- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Thành Người Yêu
- Chương 90: Phiên ngoại 15
Không Thể Thành Người Yêu
Chương 90: Phiên ngoại 15
Sinh nhật 4 tuổi của Khúc Tư Mẫn, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực tổ chức cho cô bé ở biệt thự Hoa Đô.
Thời tiết tháng 10 mát mẻ, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực làm buffet BBQ trong vườn hoa, còn đặt cho Khúc Tư Mẫn một cái bánh gato to.
Khúc Tư Tiệp đã có kế hoạch tặng quà em gái từ sớm, bởi vì Khúc Tư Mẫn và Khúc Trực giống nhau thích cây xanh trong nhà, cậu dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được mua cho Khúc Tư Mẫn một hộp lego cây xanh.
Ngày sinh nhật rất nhiều bạn bè người thân tới dự, bạn bè trong giới có quan hệ tốt với Trịnh Bảo Châu cũng tới.
Phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu hiện giờ hoạt động rất tốt, vài diễn viên ký hợp đồng đều đang nổi, bao gồm chị em tốt của cô – Vương Tĩnh Nghệ. Vương Tĩnh Nghệ hôm trước còn chạy show ở nơi khác, hôm nay đặc biệt chạy về tham gia sinh nhật của Khúc Tư Mẫn.
Cô tặng một con gấu bông siêu to đang hot hit trên mạng cho Khúc Tư Mẫn, nó còn to hơn Khúc Tư Mẫn. Khúc Tư Mẫn mặc váy Trịnh Bảo Châu đặt thiết kế rêng, kéo một cái xe nhỏ, đặt gấu bông ở bên trong, kéo lên lầu.
Giữa trưa, Lương Tuệ Tuệ mang theo sư phụ Liêu tới Hoa Đô làm tiệc sinh nhật cho Khúc Tư Mẫn. Lương Tuệ Tuệ bây giờ đã là giám đốc Lương, cùng Ngụy Trân đem khách sạn quản lý đâu vào đấy. Một vài nhân viên mới tới khách sạn nghe kể sự tích của cô, đều coi cô như thần tượng của mình. Lương Tuệ Tuệ cũng giống Trịnh Bảo Châu khi trước, sẽ cổ vũ những cô gái ấy tiếp tục đi học, tri thức thay đổi vận mệnh!
Lúc thổi nến sinh nhật, mọi người kêu bạn nhỏ Khúc Tư Mẫn ước, Khúc Tư Mẫn nhắm mắt lại làm bộ làm tịch ước một điều ước. Cắt bánh kem xong, Trịnh Bảo Châu tò mò hỏi: “Điều ước sinh nhật của Mẫn Mẫn là gì?”
Khúc Tư Mẫn bi bô nói: “Con hy vọng giống bố, thành một nhà khoa học.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Hay lắm, bài tập làm văn tiểu học 《 Ước mơ của em 》, cô đã biết Khúc Tư Mẫn sẽ viết thế nào rồi.
Cô nhớ Khúc Trực từng nói, thời cấp hai đã ở tự hỏi phương hướng nghiên cứu của mình, kia năm nay Khúc Tư Mẫn 4 tuổi quyết định dấn thân vào con đường nghiên cứu khoa học, cũng không có gì lạ.
Khúc Tư Tiệp ăn bánh bông lan bên cạnh nghe họ nói chuyện, cũng vui đâu chầu đấy: “Con thì khác, con ước được giống mẹ, trở thành một diễn viên!”
Khúc Tư Tiệp từ nhỏ đã vươn xa dẫn đầu ở khoản nhan sắc, ngay cả so với Khúc Tư Mẫn cùng bố cùng mẹ, cũng tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều. Các bạn nhỏ khác đều thích xem phim hoạt hình, cậu lại thích xem phim điện ảnh và truyền hình Trịnh Bảo Châu diễn hơn, xem sung quá còn bắt chước cô hai câu.
Mỗi lần Trịnh Bảo Châu hỏi cậu xem hiểu không, cậu cũng rất thành thật: “Chủ yếu là xem mẹ xinh đẹp!”
Mỗi lần như thế, Trịnh Bảo Châu đều cảm thấy con trai của cô không ngốc tí nào! Thế này không phải cực kỳ thông minh à!
“Con còn cho lấy một nghệ danh cho mình, kêu Trịnh Bảo Bối!” Khúc Tư Tiệp đặc biệt kiêu ngạo nói một câu. Trịnh Bảo Châu lần đầu tiên nghe được cái nghệ danh cậu tự đặt này, thiếu chút nữa bật cười: “Thông Thông, con lấy nghệ danh từ khi nào?”
“Vừa lấy ạ!” Khúc Tư Tiệp ngửa đầu, hai mắt lấp lánh nhìn cô, “Mẹ thấy tên này có hay không?”
“Hay, ha ha.” Chẳng qua chờ con lớn lên chỉ sợ không kêu ra mồm được thôi.
Được Trịnh Bảo Châu khẳng định, Khúc Tư Tiệp lại trưng cầu ý kiến của em gái: “Em thấy thế nào?”
Khúc Tư Mẫn gật đầu nói: “Hay ạ, nhà trẻ của em cũng có một bạn nữ kêu bảo bối, anh còn đẹp hơn bạn ấy!”
Khúc Tư Tiệp vẫn luôn biết em gái mình đặc biệt thông minh, nếu em gái cũng nói tên này hay, vậy chắc chắn là hay rồi!
Sau này cậu thi đậu Học viện điện ảnh, lại lần nữa nghe từ chỗ bạn học cái nghệ danh này, chỉ hy vọng bọn họ lập tức mất trí nhớ.:)
Tiệc sinh nhật của Khúc Tư Mẫn trôi qua, cả nhà Trịnh Bảo Châu cũng không về Kim Ngọc Mãn Đường, mà ở lại biệt thự nghỉ quốc khánh. Hai đứa bé không thường tới đây, sau khi tới liền tò mò thám hiểm khắp nơi.
Khám phá hết trong nhà, liền đi tiểu khu chơi. Nơi này bảo vệ rất nghiêm cẩn, Trịnh Bảo Châu cũng không lo hai đứa chạy lạc, chỉ dặn Khúc Tư Tiệp phải dắt tay em, đừng để em lạc đường.
Không ngờ Khúc Tư Mẫn nói một câu: “Mẹ yên tâm, con sẽ không lạc đường, lúc xe đi vào con thấy, đã nhớ hết đường rồi.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
“Giỏi.” Cô mỉm cười sờ đầu Khúc Tư Mẫn, “Vậy Mẫn Mẫn phải nhìn anh, đừng để anh lạc đường nhé.”
“Vâng!” Khúc Tư Mẫn gật đầu, anh có vẻ không giỏi nhớ đường, cô bé phải dắt kỹ tay anh mới được.
Hai bạn nhỏ tay nắm tay, dạo một vòng trong tiểu khu. Khu biệt thự Hoa Đô xây sửa rất đẹp, cảnh quan cây xanh làm cực kỳ độc đáo, các loại hoa cỏ cũng không ít. Trong tiểu khu còn có một bàn đu dây quấn đầy hoa, không ít người đều thích chụp ảnh ở đó.
Khúc Tư Tiệp dắt Khúc Tư Mẫn chạy đến cạnh bàn đu dây, hứng thú bừng bừng hỏi cô bé: “Em có muốn ngồi bàn đu dây không? Anh đẩy cho.”
“Có ạ.” Khúc Tư Mẫn nhấc váy ngồi lên.
Bàn đu dây này được vệ sinh định kỳ, cũng thường xuyên có người ngồi, cho nên rất sạch sẽ. Khúc Tư Mẫn bé xíu xiu, Khúc Tư Tiệp cũng không dám đẩy quá sức, còn không quên bảo cô bé phải nắm cho chắc.
Hai đứa đang chơi hăng say, một chủ hộ dắt một con chó săn lông vàng (Golden Retriever) ra đi dạo.
Khúc Tư Tiệp vốn không sợ chó, nhưng chó to như con vàng này, vì hình thể quá lớn vẫn sẽ làm cậu hơi sợ. Khúc Tư Mẫn thấy anh có vẻ sợ, liền nhảy khỏi bàn đu dây, nắm tay an ủi anh: “Anh ơi không sợ, chó bị xích rồi, sẽ không cắn đâu.”
“Ừ.” Khúc Tư Tiệp lên tiếng, lại theo bản năng che cho Khúc Tư Mẫn ở phía sau mình, “Mẫn Mẫn không sợ sao?”
Khúc Tư Mẫn nói: “Không sợ con này, nó nhìn rất ngoan.”
Như là để xác minh lời cô bé, cậu vàng nằm xuống đất, vẫy đuôi với hai đứa, gâu một tiếng.
Nó nom rất hiền, lông cũng xoã tung mềm mại, lập tức khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Cô gái chủ con chó dừng lại, nhìn về phía hai bạn nhỏ đứng chung một chỗ: “Hai cháu là con của Trịnh Bảo Châu phải không, nom xinh thật đấy.”
Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn nhìn cô, không nói gì, cô gái cười một tiếng, thầm nghĩ tính cảnh giác của hai bạn nhỏ này cao thật: “Hai cháu không cần sợ, cô không phải người xấu. Cô ở căn số 28, có quen mẹ hai cháu.”
Khúc Tư Mẫn nhìn cô, rồi lại nhìn con chó cô gái đang dắt, có chút ngứa: “Cô ơi, bọn con sờ chó được không ạ?”
“Được chứ.” Cô gái nhìn hai đứa nhỏ cười cười, “Nó có vẻ rất thích các cháu đấy.”
Quả nhiên ai cũng thích các em bé đáng yêu.
Khúc Tư Mẫn kéo tay Khúc Tư Tiệp, đi lên thật cẩn thận sờ đầu chó, con chó thân mật cọ vào bàn tay nhỏ của cô bé. Hai mắt Khúc Tư Mẫn sáng rực lên: “Đáng yêu quá, anh ơi anh cũng sờ nó đi.”
Khúc Tư Tiệp thấy em gái sờ chó vui đến vậy, cũng vươn tay sờ đầu chó, cái đuôi của cậu vàng lúc lắc loạn lên.
Hai mắt Khúc Tư Tiệp cũng sáng lên, chó quả là đáng yêu!
Hai người cùng cậu vàng chơi một hồi lâu, mới tay nắm tay về nhà. Vừa về đến nhà, hai bạn nhỏ liền vọt tới trước mặt Trịnh Bảo Châu, vẻ mặt chờ mong nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, bọn con nuôi một con chó được không ạ?”
Trịnh Bảo Châu vô thức ngớ ra: “Sao bỗng nhiên muốn nuôi chó thế?”
Khúc Tư Tiệp nói: “Vừa nãy con với em ở chỗ bàn đu dây gặp một con chó to, đáng yêu lắm! Mẹ ơi mình có nuôi được không? Con với em sẽ chăm nó!”
“Vâng vâng!” Khúc Tư Mẫn cũng ở cạnh phụ họa. Khúc Tư Mẫn bình thường thích chơi một ít lego, làm phép tính, còn không thì là vọc cây xanh với bố, Trịnh Bảo Châu cho rằng con bé không thích động vật, không ngờ hôm nay cũng bị chó cún bắt lấy.
“Mẫn Mẫn cũng thích chó à?”
“Thích. Mẹ ơi, con với anh có thể nuôi không?”
“Ấy……” Trịnh Bảo Châu có chút khó xử, “Nhưng bố các con, sợ chó.”
Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn đồng thời ngẩn ram sau đó cùng lúc im như hến.
Khi Khúc Trực từ thư phòng đi ra, cảm giác ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn anh…… dường như mang theo một chút thương hại??
“Sao vậy?” Anh đến gần Trịnh Bảo Châu, tính chiến thuật mà uống một miếng nước, “Sao nh thấy Thông Thông với Mẫn Mẫn nhìn anh quái quái.”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “À, có lẽ đang thương bố không thể sờ chó đó.”
“?” Cho nên, vì sao đột nhiên lại thương anh không thể sờ chó.:)
Anh cũng không muốn sờ chó ok.:)
“Bọn nó vừa mới nói chó rất đáng yêu, muốn nuôi một con, nhưng biết anh sợ chó liền thôi.” Trịnh Bảo Châu cảm thán, “A, đúng là một cặp thiên sứ hiểu chuyện.”
Khúc Trực: “……”
Cho nên chỉ trong chớp mắt, hình tượng của anh trong lòng hai đứa đã sụp đổ hở?
Anh lại uống một miếng nước, sau đó bỏ cốc nước xuống đi tới trước mặt Khúc Tư Tiệp cùng Khúc Tư Mẫn, ngồi xổm xuống hỏi: “Thông Thông Mẫn Mẫn, các con muốn nuôi chó?”
“Vâng.” Khúc Tư Tiệp gật đầu, “Nhưng là mẹ nói bố khi nhỏ bị chó dọa khóc, cho nên bọn con không nuôi nữa.”
Khúc Trực: “……”
“Trịnh Bảo Châu, em cố ý phải không!”
Nghe Khúc Trực chất vấn, Trịnh Bảo Châu dựa thẳng vào quầy bar cười ra tiếng: “Đúng vậy, ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Khúc Trực: “……”
Trước mặt hai đứa nhỏ, Khúc Trực không làm được gì, chỉ có thể hít sâu một hơi, nói với Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn: “Nếu thật sự muốn nuôi động vật, cũng có thể suy xét nuôi một con mèo nhỏ.”
Mắt Khúc Tư Tiệp lại lần nữa sáng lên: “Mèo con ạ?”
“Ừ, nhưng nếu nuôi, hai đứa phải có trách nhiệm chăm mèo con đấy.”
“Quá tốt!” Khúc Tư Tiệp nghiêng đầu hỏi Khúc Tư Mẫn, “Mẫn Mẫn thích mèo không?”
Khúc Tư Mẫn nghĩ nghĩ, gật đầu: “Mèo cũng đáng yêu.”
“Chúng ta nhân dịp quốc khánh đi nhận mèo con về nhà đi.” Trịnh Bảo Châu giải quyết dứt khoát.
Tiệm mèo ở thành phố A không thiếu, Trịnh Bảo Châu hỏi thăm mấy người bạn nuôi mèo, chọn một nhà uy tín, lái xe qua nhìn nhìn.
Hai bạn nhỏ tới tiệm mèo, dường như mở cánh cửa thế giới mới, nhìn thấy cái gì cũng mừng rỡ vô cùng.
“Mẹ ơi xem kìa, trên người bố mọc mèo!” Khúc Tư Mẫn nắm tay Trịnh Bảo Châu, chỉ về phía Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu vừa nãy vẫn theo Khúc Tư Mẫn chọn mèo con, không để ý đến Khúc Trực, lúc này nhìn lại, trên người Khúc Trực dính ba con mèo con, đều kêu meo meo với anh.
“……” Khúc Trực sợ chó, nhưng lại rất được mèo thích hen.
“Trên người anh giấu bạc hà mèo à?” Trịnh Bảo Châu nắm Khúc Tư Mẫn đi lại, nhìn Khúc Trực mọc mèo trên người. Khúc Trực cũng bất đắc dĩ, anh chưa từng nuôi con gì, chỉ từng cho con mèo ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu ăn: “Em nhanh ôm chúng nó đi.”
“Meo meo meo ~” cứ như nghe hiểu Khúc Trực nói, mấy con mèo con kêu ác hơn, cuối cùng vẫn là nhân viên cửa hàng tới ôm mèo con khỏi người Khúc Trực.
“Mấy em này là mèo trông tiệm của bọn em, bình thường liền ở trong tiệm phụ trách buôn bán, nhưng cũng không gặp chúng nó dính ai như thế bao giờ.” Nhân viên cửa hàng vuốt một con mèo, nói với Khúc Trực cùng Trịnh Bảo Châu, “Xem ra là rất thích anh đấy ạ.”
“Ừ…… Tôi có một câu hỏi.” Anh Khúc được mèo mê hỏi, “Nhà tôi có rất nhiều cây nhỏ, mèo có làm hỏng cây của tôi không?”
“Ấy……” Vẻ muốn nói lại thôi của nhân viên cửa hàng, đã nói rõ câu trả lời cho vấn đề này, “Anh có thể dụng tâm dạy nó.”
Cơ mà có nghe hay không lại là chuyện khác.
Khúc Trực: “……”
Khúc Tư Tiệp sợ Khúc Trực không cho nuôi mèo, lập tức giả đò đáng thương: “Bố ơi, mèo con không có ý xấu đâu, nó chỉ không cẩn thận thôi.”
Khúc Trực: “……”
Trịnh Bảo Châu nghĩ tới “khu vườn” Khúc Trực bỏ công làm ở ban công, cũng hơi lo lắng: “Ầy, thế này đi, có lẽ không quá lạc quan. Nhưng chờ mèo và cây xanh ở chung lâu rồi, hẳn là sẽ tốt hơn.”
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đúng đúng, cũng không phải con mèo nào đều thích phá. Có thể chọn mèo tính cách ngoan ngoãn, thân thiện tí.”
“Bố ơi không sợ, nếu mèo phá đổ cây, con sẽ trồng lại.” Khúc Tư Mẫn an ủi Khúc Trực.
Bị bạn nhỏ mầm non an ủi, Khúc Trực cũng không vui vẻ là mấy.
Dưới kiến nghị của nhân viên cửa hàng, Khúc Trực chọn một chú mèo con khá là dịu ngoan, hy vọng nó có thể ở chung thân thiện với đống cây xanh của mình.
Tiệm mèo còn full set thức ăn mèo, ổ mèo, đồ chơi cho mèo, vân vân và mây mây, Trịnh Bảo Châu trực tiếp mua đủ ở tiệm mèo. Mèo con đã tiêm vắc-xin phòng bệnh một lần, lúc sau họ chỉ cần mang nó đi kiểm tra và tiêm phòng lại là được.
Vì không để mèo con phải thích ứng hoàn cảnh hai lần, Trịnh Bảo Châu trực tiếp lái xe về Kim Ngọc Mãn Đường. Ổ mèo để ở phòng khách, cách xa “khu vườn ban công” của Khúc Trực. Nhà cây cho mèo Trịnh Bảo Châu cũng tìm vị trí đặt xong, khá là xuyệt tông với nội thất trong nhà.
Khúc Tư Tiệp và Khúc Tư Mẫn luôn tò mò vây quanh con mèo nhỏ, còn ầm ĩ phải đặt tên cho nó.
“Mèo là con gái, gọi là Manh Manh đi!” Khúc Tư Tiệp cảm thấy cái tên Manh Manh rất xứng với chú mèo con dễ thương.
Khúc Tư Mẫn nói: “Em thấy gọi là Meo Meo được hơn, Manh Manh không giống tên mèo.”
“…… Nhưng Meo Meo lại quá giống tên mèo.”
Khúc Tư Mẫn nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Trịnh Bảo Châu: “Mẹ thấy mèo con nên gọi là gì ạ?”
“Ừm…… Để bố các con đặt đi, bố rành lắm.”
“……” Khúc Trực thoáng trầm ngâm, rồi nói, “Gọi là Mọng Nước đi, hy vọng nó có thể nể mặt cái tên này, đối xử tốt với cây xanh trong nhà.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
“Mọng Nước!” Khúc Tư Mẫn cảm thấy tên này rất êm tai, lập tức gọi ra, “Về sau em gọi là Mọng Nước nhé!”
“Mọng Nước Mọng Nước.” Khúc Tư Tiệp cũng ở bên cạnh kêu, mèo con nhìn chúng, mềm mụp meo một tiếng.
Mọng Nước quen nhà xong, chẳng mấy liền hứng thú với “khu vườn ban công” của Khúc Trực. Nó ở trong đó tản bộ một vòng, ăn vài miếng lá cây, sau đó thấy khó ăn lại phun ra.
Khúc Trực trở về thấy lá cây của mình bị cắn nát bấy, nghiêm túc giáo dục Mọng Nước một hồi, nói cho nó mấy thứ đó không ăn được.
Cũng không được đánh nhau với bọn nó.
“Meo ~” không biết Mọng Nước nghe hiểu không, dù sao nhìn thấy Khúc Trực liền cọ vào người anh. Trịnh Bảo Châu nhìn quả làm nũng của nó, thật sự giống y xì Khúc Tư Tiệp với Khúc Tư Mẫn.
“Thông Thông Mẫn Mẫn, Mọng Nước là các con muốn nuôi, các con cũng phải phụ trách giáo dục nó nhé.” Trịnh Bảo Châu gọi hai bạn nhỏ lại, trước mặt còn bày mấy chậu cây bị hại.
Khúc Tư Tiệp nghiêm túc bắt đầu dạy lý lẽ cho mèo con, Khúc Tư Mẫn nghiên cứu mấy cái cây bị hại một chút, cong lại đi an ủi bố cô bé: “Bối ơi không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, cứu được.”
Khúc Trực: “……”
Con gái anh có vẻ hơi chín chắn quá rồi.:)
Khúc Trực đem lá cây bị thương sửa một chút, Khúc Tư Mẫn liền bám ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng còn cho anh ý kiến. Khúc Tư Tiệp giáo dục Mọng Nước xong, cũng chạy tới xem Khúc Trực cắt tỉa cây xanh.
“Mèo ~” Mọng Nước cũng vươn cái đầu mèo, mò lại gần.
Khúc Trực: “……”
“Ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu nhịn không được bật cười, cô cảm thấy hình ảnh này cực có tính kể chuyện, bèn cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Thành Người Yêu
- Chương 90: Phiên ngoại 15