Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Sống Thiếu Anh

Chương 45: Cắm trại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Để tạo điều kiện cho Lục Tử Minh và Hạ Vy, cả gia đình quyết định đi cắm trại. Lục Tuấn Phong luôn thấy chuyện này nhàm chán nên không đi. Vậy chỉ có vợ chồng Lục Hạo Thiên, Lục Tử Hân, Trình Cảnh Dương, Lục Tử Minh và Hạ Vy.

Sáng hôm đó, mọi người đi leo núi rồi rồi quyết định cắm trại tại đó một đêm. Mới leo được nửa đường, Trình Cảnh Dương đã dịu dàng quay sang hỏi Lục Tử Hân.

“Em có mệt không? Lên đây anh cõng”.

“Em không sao. Vẫn khoẻ lắm”.

Hạ Vy bên cạnh nghe thấy thì nảy ra ý định xấu. Xác định Lục Tử Minh đang đi phía trước, cô nhảy thẳng lên lưng anh.

Lục Tử Minh thấy vai mình nặng trĩu thì hét lên.

“Hạ Vy, em xuống ngay cho tôi”.

“Không xuống”.

“Xuống ngay”.

“Em mệt mà. Anh cõng em đi”.

Lục Hạo Thiên hừ lạnh chế giễu.

“Đàn ông con trai sức dài vai rộng. Cõng con bé một chút thì làm sao”.

Lục Tử Minh không còn cách nào khác đành để mặc cô bám chặt cổ anh.

Cuối cùng cũng đến nơi, Lục Tử Minh đẩy Hạ Vy xuống thở dốc. Hạ Vy đạt được mục đích mà cười đến vui vẻ.

Chiều tối, Trình Cảnh Dương nhận nhiệm vụ nướng thịt. Lục Tử Hân như một cái đuôi nhỏ của anh, anh đi đâu cô đều dính chặt lấy. Cảnh Dương nướng xong một xiên thịt, đưa cho cô.

“Cẩn thận nóng”.

Lục Tử Hân vui vẻ cầm lên ăn. Nhưng do nóng quá nên vừa bỏ vào miệng cô đã nhảy lên. Trình Cảnh Dương vội vàng cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh trượt vào khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô, đem toàn bộ miếng thịt trong miệng cô hút vào miệng mình, nhai ngon lành.

Hạ Vy ở đằng sau nhìn Lục Tử Minh cười xấu xa. Lục Tử Minh thấy mùi nguy hiểm đẩy vội cô ra.



“Em tránh xa tôi 2 mét. Không được lại gần”.

“Em có làm gì anh đâu”.

“An toàn là trên hết”.

“Anh cứ làm như em ăn thịt anh không bằng”.

Lục Tử Minh nhìn Hạ Vy cầu xin..

“Hạ Vy, coi như tôi xin em. Tha cho tôi đi..”

“Anh đừng mơ. Bố mẹ anh nhận em làm con dâu rồi. Anh không thoát được đâu”.

Lục Tử Minh ngửa đầu than trời. Anh phải làm sao đây...

Lục Hạo Thiên và Tô Phương Nghi nhìn bọn trẻ chơi đùa mà cười đến vui vẻ.

Tối đến, mọi người chia lều ra để ngủ. Vì để tiết kiệm không gian nên mọi người chỉ mang theo 3 cái lều. Hai vợ chồng Lục Hạo Thiên đương nhiên ngủ một lều. Vậy chỉ còn hai cái.

Lục Tử Minh vội ôm cổ Trình Cảnh Dương ghì xuống..

“Cảnh Dương, em với anh ngủ một lều”.

Ngay lập tức anh bị Lục Tử Hân đẩy ra..

“Hai người đàn ông các anh ngủ chung làm gì. Anh định làm gì anh yêu của em.”

“Cái con bé này. Em không được phản bội anh”.

“Rất tiếc em theo phe bố mẹ”.

Lục Hạo Thiên ho nhẹ..



“Tử Minh, con ngủ chung lều với Hạ Vy đi..”

“Bố, bố đừng nối giáo cho giặc..”

“Mấy cái lều rất gần nhau, không ai làm gì được đâu. Ngủ đi”.

Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ. Lục Tử Hân gối đầu lên ngực Cảnh Dương, tay luồn vào áo anh vuốt ve xoa nắn cơ bụng rắn chắc của anh.

“Không biết Tử Minh có làm gì Hạ Vy không nhỉ?”

Bị cô xoa nắn liên tục, bên dưới Trình Cảnh Dương đã căng cứng, anh vẫn để mặc cô lợi dụng. Anh không trả lời cô mà yên lặng nằm ngắm cô. Vừa hay từ góc độ của anh thấy rõ đường cong quyến rũ của cô. Cặp mông tròn đầy được bao phủ bởi lớp vải mỏng. Vì đang nằm nên váy của cô hơi tốc lên, cặp chân dài trắng nón lộ ra. Hơi thở của anh đã thô ráp, đôi mắt đυ.c ngầu.

Lục Tử Hân không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt thèm muốn làm mặt cô đỏ ửng. Trình Cảnh Dương cười khẽ, tay anh mò vào trong váy cô, phủ lên cặp mông tròn đầy. Lục Tử Hân hoảng loạn giữ chặt tay anh. Vừa rồi bố cô đã nói thế mà anh vẫn định làm sao..

“Cảnh Dương, các lều rất gần nhau..”

“Anh chỉ sờ chút thôi..”

Lều bên kia, Lục Tử Minh ôm gối nhìn Hạ Vy đề phòng. Hạ Vy nhìn anh cố nhịn cười..

“Anh làm gì như gái mới lớn thế. Cứ như em là háo sắc không bằng..”

“Chả nhẽ không phải..”

“Có phải chúng ta chưa từng ngủ chung đâu..”

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới mặt anh liền đỏ ửng..

“Hạ Vy, em im ngay cho tôi. Lần đó là em gài bẫy tôi. Không tính”.

Lục Tử Minh xấu hổ nằm xuống quay đầu sang hướng khác, lấy cái gối chặn giữa hai người..

“Em mà bò qua đây thì đừng trách tôi.”

Hạ Vy nhìn anh cười ngặt nghẽo. Cô không ngờ một người đàn ông lớn từng này còn bị cô chọc cho đỏ mặt..
« Chương TrướcChương Tiếp »