Đồng hồ treo trên tường phòng khám đã chỉ đúng mười giờ tối, Thẩm Tiên Phi ngồi trên sofa, hút thuốc liên tục.
A Mục đứng lên khỏi bàn làm việc, đến trước mặt Thẩm Tiên Phi, cúi người xuống định vén áo anh lên.
“Cậu làm gì thế?”, dập tắt thuốc, Thẩm Tiên Phi cau mày, bực bội quát lên.
“Cậu nói xem là làm gì? Đương nhiên là xem xem thắt lưng của cậu có hình xăm đó không?”, A Mục đứng thẳng lên, nhìn Thẩm Tiên Phi rất nghiêm túc.
“Là đàn ông đừng có động tay chân lung tung”, Thẩm Tiên Phi vô cùng khó chịu.
“OK! Không động thủ chỉ động khẩu thôi”, A Mục sờ cằm, cười nhìn Thẩm Tiên Phi, “Ban đầu tôi còn cảm thấy cô ấy mắc chứng hoang tưởng nặng nhưng tối nay trò chuyện đến tận lúc nãy mới kết thúc, tôi nghĩ người mắc bệnh này không phải là cô ấy, mà là cậu. Nếu không phải cậu cứ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, làm phiền cô ấy thì tôi đã biết rốt cuộc năm năm trước xảy ra chuyện gì rồi”.
Đột nhiên, Thẩm Tiên Phi đứng phắt dậy, chỉ vào mũi A Mục quát lớn: “Cậu là đồ bác sĩ háo sắc vô lương tâm, lúc khám bệnh thì không khám, cậu hỏi lần đầu của người ta làm gì? Lần đầu của cô ấy có thành công hay không thì liên quan gì tới cậu? Không phải cậu đang khám bệnh mà là lợi dụng cơ hội thăm dò đời tư người ta thì có”.
A Mục hí hửng gạt tay Thẩm Tiên Phi ra nói: “Này, tôi làm theo phương pháp cả mà, rất nhiều bệnh nhân không hòa điệu trong đời sống tìиɧ ɖu͙©, gặp chướng ngại tâm lý đều đến nhờ tôi giúp đỡ. Cô ấy là bệnh nhân của tôi, chẳng qua là gợi mở vấn đề, tôi là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, đương nhiên phải ‘câu mồi’ cho bệnh nhân, giúp người ta tìm nguyên nhân bệnh chứ”.
“Cậu là đồ quỷ!”, Thẩm Tiên Phi huơ nắm đấm nhưng A Mục đã tránh sang bên, “Nếu không phải tối nay tôi ở đây, nếu không phải mấy cuộc điện thoại của tôi bắt cậu dừng lại đúng lúc thì không biết cậu còn hỏi những vấn đề vớ vẩn nào nữa”.
“Này, về chuyện đêm đó, căn bản cô ấy không nói gì mà? Cậu kích động thế làm gì? Mới gặp mấy lần mà cậu đã xem cô ấy là vợ thật à? OK, quay người lại cho tôi xem hình xăm sau lưng đi, tôi đã vất vả khám bệnh cho hai vợ chồng cậu mà”, A Mục nhanh nhẹn đưa tay đến thắt lưng Thẩm Tiên Phi.
“Chết đi!”, Thẩm Tiên Phi gạt phắt móng vuốt của A Mục ra rồi châm điếu thuốc khác, đi đến trước cửa sổ. Rít một hơi thuốc, anh tựa vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài, phả ra một làn khói rồi nói: “Không cần xem, đúng là sau lưng tôi có một hình xăm, một con cá nhiệt đới to bằng lòng bàn tay. Lúc ở Anh, chính tôi cũng không biết con cá ấy được xăm lên người tự bao giờ. Lần nào nhìn thấy nó, tâm trạng tôi cũng trở nên buồn bã lạ lùng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ xem con cá ấy từ đâu ra, chính tôi cũng không biết tại sao một người nguyên tắc như mình lại có hình xăm như vậy, mà tôi lại không nghĩ xem là chuyện gì. Còn cả chiếc nhẫn cát tường, khi mẹ tôi hỏi, tôi không nhớ ra nó ở đâu, chỉ xem như đã mất. Như ý… tôi càng không có ấn tượng. Chuyện trong năm năm đó, mọi việc liên quan đến cô ấy, tôi thật sự không nhớ được gì…”
Rít một hơi thuốc, Thẩm Tiên Phi bực bội búng tàn thuốc.
A Mục trầm ngâm rồi nói: “OK, chuyện liên quan đến cô ấy năm năm trước, cậu không nhớ được đã rõ, tôi nghĩ là có thể cậu bị mất trí nhớ, đồng thời chỉ mất đoạn ký ức thuộc về cô ấy. Vậy bây giờ chứng minh được quan hệ của hai người, một là hình xăm trên người, hai là cặp nhẫn kia, ba là sách của đại sư Kenneth, bốn là nhân chứng gồm dì và các bạn học cùng khóa ở đại học H”.
“Tôi và Kenneth biết nhau cũng chính nhờ quyển sách ấy, lúc đó tôi bất cẩn làm rơi quyển sách, được Kenneth nhặt giúp, tôi mới có cơ hội làm quen, bái ông ta làm sư phụ. Nhưng quyển sách ấy xuất hiện thế nào thì tôi…”
“Cậu lại không nhớ ra, OK, không cần nói, tôi hiểu”, A Mục tiếp lời, “Theo lời ‘vợ cậu’ nói thì cát tường chắc chắn nằm trong tay cô ấy, còn như ý thì trong tay cậu. Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ đến vật đính ước đó, chứ đừng nói là biết nó ở đâu. Về chuyện năm ấy, ba vật chứng đã có hai, còn thiếu nhân chứng. Cậu có thể xác nhận lại với dì và các bạn học, có điều với tính cách đáng ghét của mình thì cậu tuyệt đối sẽ không hỏi các bạn đâu, nên người có thể xác nhận lại thì chỉ có dì thôi. Lại theo lời ‘vợ cậu’ thì năm đó dì rất thích cô ấy, một lòng tác hợp cho hai người, nếu mọi việc đều là sự thật thì tôi nghĩ cậu càng nên về hỏi lại dì”.
“Nhưng trong năm năm này, mẹ tôi chưa bao giờ nhắc với tôi bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy”
“Thế năm năm trước, trước khi cậu xuất ngoại có chuyện đặc biệt gì xảy ra không?”
Ngẫm nghĩ rồi Thẩm Tiên Phi nói: “không nhớ nổi…”
“Không chịu nổi cậu! Nếu tôi là ‘vợ’ cậu, năm năm trước bị cậu ăn tươi nuốt sống sau đó bỏ rơi thê thảm, hai năm trước cha mẹ gặp tai nạn qua đời, có một tình địch là mẹ kế, một cậu em giành gia sản, còn phải quản lý cơ nghiệp đồ sộ như thế thì không mắc bệnh tâm lý mới lạ. Cuối cùng tôi đã hiểu tai sao cô ấy phải hẹn tôi để trò chuyện rồi.”
Thẩm Tiên Phi lặng thinh, buồn bực hút thuốc rồi nói: “Năm năm trước, tôi bị một đám côn đồ vây đánh, phần đầu bị thương, sau đó đã vào viện”.
“Đầu bị thương? Chắc cậu không bị mất trí nhớ lãng nhách như vậy chứ? Trời đất ơi, cậu đang diễn phim truyền hình nhảm nhí đó hả?”, A Mục nhìn vào đầu Thẩm Tiên Phi với vẻ lạ lùng, còn cười rất quái dị, thấy anh có vẻ không vui thì nói, “OK, đừng vội, ngày mai tôi sẽ hẹn giáo sư Châu giúp cậu, ông là chuyên gia có uy tín nhất, nổi tiếng nhất về não khoa của bệnh viện chúng tôi, để ông ấy xem giúp có pảhi đầu cậu có ‘vấn đề’ không, nếu đúng là có ‘vấn đề’ thì tốt nhất cậu nên chuẩn bị sẳn tâm lý đi. ‘Vợ cậu’ có vẻ không dễ đυ.ng vào đâu”, cậu ta cười cười rồi đấm Thẩm Tiên Phi một cái, “Nhóc con, không ngờ ở đại học cậu lại có một mối tình đặc sắc như vậy, mà giấu không cho tôi biết, giờ xui xẻo thế cũng đáng đời”.
“Cậu nói đủ chưa? Đúng là rảnh rỗi quá, ngày mai không cần đi làm à?!”, Thẩm Tiên Phi dập tắt điếu thuốc.
“Thẩm như ý, tôi hy sinh thời gian hẹn với người đẹp, ở đây điều trị tâm lý vớ vẩn cho cậu, cậu không hiểu mà còn ngược đãi tôi? Phải biết là tôi khám bệnh tính tiền từng phút đấy”.
“Câm miệng, không được nói lung tung.” Im lặng một lúc Thẩm Tiên Phi quyết định về nhà hỏi mẹ trước nên nói với A Mục, “Chuyện hẹn giáo sư Châu thì giao cho cậu. Ngày mai mở thầu, tôi phải về sớm nghỉ ngơi”.
“Ừ, đi nào.”
Về đến nhà, Thẩm Tiên Phi thấy mẹ vẫn chưa đi nghỉ thì đờ đẫn không biết phải mở lời thế nào, chỉ bực bội đi qua đi lại trong phòng khách.
Bà Ngô Ngọc Phương vốn đã định về phòng nghỉ, sau khi rót một ly nước, nhìn đồng hồ trên tường đã hai mươi ba giờ năm phút, mà con trai từ khi về nhà đến giờ đi đi lại lại trong khách suốt hai mươi phút rồi. Nhìn quá chướng mắt, bà lên tiếng: “Con có thể đừng đi đi lại lại nữa được không? Làm mẹ hoa mắt quá. Nếu là việc công khiến con phiền lòng thi biến về phòng cho mẹ nhờ”.
Khựng lại Thẩm Tiên Phi nhìn mẹ nói: “Mẹ, mẹ có nhìn thấy chiếc nhẫn vàng có khắc hai chữ ‘như ý’ không?”.
“Không”, bà Phương lắc đầu.
Thẩm Tiên Phi lại trầm tư, một lúc sau anh cắn răng, lên tiếng: “Mẹ, chuyện đó… trước hôm qua có phải mẹ đã từng gặp cô Tang không?”.
Nghe con trai hỏi, bà Phương hơi sững người, năm năm rồi, cuối cùng con trai bà cũng đề cập đến chuyện này ư?
Bà Phương uống một ngụm nước rồi hỏi lại: “Người ‘hợp tác làm ăn’ với con làm sao mẹ biết được?”.
Thẩm Tiên Phi cuống lên: “Mẹ có chắc chắn là không quen không? Vậy năm năm trước sao mẹ giữ người ta lại ăn cơm?”.
Cầm ly nước, bà Phương quan sát con trai rất chăm chú rồi bất giác cười to, đến ngồi xuống sofa rồi thong thả uống nước nói: “Nhóc con, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi”.
Thở dài, Thẩm Tiên Phi ngồi xuống tay vịn sofa cạnh mẹ, hỏi: “Mẹ, mẹ có phát hiện ra sau năm năm con đi du học có thay đổi gì không?”.
“Không, ăn ngon ngủ đủ, từ sáng đến tối vẫn là gương mặt sầm sì như thể ai nợ con mấy triệu tệ ấy, cảm giác duy nhất thấy chính là càng lúc càng đẹp trai”, bà Phương nhún vai.
“Mẹ, con đang nói chuyện nghiêm túc mà”, với bà mẹ có tâm hồn trẻ trung, có lúc Thẩm Tiên Phi thấy không thể quen được, bất giác cao giọng.
“Được,nếu đã nghiêm túc thì con đừng vòng vo tam quốc nữa”, bà Phương liếc nhìn đồng hồ treo tường, “Bây giờ là hai mươi ba giờ mười phút, con định mấy giờ thì cho mẹ ngủ?”.
“Con muốn biết năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con và cô ấy trước kia có mối quan hệ như thế nào? Tại sao con có thể nhớ từng người nhưng lại không nhớ cô ấy? Con có thể nhớ mỗi một chuyện đã xảy ra nhưng lại không nhớ nổi bất cứ việc gì có liên quan đến cô ấy? ”, không do dự nữa, Thẩm Tiên Phi nói thẳng tâm sự của mình.
Phòng khách tĩnh lặng, bà Phương sững sờ nhìn con trai. Một lúc lâu sau, nhìn đi nơi khác, bà cầm ly nước bình thản nói: “Con muốn biết chuyện năm năm trước?”.
Nếu không muốn biết thì bây giờ anh đã đi nghỉ còn ở đây làm gì chứ?
“Vâng, con muốn biết”, khẽ gật đầu, giọng Thẩm Tiên Phi toát ra nỗi cay đắng, ánh mắt nhìn mẹ như van xin.
Ngược lại, bà Phương thấy dáng vẻ con trai như vậy thì cười giễu, đứa con trai của bà cũng chỉ khi gặp Tang Du kia mới biến thành bộ dạng này.
Lắc ly nước trong tay, bà Phương bình tĩnh nói: “Muốn biết chuyện năm năm trước thì tự nhớ, nếu nhớ không ra thì thôi”.
Đồng hồ trên tường đã chỉ hai mươi ba giờ hai mươi phút, bây giờ bà đã già, ăn khó tiêu, phải ngủ sớm. Đứng lên, bà đi về phòng mình.
“Mẹ…”, Thẩm Tiên Phi nhíu mày, nhìn bà tỏ vẻ không tin, “Chuyện này rất quan trọng với con, con không muốn…”
“Nếu thật sự quan trọng đến thế thì con đã không quên”, bà Phương quay lại vẻ mặt nghiêm nghị ngắt lời con trai, “Năm năm không dài cũng không ngắn, muốn quên hẳn một ai đó, người bình thường còn khó mà làm được huống hồ con lại không nhớ gì, đó chẳng phải ngẫu nhiên mà là sự lựa chọn trong tiềm thức của chính con, là con đã chọn quên lãng. Nếu hôm nay sau năm năm, con phải chọn lại từ đầu, thế thì con hãy hiểu cho thật rõ bản thân mình muốn gì. Nếu ký ức đó là điều con mong muốn thì con phải tự tìm về, nếu không thì hãy cứ là Thẩm Tiên Phi bây giờ. Mẹ không muốn nhìn thấy Thẩm Tiên Phi đầu quấn băng, nằm trên giường như xác chết của năm năm trước”.
Bà Ngô Ngọc Phương xưa nay vẫn lạc quan, dù gặp chuyện gì khó khăn, ngay cả năm xưa đưa con trai rời khỏi nhà họ Thẩm cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh, kích động như bây giờ.
Hôm là ngày xảy ra chuyện của năm năm trước, một ngày trước khi A Phi và Tang Du đi đăng ký kết hôn. Hôn lễ của con trai chưa đến, mà chuyện phải đến lại là tin con gặp tai nạn. Khi bà nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, vội chạy đến bệnh viện Nhân Ái như điên. Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc và cồn hòa trộn vào nhau, bà thấy con trai đầu quấn băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Anh đã ngủ, nhưng bà lại ngỡ đứa con trai yêu quý đã đi rồi nên ôm anh khóc nức nở, khiến bác sĩ và y tá cả tầng đều chú ý. Nhưng thằng con đáng ghét ấy vừa mở mắt ra lại nói với bà là chỉ ngủ thϊếp đi thôi.
Bà Phương không thể phán đoán được đó có phải là tai nạn bất ngờ không, theo lời cảnh sát thì có người chứng kiến mấy thanh niên đánh trọng thương con trai bà, còn cướp tiền của anh, cuối cùng xác định là một vụ hành hung cướp tài sản. Mọi người đều nói với bà rằng A Phi rất may mắn, chỉ bị thương ngoài da còn đám côn đồ kia thì chỉ muốn cướp tiền.
Đã bao ngày trôi qua từ khi A Phi xảy ra tai nạn, bà Phương không thấy Tang Du đâu, cũng không nghe thấy tên con dâu tưong lai từ con trai bà nữa. Từ thái độ của anh và cả những vị khách không mời mà đến ấy, bà mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Xuất viện rồi, A Phi cứ lo việc xuất ngoại, không lâu sau, đã bay sang Anh.
Đến tận hôm nay, lần đầu bà nghe mói nghe lại chuyện từ con trai nhưng điều khiến bà không nghĩ đến là, hóa ra không phải con trai bà không muốn nhắc đến cô bé kia mà căn bản là “không nhớ nổi”.
Rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến con trai chẳng quên gì mà chỉ quên mỗi cô bé đó, bà không biết nhưng bà có thể càm nhận được năm năm trước, con trai bà bị tổn thương rất nghiêm trọng mới lựa chọn cách trốn tránh này. Ngược xuôi ngang dọc, họ lại quay về điểm xuất phát. Không phải bà không muốn giúp con mình mà là những chuyện bà biết thật sự có hạn. Bà tôn trọng quyết định của con nhưng bà không muốn khi con đối mặt với sự lựa chọn, lại khoét sâu vào nỗi đâu quá khứ, cho dù là muốn đau thì cũng phải chuẩn bị tâm lý, chứ không phải lại là tổn thương một cách mơ hồ thế này.
Thẩm Tiên Phi mở to mắt nhìn mẹ, rất hiếm khi bà nổi giận, mà ngạc nhiên không nói nên lời. Tuy mẹ không nói rõ nhưng anh đã có được đáp án mình cần. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc biết mình và Tang Du đã từng có chung quá khứ với nhau, anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Những điều cần nói đã nói hết, bà Ngô Ngọc Phương bảo Thẩm Tiên Phi: “Con hãy liệu mà làm, mẹ phải đi nghỉ đây”.
Lúc đó đồng hồ đã điểm hai mươi ba giờ ba mươi phút.
Hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, Thẩm Tiên Phi đứng lên, khẽ nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đi nghỉ sớm đi, con… ra ngoài đi dạo”, nói xong, anh quay người ra khỏi nhà.
Nhìn bóng dáng vội vã của con trai, bà Phương cười khổ sở rồi lắc đầu.