Chương 14: “Tam đại pháp bảo” để chinh phục thế giới

Seven Club, một nơi rất tốt để dùng rượu tưới đẫm ký ức tuổi thanh xuân của bạn, pha trộn cả phong cách hoài cổ và trào lưu thời thượng, giống như một tấm banner đang bay phấp phới trong lòng những kẻ thích vào bar.

Bước vào sảnh quán bar kiểu Trung Quốc phục cổ, âm nhạc man mác lòng người rất hợp với không khí, sàn nhảy nhỏ toàn là người, ai nấy đều uốn éo cơ thể điên cuồng. bên quầy bar đang có một “bóng lửa chuyển động”, đó chính là bartender đang trổ tài.

Nơi được mọi người thích nhất ở Seven chính là ở lầu hai, đứng trên ban công có thể nghe thấy điều gì đó đặc biệt, nhưng không phải là thứ âm thanh ồn ào.

Tang Du lên thẳng “Tịnh bar” trên lầu hai.

Tăng Tử Ngạo đã nói, ở đây, ngoài sự tạp nham mà quán bar nào cũng có, thì có thể cảm nhận được một loại cảm xúc đặc biệt gọi là “phiêu lưu”. Khi chếch choáng say, ngồi cùng những người bạn thânm trong tiếng nhạc của Sevenm là một sự cảm thụ phi phàm.

Quả nhiên, ngoài ban công, Tang Du tìm thấy Tăng Tử Ngạo, nghe đồn là “tâm trạng không ổn”, bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp, hai người đang cười đùa vui vẻ. Thấy Tang Du tiến đến cô gái ấy nói gì đó với anh rồi bỏ đi.

Vỗ vai Tăng Tử Ngạo, Tang Du bỡn cợt:”Sao không ở nhà vui vẻ với cô vợ xinh đẹp mới cưới của cậu mà lại chạy đến đây uống rượu giải sầu thế?”. Vẫy tay gọi phục vụ, Tang Du chọn một ly Four Season màu hồng.

“Vui vẻ với cô vợ mới cưới? Cậu nhìn thấy tôi vui vẻ ở chỗ nào?” Dưới tác động của chất cồn, gương mặt tuấn tú của Tăng Tử Ngạo ửng đỏ, anh cau mày, vẻ rầu rầu không vui.

Nhướn mày, Tang Du rất thắc mắc:”Tóm lại là chuyện gì? Kết hôn là chuyện lớn mà cậu lại không báo cho tôi biết, phí công tôi xem cậu là lam nhan tri kỷ”.

“Nếu cậu kết hôn với người mà cậu không yêu, bây giờ cậu muốn ly hôn mà đối phương không đồng ý, thì cậu phải làm sao?”, Tăng Tử Ngạo hớp một ngụm rượu, bàn tay rất tự nhiên khoác lên vai Tang Du.

“Thần kinh, không thích người ta thì việc gì tôi phải kết hôn?” Tang Du lườm Tăng Tử Ngạo, nhưng càng lúc càng tò mò với chuyện hôn nhân của anh. Bao năm nay từ khi học cùng nhau ở đại học, cô đã quen anh được chin năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy dáng vẻ sống không được chết cũng không xong này của anh, “Nói xem, tôi rất tò mò chuyện của cậu và em gái yêu quý của cậu, hai người sao lại kết hôn thế?”

Mượn hơi rượu, Tăng Tử Ngạo kể cho cô nghe chuyện mẹ anh khi lâm chung đã mong mỏi nhất là được thấy anh kết hôn với Tiểu Kiều thế nào.

Tăng Tử Kiều lúc khoảng năm sáu tuổi đã được nhà họ Tăng nhận nuôi từ cô nhi viện, không những nhanh nhẹn hoạt bát mà còn rất được gia đình yêu mến, bà Tăng rất yêu quý cô con gái nuôi, thật lòng chỉ muốn xem cô là con dâu. Sau khi ông Tăng qua đời vì tai nạn máy bay, bà Tăng cứ rầu rầu không vui, khi bệnh trở nặng, bà chỉ yêu cầu Tăng Tử Ngạo cưới Tăng Tử Kiều để toại nguyện mong ước. Để mẹ yên tâm dưỡng bệnh, Tăng Tử Ngạo nhận lời, cưới cô em Tăng Tử Kiều mà mình than thiết gần hai mươi năm. Nhưng hơn tháng sau kết hôn, bệnh tình của bà Tăng càng nặng thêm, rồi nhanh chóng qua đời. Hôm này là ngày giỗ bốn chin ngày của bà Tăng theo thỏa thuận truớc khi kết hôn, hôm nay là ngày hai bên xóa bỏ hôn ước, khi Tăng Tử Ngạo cầm đơn ly hôn đi tìm Tăng Tử Kiều thì cô lại không đồng ý.

Nghe Tăng Tử Ngạo kể xong, Tang Du không ý tứ gì mà cười to:”Ha ha ha, Tăng Tử Ngạo, đây là câu chuyện buồn cười nhất mà trong chín năm chúng ta quen biết tôi mới được nghe đấy, một sự kiện nhầm lẫn như thế lại xảy ra với anh chàng Tăng đẹp trai của chúng ta đúng là khó hiểu! Cậu đúng là khờ khạo quá đi, chắc là không phải đến hôm nay cậu mới nhận ra cô em gái cậu luôn yêu mình chứ? Ha ha ha. Lúc còn đi học, tôi đã cảm thấy em gái cậu có vấn đề, mỗi lần thấy tôi và cậu ở cùng nhau, ánh mắt cô ấy chỉ muốn chém chết tôi. Tôi nhớ ra rồi, nói vậy thì cô nàng thi vào đại học H cũng là vì cậu hả? Ha ha ha, tên nhóc này, cậu có phúc thật!”

Tang Du vỗ cật lực lên vai Tăng Tử Ngạo.

Bị Tang Du cười nhạo một cách vô tình như thế, Tăng Tử Ngạo chỉ muốn bóp chết cô, anh tỏ ra bực bội:”Tang Du, tôi gọi cậu đến là để giải sầu chứ không phải để cười mỉa tôi. Muốn châm biếm thì tôi cũng làm được. Anh chàng của cậu chẳng phải đã quay về được máy tháng rồi à? Sao cậu không hành động gì thế?”

Nhắc đến Thẩm Tiên Phi, nụ cười của Tang Du đông cứng lại, cô lạnh lùng nói:”Đừng nhắc đến anh ta”.

Cứ nhớ đến cảnh gặp anh ở quán café Thượng Đảo trưa nay là cô lại thấy giận dữ, cái tên chết tiệt ấy dám giả vờ như không hề quen biết cô, đáng ghét hơn là còn học người ta cách bắt chuyện với cô bằng cái lý do tệ hại đó nữa chứ.

“Cậu cũng có nhược điểm cơ à, tôi cứ tưởng cậu không có chứ”.

“Tăng Tử Ngạo, cậu muốn chết hả?”, Tang Du vỗ mạnh vào đầu Tăng Tử Ngạo.

Giây sau đó, cả người cô bị anh ôm vào lòng.

“Cậu không biết à? Đầu đàn ông không thể đánh bừa bãi được, phụ nữ đánh vào đầu đàn ông thì nhất định sẽ lấy người đàn ông đó”. Bàn tay to lớn của Tăng Tử Ngạo giữ sau gáy cô, gương mặt hai người gần trong gang tấc, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt Tang Du, ngưa ngứa.

Dưới ánh trăng mơ màng và ánh đèn lọt ra từ quán bar giao hòa lung linh, hai gương mặt gần gũi đang nhìn nhau.



Nhìn gương mặt đẹp trai của Tăng Tử Ngạo, Tang Du cũng nheo mắt, giọng điệu đầy ắp vẻ khiêu chiến:”Từ khi tôi học Taekwondo vào năm sáu tuổi, đã có rất nhiều nam sinh và đàn ông bị tôi đánh vào đầu, nói như cậu thì chí ít phải dợi tôi ly hôn đến N lần rồi mới tới lượt cậu”.

“Cậu đúng là người phụ nữ chẳng biết lãng mạn là gì.” Tăng Tử Ngạo nhớ lúc giao đấu với cô trong trường đại học đã phải chịu thiệt bao nhiêu, đúng là sỉ nhục, bất đắc dĩ anh đành phải buông tay ra.

“Không lãng mạn thì còn gọi tôi đến làm gì, về nhà với cô em gái, vợ mới cưới của cậu đi”

Lúc ấy, phục vụ mang đến hai ly four Season cho Tang Du.

Tăng Tử Ngạo nhìn loại cocktail cho phái nữ mà mùi vị trái cây rất nồng ấy, lập tức giật lại:”Uống loại rượu không say được này à, cậu có nhầm không?”.

“Ai bảo không say? Không tin cậu uống mấy ly thử xem.”

“Xùy xùy, Tang Du, phẩm vị của cậu càng lúc càng thấp. Phương Tây thịnh hành cấu nói thế này, ‘tiền bạc, người đẹp và whisky, là tam đại pháp bảo để chinh phục thế giới’. Đêm nay ánh sao rực rỡ, sao cậu nỡ nhẫn tâm không thỏa mãn người kỵ sĩ là tôi đây?” Tăng Tử Ngạo đặt ly Four Season sang bên, nói với phục vụ, Chivas Regal Royal Salute, 21Y, cảm ơn.

“Này, cậu có lầm không đó? Muốn tôi uống chết à?”, Tang Du không ngăn nổi.

“Suỵt, ngoan đi, đêm nay không say, không về”.

“Thế sao cậu không uống thuốc trừ sâu Chivas ấy, bảo đảm sẽ ‘sướиɠ’ tới nỗi thổ huyết cho xem”, Tang Du giễu cợt.

“Tang Du ơi Tang Du, cậu thật là càng ngày càng tầm thường, loại rượu tự sát đó cứ giữ cho đến khi tôi muốn chết thì hẵng uống vậy.’

Rượu Tây, không phải dùng để uống, mà dùng để “phẩm bình”.

Câu nói ấy, đối với hai người đang bất mãn mà nói, lại bằng không.

Rượu vương vất giữ răng và đầu lưỡi, đã không còn nhận ra cảm giác trơn tuột mềm mại như lông thiên nga mà người ta hay nói nữa.

Mỗi giây phút ở cạnh Tang Du đều thấy rất vui, rất tùy hứng, từ năm thứ nhất lần đầu gặp Tang Du và cùng trèo tường vào trường, Tăng Tử Ngạo đã biết thế.

Mùa hạ ở thành phố N nóng nực đến lạ thường.

Tăng Tử Ngạo choàng vai Tang Du, hai người loạng choạng lảo đảo ra khỏi quán bar.

Dưới ánh đèn vàng vọt, hai chiếc bóng dựa sát bên nhau đổ dài trong đêm.

Những tiếng hát rời rạc vong vọng ra ngoài và có cả những tràng cười đùa vui vẻ.

Dù Tăng Tử Ngạo có chịu hay không thì với sự kiên quyết của Tang Du, anh vẫn phải chịu để cô đưa về nhà trước, người đàn ông đã kết hôn phải có trách nhiệm cho dù có yêu vợ mình hay không thì kết hôn cũng là kết hôn, ngoài sự ràng buộc về mặt luật pháp, thì còn có cả trách nhiệm cần có của một người đàn ông, trừ phi người phụ nữ ấy muốn vứt bỏ anh, nếu không anh mãi mãi không thể vứt bỏ người ấy.

Năm xưa bố cô không thể thực hiện lời hứa với cô, cô đã rất hận bố mình, nhưng nay người đã không còn… thế nên cô không mong muốn Tăng Tử Ngạo và em gái anh cũng đi vào con đường không thể quay về như bố mẹ cô.

“Tăng Tử Ngạo vào đi, vợ cậu đang đợi cậu ở nhà đấy”, Tang Du khẽ cười với anh.



Đột nhiên Tăng Tử Ngạo ôm chầm lấy Tang Du, trán anh áp vào trán cô, đôi môi như sắp chạm vào môi cô, mang theo mùi rượu nồng nồng, anh lảm nhảm:”Tang Du, tại sao năm ấy cậu không theo đuổi tôi điên cuồng? Nếu cậu ép tôi đến cảnh như anh ta thì hôm nay chẳng phải hai ta đã ở bên nhau rồi sao?”.

“Cậu uống say rồi”, Tang Du phì cười, muốn đẩy Tăng Tử Ngạo ra nhưng sức cô không bằng anh, bất lực nên đành quay mặt đi, dựa vào vai anh cười nói:”Là do cậu không cần tôi trước, năm đi Mỹ, tôi nhớ rất rõ là, tôi đã khóc van xin cậu cưới tôi, nhưng cậu lại từ chối tôi một cách tuyệt tình”.

“Hừ, con nhóc ác độc, cậu còn mặt dày nhắc lại chuyện đó à, cậu thật lòng muốn lấy tôi sao?”, Tăng Tử Ngạo trách móc, nhưng lại ôm Tang Du chặt hơn, “Tiểu Du, nếu cậu có thể yêu tôi như yêu anh ta thì hay quá, chắc chắn tôi sẽ một lòng một dạ với cậu”.

“Thôi thôi, nếu cậu có ý đó với tôi thì đừng nói chín năm mà chín ngày cũng có thể khiến tôi cảm động rồi”, Tang Du khẽ đẩy anh ra, chỉ vào mũi anh cười và mắng, “Tên điên, mau cút về đi, người phụ nữ sắp làm cậu một lòng một dạ đang ở trên lầu cao kia kìa, lấy trách nhiệm đàn ông của cậu ra mà dùng đi”

“Người phụ nữ vô tình”.

“Người đàn ông đa tình”.

“Quảng cáo ngoài trời nhất định tôi sẽ cắt giảm nhân công vật liệu cho xem”.

“Cút đi, cậu mà dám làm thế thì tôi lột da cậu”.

“Tang Du, hãy thỏa mãn lòng kiêu ngạo và tự tôn của người đàn ông này đi, cho một cái Goodbye Kiss đi”. Nhân lúc Tang Du chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Tăng Tử Ngạo đã dán vào khóe môi cô, hôn khẽ.

Trước lúc Tang Du cho anh một cái đấm thì anh đã nhanh chóng buông cô ra, nhảy vọt đi, cười ranh mãnh:”Cảm ơn cậu, Tang Du, cậu mãi mãi là người phụ nữ hiểu tôi nhất. Đi đường cẩn thận, chút ngủ ngon”.

Anh lại hôn gío cô một cái nữa.

Tang Du cười bất lực, nhìn bóng dáng cao lớn khỏe mạnh của Tăng Tử Ngạo khuất sau cánh cửa tự động của tòa nhà.

Khu chung cư cao tầng mà Tăng Tử Ngạo ở và ngôi “nhà xấu” của Tang Du một nắm ở tây nam thành phố, một ở đông nam. Hai người đã uống khá nhiều, Tăng Tử Ngạo uống nhiều hơn, an toàn trên hết, nên Tang Du đã gọi xe đưa Tăng Tử Ngạo về trước, sau đó tự cô vẫy xe về nhà sau.

Nhưng quanh đây vắng vẻ đến nỗi chỉ thấy ánh đèn và cây cối mọc ven đường, chẳng có lấy một bóng ma, nếu không có xe nhà thì rất khó gọi xe, nghe nói phải đi rất xa mới có thể bắt được xe buýt.

Xe buýt, hừ, cô không thèm ngồi xe buýt đâu.

Tác động của rượu quả là rất lớn.

Tang Du cảm thấy đầu nặng hơn trước rất nhiều, bước đi cũng hơi loạng choạng lảo đảo.

Lôi di động của Viên Nhuận Chi ra khỏi túi, Tang Du định gọi xe nhưng không giữ chặt được, điện thoại lại tuột khỏi tay, rồi bị cô đá văng đi, lăn ra giữa đường.

“Cái thứ không biết nghe lời này, ngày mai trừ lương của chú mày”.

Tang Du lảo đảo bước ra giữa đường, định nhặt điện thoại lên. Lúc đó một chiếc xe lao đến rất nhanh, ánh đèn chói mắt khiến Tang Du phải đưa tay lên che, đờ đẫn đứng nhìn chiếc xe đang phóng vụt đến.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể cô được một vồng ngực vững chắc ôm chặt lấy, hai người ngã nhào xuống đất, lăn đến mấy vòng.

“Lách cách” mấy tiếng, âm thanh của chiếc điện thoại bị đè nghiến vang lên.

“Cô nhặt đồ mà cũng không nhìn xung quanh hay sao?” Phép lịch sự được bồi đắp của Thẩm Tiên Phi trong tích tắc bỗng biến mất, nếu anh không ôm lấy cô kịp thời thì bây giờ có thể cô đã thê thảm hệt chiếc điện thoại kia rồi.