- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Không Thể Tách Rời
- Chương 5
Không Thể Tách Rời
Chương 5
Buổi chiều thì chạy 4x400, bọn họ đứng thành hàng dài trên sân thể dục. Lần này lớp 8 đăng ký hai nhóm tham gia, Bạch Du và Lâm Cảnh Hữu được phân đến nhóm thứ nhất, đứng ở vị trí gậy số ba và số bốn.
Hai người bắt đầu di chuyển từ vạch xuất phát tới vị trí của mình, âm thanh sôi nổi không ngừng vang lên.
"Cmn lớp 8 đúng là cái động trai đẹp, cái người kia sao tôi chưa từng thấy vậy?"
"Tôi nghe bảo mới chuyển tới hai ngày trước thôi. Gia thế tốt, ngoại hình ưa nhìn, thành tích hình như cũng đỉnh."
"Oà, này không phải là hình mẫu lý tưởng của nam chính trong tiểu thuyết sao!!"
"Có bạn gái chưa?"
"Hmm, không nghe qua."
"Cậu thấy tôi nếu tỏ tình thì có cơ hội thành công không?"
"Chẹp, xem nào…" Cô gái lướt một vòng đánh giá cô bạn của mình, lại nhìn sang Lâm Cảnh Hữu mặt lạnh như sương đang đứng trên đường chạy, "Gần như… Không có khả năng."
"Có ai giống cậu không hả!"
"Tôi thấy nếu là Bạch Du thì có khi cơ hội cao hơn."
"Đừng mơ nữa, Bạch Du càng khó hơn."
"Sao lại thế?"
"Nhìn Bạch Du rộng rãi sáng sủa thế thôi, nhưng cậu ấy từ chối người khác dứt khoát lắm, không nương tay chút nào đâu. Hai năm nay chưa từng có ai thành công cả, ban đầu đang là bạn bè, đột nhiên tỏ tình, vậy thì hai người chắc chắn xong rồi, bạn bè cũng không làm nổi nữa. Nhìn cái kết cục của Tịch Dĩ là hiểu."
"Lại nói, mấy cậu không cảm thấy Bạch Du với Lâm Cảnh Hữu khá hợp nhau sao?" Hủ nữ điên cuồng Tô Thanh Thanh bắt đầu lôi kéo mọi người đi vào con đường tà đạo.
"Mấy đứa hủ như cậu nhìn ai cũng ra gay. Không phải Dương Tu Ngôn với Vương Tư Thụy lớp mấy người còn quấn lấy nhau như sam đấy à."
"Lúc nào cơ?"
"Tuần trước ấy, tôi tận mắt thấy Dương Tu Ngôn tổ chức sinh nhật cho Vương Tư Thụy, chỉ hai người bọn họ! Ánh mắt ái muội, cử chỉ thân mật!"
"Ôi, này chưa là gì đâu, tôi còn từng bắt gặp Dương Tu Ngôn đút cho Vương Tư Thụy kìa."
"Aaaa thật hay giả vậy! Cậu đừng có mà chém gió nhá."
"Tôi xem hình rồi này."
"Á, gửi cho tôi!!!"
"Đừng có mơ, tôi sợ cậu chết vì mất máu mất."
"Từ hôm nay, tôi ship hai người bọn họ!"
"Không muốn tỏ tình nữa à?"
"Haha, mẹ này như vậy mà còn đòi đi chê bai người khác."
…
"Sẵn sàng!" Một tiếng súng vang lên, vị trí thứ nhất liền lao về phía trước như tên bắn. Mấy vị mà Thích Ngữ chọn hầu như đều không quá am hiểu chạy bộ, xuất phát chậm hơn những người khác, lúc chuyển gậy còn khẩn trương đến rớt cả gậy. Đã thua sau nửa vòng, vốn hy vọng số hai gỡ gạc lại chút ít, ai dè chẳng rút ngắn lại được chút nào, ngược lại còn bị tụt về sau thảm hại, trực tiếp thua lớp người ta cả một vòng.
Bạch Du vừa tức vừa gấp, khẽ liếc Lâm Cảnh Hữu sau đó nhanh chóng tiếp gậy.
Cậu xé gió lao đi, bàn tay nắm gậy nổi đầy gân xanh.
Những người trên khán đài chỉ biết ngơ ngác nhìn Bạch Du một đường chạy thẳng về phía trước, khoảng cách với người dẫn đầu dần thu hẹp lại, kinh ngạc không thốt nên lời.
Mãi đến khi Vương Tư Thụy phun ra một câu tinh hoa quốc túy "ĐM" thì mọi người mới chợt thức tỉnh.
"Đù má! Đây mà là con người à???"
"Lớp 8 tụt lại cả một vòng, ấy vậy mà tới lượt Bạch Du thì đã dí sát nút luôn rồi!"
Sau khi hồi thần, một trận reo hò khủng khϊếp xưa nay chưa từng có vang vọng tứ phía.
"Quá ngầu! Vượt lên luôn anh ơi!"
"Má ơi, dí sát nút!!!"
"Bạch Du, cậu cmn quá lợi hại!"
"Tôi tuyên bố, Bạch Du chính là idol của tôi!"
Tinh thần chiến đấu của lớp 8 tăng cao, Lưu Diệp ở bên cạnh dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ gào lên:
"Lớp 8, lớp 8, mãi mãi phi thường!"
Sau đó càng ngày càng nhiều người hô theo.
"Lớp 8 lớp 8, mãi mãi phi thường!"
Chỉ có mình Vương Tư Thụy lúc này muốn chơi trội, một mình quay sang hô một kiểu khác:
"Lớp 8 lớp 8, dọn gạch chuyên nghiệp, lớp nào không phục, cầm gạch chọi hết!"
"Vương Tư Thụy cậu mới là cái đồ dọn gạch ấy."
"Đúng thế, tự cậu đi mà dọn."
…
Người nhận gậy cuối cùng là Lâm Cảnh Hữu, ngay khi Bạch Du chuyền được gậy cho hắn thì cả người gục xuống đường chạy. Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh Hữu chạy càng ngày càng xa, nhìn bóng dáng dần mơ hồ thì trong lòng thầm cầu nguyện…. Nhất định phải thắng đấy nhé.
Ông đây chạy muốn bay cả mạng luôn rồi đây này!
Khi cậu được dìu lên khán đài vừa lúc nhìn thấy khoảnh khắc Lâm Cảnh Hữu chạy qua vạch đích giành được ngôi vị quán quân, dưới tiếng reo hò vang dội, lớp 8 xuất sắc giành được vị trí thứ nhất, nghênh đón chiến công đầu rực rỡ.
Xung quanh đều là tiếng vỗ tay, có một vài cô gái gan dạ đi lên muốn đưa nước cho hắn nhưng đều bị uyển chuyển từ chối. Mấy cô nhìn Lâm Cảnh Hữu đi về hướng Bạch Du, chợt cảm thấy lời Tô Thanh Thanh nói có lẽ đúng, bọn họ thật sự rất có cảm giác CP.
Bạch Du mềm nhũn ngồi trên khán đài nghỉ ngơi, Lâm Cảnh Hữu cầm một chai nước vặn ra rồi đưa cho cậu:
"Có ổn không?"
Bạch Du cười tươi:
"Sảng khoái lắm á."
Nhóm thứ hai có Vương Tư Thụy với Dương Tu Ngôn, cũng đứng ở vị trí gậy số ba và bốn. Nhờ có thành tích đẹp mắt của nhóm một, nhóm này chịu kha khá áp lực, chưa kể cái tên Vương Tư Thụy kia sĩ diện muốn xỉu.
Bạch Du mượn về được một cái loa phóng nho nhỏ.
Vị trí số một và số hai xem như chạy ổn định, đến Vương Tư Thụy là tốc độ rõ ràng giảm đi, dù gì chạy bộ cũng không phải sở trường của anh, cãi nhau mới là chân ái.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Không Thể Tách Rời
- Chương 5