Chương 1

Sáng sớm, từng mảng nắng chiếu xuống mặt cỏ xanh, bên cạnh có cái ao trong vắt với đài phun nước hình trụ không ngừng phun bọt nước.

Bệnh viện M của thành phố luôn không ngừng có người đến kẻ đi.

Áo blouse trắng, mùi khử trùng phảng phất trong không khí, dáng vẻ vội vàng, khuôn mặt tang thương của người nhà bệnh nhân, hoặc lâu lâu có thể bắt gặp từng nhóm y bác sĩ vội vàng đẩy mấy chiếc giường bệnh như thi chạy marathon.

Bệnh viện ồn ào nhốn nháo như thế, nhưng vẫn có những góc nhỏ an tĩnh.

Không ít người ở trong khuôn viên tản bộ nói chuyện phiếm. Tô Vãn tay cầm dây diều, đem con diều phóng lên trời, mắt chăm chú nhìn nó phấp phơi trong gió. Khóe môi hơi giương lên, miệng thì thào: "Cao hơn, cao hơn nữa."

Con người vẫn là vui vẻ hơn khi sống ở quê nhà, nên ở bệnh viện trên thành phố mãi cũng chẳng lấy làm vui sướиɠ là bao. Nhưng chỉ cần ngước nhìn bầu trời, đều có thể thấy con diều lớn phất lên trong gió, người nhìn lên thấy con diều như một khuôn mặt lớn đang tươi cười, như vậy cũng được an ủi phần nào trong bệnh viện đầy ưu thương này.

Sân cỏ bên cạnh là khu nội trú.

Không ít bệnh nhân bên đấy chăm chú nhìn vào con diều nọ, xem như là một niềm an ủi lớn, đáy lòng bọn họ chậm rãi trở nên vui vẻ.

Phi nha, phi nha, diều càng cao càng vui.

Bỗng nhiên, từ đâu ra nổi một trận gió lớn, dây diều mỏng manh thế là đứt, chiếc diều to lập tức rơi xuống.

"Diều của tôi!"

Trong thanh âm ngọt ngào của cô mang theo chút khẩn trương.

Tô Vãn bắt đầu hành động, đu lên trên cây, làn váy bay phấp phới, cánh tay cô dài nhưng nhỏ bám lên cành cây, vài chiếc lá rơi xuống.

Chiếc diều cách cô khá xa, đung đưa trong gió như muốn cười cô không biết lượng sức. Tô Vãn cũng chẳng để ý, trong lòng thầm tính toán, vì thế, cô gắng sức cấu víu vào cành cây, lấy hết sức bình sinh trèo lên. Trèo được một lúc Tô Vãn liền nhìn thấy có gì không ổn, cô giương mắt nhìn xuống, bỗng thấy hoa mắt chóng mặt.

Tô Vãn cũng xem như có chút chiều cao, nhưng chỉ cần đặt cô lên trên cao một chút, toàn thân liền phát run. Hơn nữa bộ dáng lồm cồm ôm cành cây của cô thực sự có chút không đẹp mắt.

Tô Vãn quan sát xung quanh một chút, liền bắt gặp một cậu thiếu niên đứng ở lầu hai trong dãy nội trú.

Thiếu niên kia mặc bộ đồ bệnh nhân, vóc dáng cao lớn. Sắc mặt dưới ánh mặt trời có chút nhợt nhạt, môi mỏng khẽ cười tạo thành một đường thẳng, đôi mắt xinh đẹp hơi hếch lên khiến lòng say mê, nhưng vì ánh mắt lạnh lùng nên dập tắt ngay mọi ý nghĩ lân la làm quen. Trong tay cậu cầm một chén thuốc, chậm rãi hướng về bồn hoa mà đổ.

Nhưng anh lại đang nhìn cô.

Đúng vậy, chính xác là cô.

Tô Vãn bị nhìn đến xấu hổ, mặt mang một mảng đỏ, như cánh hoa đào xinh đẹp ngày xuân sang.

Cô vẫn là định chầm chậm leo xuống một cách tao nhã.

Nhưng trong thực tế, căn bản là không thể. Bởi vì Tô Vãn cuối cùng vẫn xiên vẹo mà rơi xuống. Nhưng thân cây không cao, vả lại cũng ngã vào bụi rậm, nên chỉ trừ tâm trạng ảo não thì cô không có bị thương.

Thiếu niên kia thu hồi tầm mắt, thần sắc vẫn trống rỗng, giống như nãy giờ không nhìn thấy cô.

Tô Vãn nhanh chóng đứng dậy, trở về trạng thái bình thường, phủi hết bụi trên váy, mắt hướng về người trên tầng, cười mỉm: "Xin chào, cậu có thể giúp tôi lấy con diều đó xuống không?"

Hành động của anh bỗng dừng một chút, mặt lập tức cúi thấp, từ chối trả lời.

"Ờm, cậu không thể thuận tay giúp tôi một chút sao?" Tô Vãn thấy thế lại bồi thêm một câu. Đôi mắt to của cô chớp chớp ra vẻ cầu xin.

Nhưng mà, anh giống như chẳng để tâm, vẫn không có trả lời.

Tô Vãn đánh mắt một vòng, cô không vui bĩu môi, giống như đoán ra cái gì, cô bắt đầu dùng tay ra hiệu – đầu tiên cô chỉ lên con diều, lại hướng người ta chấp tay khẩn cầu, cuối cùng còn tạo hai tay thành hình chữ thập, lông mày run lên, thành kính mời người giúp đỡ.

Vì cô hoài nghi là anh bị điếc, nên im lặng mà hoa tay múa chân như kịch câm.

Ánh mắt của anh hiện lên tia không vui, nhưng vẫn gắt gao mím môi, không hề lên tiếng.

Tâm tình đầy hy vọng của Tô Vãn cuối cùng cũng dập tắt, vẫn là quyết đoán buông tha cho cậu thiếu niên, ai da, ba cô nói không sai, cầu người không bằng cầu mình! Vì thế, cô khẽ hừ một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.

Tô Vãn đến nhà vệ sinh mượn một cây chổi, hào hứng chạy ra. Nhưng khi đến nơi, diều của cô không còn trên cây nữa mà nó đã chật vật nằm trong bụi rậm.

Tô Vãn ngẩn ra, làm thế nào mà con diều của cô rơi xuống đấy được?

Cô nghi hoặc nhìn một vòng, bốn phía nơi nào có người? Chẳng lẽ là... Tô Vãn nghĩ ngợi một tẹo rồi ngẩn mặt lên nhìn ô cửa sổ kia.

Cậu thiếu niên ở lầu hai không còn ở đấy, chỉ còn lại một chậu hoa bị phun thuốc.

Bởi vì cô không quá quen thuộc bệnh viện, Tô Vãn vòng vèo một lúc mới đến được nơi cần đến.

Dựa theo mấy cuốn sách trinh thám cô hay đọc, thiếu niên kia là ở khu nội trú lầu hai VIP, phòng 206. Tô Vãn vừa đến trước của phòng bệnh, cô liền nghe thấy tiếng vỡ chói tai.

"Choang!" Là tiếng ly thủy tinh rơi xuống sàn.

Cô có chút khẩn trương, liền nhìn thấy cửa phòng có một khe hở nhỏ, vừa khéo có thể nhìn thấy chính giữa phòng bệnh.

Đúng là thiếu niên kia đang nằm trên giường bệnh.

Vẫn là sắc mặt tái nhợt, môi mỏng vô ý nhếch lên, ánh mắt sắt bén như nanh sói, như có thể trực tiếp cắn vào người đối diện, tràn ra máu tươi.

Sắc trắng sẽ nhuộm đỏ, nguy hiểm, lại tuyệt mỹ.

Bên trong bất chợt truyền ra tiếng tranh cãi.

"Hành Chu, con là cố ý để ta không thể yên ổn sống được à? Con muốn làm ta xấu mặt trước mọi người mới cam tâm? Ông đây bảo con phải trở về!"

"Aizz, đứa nhỏ này thực sự bị ba ngươi dạy dỗ cho hư hỏng rồi, không đâu lại cho rằng bọn ta là kẻ thù?" – Giọng nữ yếu thế hơn nhưng có chút kì dị phát lên.

"Không cho phép bà nói xấu ba tôi!"

Thiếu niên trầm mặt nãy giờ bỗng dưng mở miệng, bàn tay cậu nắm lại chặt đến nỗi móng tay đâm vào làm máu tuôn ra, đỏ thẳm một góc giường.

Không khí trở nên trầm mặc.

"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, Hành Chu con nên ngoan ngoãn ngồi xuống để y tá băng bó lại." Giọng nam còn lại hùng hồn nói.

Hai y tá bị gọi đến tên lập tức đi đến chỗ cậu, cấp tốc băng bó vết thương.

Đúng lúc này, thiếu niên đứng phắt dậy, nhanh nhẹn rút hết đống kim tiêm trên người, không nói hai lời đẩy hết đám người trước mặt xông ra ngoài.

"Lục Hành Chu!"

Một tiếng quát lớn theo sau.

Tên Lục Hành Chu kia không vì vậy mà dừng bước, đưa tay kéo cửa, vừa khéo đυ.ng phải một Tô Vãn đứng nghe lén ngoài cửa.

Mắt cô sáng rực nhìn theo cậu. Nhưng Lục Hành Chu không để ý, sải bước ngang qua Tô Vãn.

Tô Vãn bị người ta bơ đẹp, nhưng ma xui quỷ khiến lại chạy theo. Thật vất vả để đuổi theo kịp cậu, Tô Vãn vội vàng mở miệng hỏi: "Có phải là cậu giúp tôi đem con diều từ trên cây xuống không?"

Nhận thấy được Tô Vãn đến gần, Lục Hành Chu nhẹ nhàng hướng sang bên cạnh né tránh, bước chân càng lúc càng nhanh.

Tô Vãn dừng bước, nhìn bóng lung của cậu mà hô rõ to: "Lục Hành Chu, cảm ơn cậu!"

Lục Hành Chu nghe xong câu này thì ngẩn ra.

Cậu dừng bước ở cửa cầu thang, nghiêng mặt nhìn Tô Vãn chỉ con diều cầm trên tay.

Màu đỏ của diều.

Màu đỏ của chiếc váy.

Màu đỏ của màu má cô.

"Không phải tôi làm."

*

Buổi tối lúc mười giờ, Tô Vãn vẫn đang đợi Tô Kính tan làm. Cô vừa rồi đã ngủ trên sofa một giấc, giờ đang cố gắng để mắt không nhắm lại.

Tô Kính là một bác sĩ, thời gian trước bị điều đến thành phố M công tác, hôm nay vừa đến đã đến bệnh viện làm việc, không lúc nào ngơi tay.

Tô Kính trong lòng cũng có chút áy náy, ông vươn vai đem áo blouse trên người cởi ra: "Tiểu Vãn, chúng ta về thôi."

Nghe được ông mở miệng, Tô Vãn thoáng chốc lộ vẻ vui mừng, cô vui vẻ nói: "Dạ được.", không quên ngáp một cái, vội vàng đứng lên gắp lại chiếc chăn mỏng.

"Sớm biết thế, ba đã không cho con đi cùng." Tô Kính giận dữ nói. Vốn dĩ ông đã định đem gửi ở nhà em gái ông, nhờ dì ấy chiếu cố cháu một chút, ông không nỡ để con gái mình lặn lội đường xa, phải đi đến một nơi khác để sống.

Dù sao cũng là ông công tác vội, thường xuyên không thể ứng phó nổi, nhìn trước ngó sau khó mà trọn vẹn.

Nhưng mà Tô Vãn vẫn quyết định đi cùng ông.

Ông có chút thẹn trong lòng, nhưng không thể từ chối, chỉ có thể đem con gái cùng đến thành phố M. Chỉ là ông hơi lo lắng với tình huống trước mắt.

Liệu ông có thể chăm sóc tốt cho Tô Vãn được hay không?

Tô Vãn tựa hồ có thể hiểu được niềm bận tâm của ba, cô chớp mắt mấy cái, làm nũng nói: "Không được đâu ba, Tiểu Vãn chỉ muốn đi cùng ba thôi."

Dì của Tô Vãn không ngược đãi cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến bà ta thì đã thấy không vui. Trong hồi ức của cô, người dì này trong đầu vĩnh viễn chỉ có tiền.

Bà ta luôn có ý định dùng Tô Vãn để moi tiền của anh trai.

Nên Tô Vãn vẫn là không muốn liên quan đến bà ta, chỉ muốn ở bên cạnh ba.

Vì ba là người thân duy nhất của Tô Vãn.

Tô Kính bất đắc dĩ cười cười, sờ lên mái tóc dài của cô.

Nhà mới của cha con Tô là một nhà trọ, phong cách tương đối giản dị, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ngoài cửa sổ, hơn nữa còn cách trường mới của Tô Vãn không xa.

Hai người loay hoay một lúc cũng đến nửa đêm, ba Tô giục con gái đi ngủ, nói là ngày mai có việc phải dậy sớm.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Vãn liền mở mắt, khuôn mặt cô trắng trẻo mềm mại, duy chỉ có một bên mắt là có một vòng nhàn nhạt màu xanh.

Tô Vãn chỉnh lại tư thế, nhắm mắt lại, trong liền hiện ra một loạt hình ảnh--------

Trước bàn trang điểm, một người phụ nữ xinh đẹp đang trang điểm cho khuôn mặt mình.

Mà con gái bà đứng sau, chăm chú nhìn vào bà.

Một người phụ nữ mỹ lệ, trang điểm cầu kỳ, xỏ vào đôi giày cao gót, tựa như chiếc bình khổng tước, thần thái phấn khởi.

Bà cầm chiếc túi xách lên, tay kia cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài cửa. Tô Vãn chạy theo sau, giữ chặt tay bà, miệng kêu: "Mẹ, người đừng đi."

"Buông ra."

Bà nói với Tô Vãn bằng giọng điệu lạnh thấu xương.

Tô Vãn sợ hãi, nhưng tay vẫn nắm chặt, quật cường nói: "Mẹ! Ba ba không thích người như vậy! Con cũng không thích!""

Mẹ cô trong mắt nổi lửa, giận dữ nói: ""Là vì mày giống với ba mày, nên tao cũng chẳng thích mày!"

Tao mới không thích mày.

Những lời này tựa như ác mộng của Tô Vãn, mỗi đêm khuya đều xuất hiện dai dẳng.

Tô Vãn mở mắt ra, đứng lên mở đèn bàn, mơ mơ hồ hồ tìm đến cốc nước uống một ngụm.

Lúc này cổ họng khô rát mới đỡ khó chịu.

Nhưng mà tâm tình vẫn khó chịu như trước.

Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn bị Tô Kính làm đủ mọi cách gọi dậy.

Ông bảo là đi thăm nhà người bằng hữu.

Tô Vãn đem gối đầu che đi mặt, vốn là để ngủ lại thêm một giấc: "Con không đi đâu."

"Người ta có con trai tầm tuổi con, con đi qua mà kết thêm bạn, như vậy không vui à?" Tô Kính miệng tuy cười, nhưng trong mắt đã phiếm hồng.

Lời này nói ra vốn là để con gái vui vẻ hơn một chút.

Tô Vãn vẫn là không có hứng thú, vẫn từ từ nhắm mắt, thuận miệng hỏi: "A, vậy sao?"

Tô Kính bất đắc dĩ cười, lấy chiếc di động lục tìm trong đống ảnh hỗn độn, đưa một bức đến trước mặt Tô Vãn, nói: "Nghe nói là ảnh chụp năm 12 tuổi, con nhìn một cái thử xem?""

Tô Vãn mơ màng nhìn thoáng qua, cả người bỗng chốc tỉnh hẳn.