Chương 7

Sau khi ăn xong, Lâm Cảnh Hữu quyết định bắt xe đi vào nội thành hít thở không khí, cứ giam mình mãi trong căn nhà này chỉ khiến hắn thêm ngột ngạt. Lúc chạng vạng hắn nghe được Bạch Du với Lưu Diệp bàn nhau muốn đi cắm net, không biết có phải là mấy quán net trong nội thành hay không. Lâm Cảnh Hữu xuống xe, sau đó cứ đi dọc theo con đường một cách vô định. Thật ra trước khi nhập học, hắn đã sống ở đây một thời gian ngắn, quanh đây chỉ có hai quán net chui, còn lại đều yêu cầu phải xuất trình căn cước, thành niên mới cho vào.

Chọn một quán net chui làm điểm đến đầu tiên, đang định đi vào thì hắn lại bị một cảnh tượng khác hấp dẫn. Một nơi phát ra ánh sáng rực rỡ trong đêm tối, nổi bật khiến người ta phải đắm chìm. Lâm Cảnh Hữu vô thức đi về nơi ánh sáng chiếu rọi, đi vào mới nhận ra đó là một con ngõ nhỏ. Chỉ một con ngõ nhỏ hẹp nhưng nơi nơi đều sáng ngời, trước mỗi hộ gia đình đều treo một chiếc l*иg đèn đỏ nho nhỏ, như là sợ những người về trễ không tìm thấy đường đi.

Trong lối đi hẹp, có mấy đứa nhóc đang chơi trò chơi, phát ra tiếng cười giòn giã, còn có người vội đạp xe chạy ngang qua, đây là một cuộc sống mà hắn chưa từng được gặp qua.

Lâm Cảnh Hữu không kìm nổi đi thẳng vào sâu bên trong, mãi đến khi có giọng một người phụ nữ gọi lại.

"Con trai, cháu có muốn vào ngồi một chút không?" Người phụ nữ dịu dàng nhìn Lâm Cảnh Hữu.

Đáng ra nên từ chối, nhưng không hiểu sao, hắn lại đồng ý.

Sân không quá nhỏ, bên trái trồng một cây hoa quế thật lớn, lúc này đúng mùa nở hoa, hương hoa quế nồng nàn khiến Lâm Cảnh Hữu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn được mời ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, người phụ nữ bê ra một đĩa trái cây đã được rửa sạch:

"Ăn một chút nhé."

"Cảm ơn dì ạ." Lâm Cảnh Hữu cầm một quả táo lên cắn, rất giòn.

"Cháu vẫn còn đi học chứ?"

"Vâng, lớp 12 ạ."

"Con trai dì cũng đang học lớp 12 đấy, cháu học trường nào thế?"

"Trường số 1 đó dì."

"Trùng hợp quá, con dì cũng học ở trường số 1." Người phụ nữ nở nụ cười, một nụ cười trông rất rạng rỡ, làm Lâm Cảnh Hữu không khỏi nghĩ tới một người.

"Cô có biết Bạch Du không ạ?"

"A, cháu biết con trai dì sao?" Đúng thật là Bạch Du lớn lên rất giống Tô Hoà, không riêng ngũ quan, mà điệu cười bừng sáng cũng đôi phần tương tự.

Lâm Cảnh Hữu bỗng ý thức được thì ra duyên phận lại có thể kỳ diệu đến như vậy:

"Dì ơi, để cháu giới thiệu lại ạ. Cháu là Lâm Cảnh Hữu, là bạn ngồi cùng bàn với Bạch Du."

Người phụ nữ dường như còn vui vẻ hơn:

"Ôi, là bạn cùng bàn của Tinh Tinh sao, lớn lên đẹp trai quá đi."

Tô Hoà là nhan khống điển hình, lúc trước đồng ý quen ba của Bạch Du cũng bởi vì ngoại hình của ông. Không biết cái sở thích này có đi truyền hay không nhưng Bạch Du cũng khá mê cái đẹp.

Sau đó, đề tài của cuộc nói chuyện vẫn luôn xoay quanh Bạch Du. Lâm Cảnh Hữu chẳng những biết được nhũ danh của cậu, hắn còn biết thêm một ít bí mật hài hước ít người biết. Tỷ như lần đầu Bạch Du lái xe ngã xuống ruộng, lăn một thân bùn đất không dám về nhà. Lại tỷ như nghịch ngã cắm đầu vào đống xi măng trộn, sau đó bị hàng xóm cười cho thối mũi.

...

Hạng mục cuối cùng vào ngày cuối của đại hội thể thao là chạy 3000 mét. Có người xoa tay hằm hè chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến sống còn, có người thì nghĩ làm thế nào để thua một cách đỡ mất mặt nhất. Ngay khi Vương Tư Thụy chuẩn bị đánh bài chuồn, vừa mới lén chạy tới được WC thì bị Dương Tu Ngôn xách cổ trở về. Thích Ngữ đi báo Vương Tư Thụy tới trễ, khiến y bị mọi người cười quá trời.

Người bị tóm cổ ấp úng bao biện:

"Dương Tu Ngôn, tôi… Không chạy trốn thật mà."

"Tốt nhất là vậy, nhanh đi kiểm tra."

Bạch Du cọ tới cọ lui không muốn đi kiểm tra trước thi, về lý thuyết, chỉ cần trễ giờ kiểm tra, y sẽ không cần phải tham gia thi chạy nữa.

Cuối cùng, Dương Tu Ngôn thở dài một hơi, nhét bảng số vào tay y:

"Gài lên cho tôi đi."

"Ớ?"

"Chẳng lẽ cậu đi chạy à?"

"Haha, không không, để em gài." Vương Tư Thụy vui mừng ra mặt, vội vàng gài bảng số lên áo cho anh, "Anh Dương, anh chính là cha mẹ tái sinh của em!"

"Gọi ba nghe cái nào."

"Ba ba~ tôi yêu cậu muốn chết." Mở miệng không hề có chút gánh nặng nào, "Ngài hài lòng không ạ."

"Con trai ngoan. Ngồi yên đây chờ tôi về." Dương Tu Ngôn giơ tay xoa xoa đầu y, sau đó đi thẳng về hướng đường chạy.

Bạch Du được xếp vào vị trí đường đua số 3, lúc này đang đứng giúp Lâm Cảnh Hữu gài lại bảng số. Đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Cảnh Hữu.

Cậu cười nói:

"Cố lên nhé."

Lâm Cảnh Hữu cũng cười đáp lại:

"Được."

Vòng này trên tám đường chạy có bốn học sinh, để có thể giật được thứ hạng tốt cũng không dễ dàng.

Một tiếng súng vang, bốn người bắt đầu chạy.

Khi các vận động viên bắt đầu xuất phát, cũng đồng thời ấn mở công tắc cổ động viên. Mới ban đầu, các cổ động viên vẫn đang tận chức tận trách vì thành viên của lớp mình hô vang, nhưng dần dần, tiếng hô bắt đầu trật bánh.

"Má ơi, cái cậu kia là ai thế? Nhìn đẹp trai muốn xỉu!"

"Là Lâm Cảnh Hữu đó! Là Lâm Cảnh Hữu lớp 8!"

"Aaaa, anh đẹp trai ơiiii."

"Được rồi, tôi tuyên bố phản lớp. Dù sao chúng ta cũng không thắng được, còn không bằng đi cổ vũ cho soái ca còn hơn. Cmn đẹp trai vãi! Anh đẹp trai cố lên!"

"Lâm Cảnh Hữu cố lên!"

"Anh Lâm xông lên, vượt qua cái cậu lớp thể dục kia đi! Lấy lại mặt mũi cho khoa văn!"

Ở vòng cuối cùng, trong sân đã chia thành hai phe riêng biệt, phe của Lâm Cảnh Hữu và phe của lớp thể dục Uông Trác Nhất. Hai bên cổ động viên battle đến cháy lửa.

"Anh Uông cố lên! Tuyệt đối không thể thua cái con gà mờ kia được!"

"Đúng thế! Không thể thua khoa văn được, Uông Trác Nhất cậu dùng sức đi."

"Cái gì mà không được để thua khoa văn? Nhìn thấy ai kia không, khoa văn bọn tôi cũng lợi hại lắm đấy."

Trong nháy mắt, khí thế bên khoa văn tăng lên ngùn ngụt.

"Lâm Cảnh Hữu, cậu là thần."

"Lâm Cảnh Hữu xông về phía trước!"

"Lớp 8 giỏi nhất! Lâm thần vô địch."

"Cái gì chứ, phải là khoa văn giỏi nhất, Lâm thần vô địch."