nói: "Năm nay liền chứng minh cho bọn họ xem, ai là gà mờ!" Nói xong, cũng ra báo danh.

Không khí chậm rãi theo tinh thần sa sút đến bi tráng*, cả lớp đều muốn gỡ đi nổi nhục đó. Tô Vãn không nghĩ nhiều lắm, cô xem nữ đội còn thiếu một người, liền thuận tay đem điền phiếu báo danh. Sau khi điền xong, cô quay đầu vừa thấy Lục Hành Chu đã viết xong phiếu báo danh.

(*)悲壮/ Bēizhuàng: Vừa buồn thương vừa hùng mạnh.

Chu Tử Viên phụ trách thu phiếu báo danh, lúc cậu nhìn đến Lục Hành Chu báo danh, lập tức kêu to ra tiếng: "Lục Thần đã báo danh!"

Một tiếng này cũng đủ hấp dẫn toàn lớp đi lại. Cả lớp vừa nghe đến Lục Hành Chu muốn tham gia, vội vàng phát ra liên miên tiếng thét chói tai.

"Trời ạ, Lục Thần bỗng nhiên muốn đấu bóng rổ? Trước kia không gặp qua cậu ta chơi lần nào!"

"Ô ô ô, ta cảm thấy chúng ta có hi vọng!"

"Lục Thần quả nhiên là linh hồn trụ cột của chúng ta, cậu ta đấu gì đều có thể, nhất định bách chiến bách thắng*."

(*)百战百胜/ Bǎi zhàn bǎishèng: Trăm trận đánh trăm lần thắng, đánh đâu thắng đấy.

"Quả nhiên không phải con người..."

Lục Hành Chu tham gia đã tiếp thêm nhan sắc cho lớp, chấn hưng sĩ khí*. Đại gia bắt đầu nhiệt lực thảo luận trận đấu, một đám chờ đợi có thể thay hình đổi dạng.

(*)士氣/Shìqì: Ý chí chiến đấu của quân đội. Ở đây chỉ tinh thần tranh đấu trong một cuộc thi đua.

Tiếng chuông vang lên, Tô Vãn một lần nữa mua thuốc cảm đưa cho Lục Hành Chu, bỏ lại một câu "Nhớ uống", liền trả lời Giang Thanh, vui vẻ chạy tới.

Lục Hành Chu khịt khịt mũi, nhìn túi thuốc, bỗng nhiên có chút xuất thần.

- -"Nói thật, thiếu gia tính tình thất thường, ai muốn làm bạn với cậu?"

"Ba, con đồng ý."

Thanh âm thiếu nữ luôn vọng lại ở bên tai cậu.

Tô Vãn cùng Giang Thanh cầm lấy một túi kẹo lúc trở về, đang muốn nhìn Lục Hành Chu hủy đi gói thuốc cảm to, liền thấy cậu cầm chai nước khoáng, một ngụm nuốt xuống.

Lục Hành Chu nhìn Tô Vãn biểu cảm trên mặt "Ngợi khen", không khỏi có chút không được tự nhiên, cậu nhìn chai nước khoáng rồi ném theo đường vòng cung, cái chai rơi xuống trong thùng rác.

Tô Vãn ý cười tràn đầy hốc mắt, đi qua hỏi: "Muốn cùng ăn trưa không? Tôi chờ cậu." Nói xong, quay đầu chỉ chỉ Chu Tử Viên cùng Giang Thanh.

Hai người kia quay đầu nhìn Lục Hành Chu, vẫy tay.

Lục Hành Chu một tay nhấc chiếc cặp lên, rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Được, nhưng chỉ là trao đổi." Nói xong, liền lập tức lướt qua Tô Vãn, sải bước đi ra ngoài.

Hả? Có ý gì?

Tô Vãn cố gắng cân nhắc, suy nghĩ mà chẳng hiểu gì. Giang Thanh đi lại giục cô, cô lập tức quay người lại, tiếp tục dọn sách vở. Khi cô đang dọn, một gói điểm tâm "Bang Đường" đánh rơi trên đất.