Tô Minh Tuấn bảo Tiểu Vũ ra ngoài rồi gọi cô lại gần.
Cô gái này cứ như vậy, chẳng bao giờ làm anh thôi lo lắng. Những điều giấu kín, một ngày nào đó sẽ được đưa ra ánh sáng. Mà kết cục sau đó là tốt hay là xấu, không ai biết được.
"Lần sau đừng đánh nhau nữa. Hồ Yên, đôi lúc con bé đó sẽ làm em bị thương."
Triệu Hoài An giật mình, nụ cười trên môi cứng lại. Hóa ra đều biết cả rồi, quả thật muốn giấu cũng giấu không nổi. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cô chỉ hận không thể đánh cho mình một trận. Thường ngày giữ điềm tĩnh rất tốt, vậy mà hôm nay liền động thủ đánh trả. Thực quá mất mặt. Xem ra bản thân cô còn cần phải tu tập giữ bình tĩnh hơn nữa.
Triệu Hoài An gật đầu đồng ý, cũng không nói gì thêm. Thấy cô như vậy làm cho anh có cảm giác cho dù có người phụ nữ khác cạnh mình thì cô vẫn chẳng quan tâm.
Do điều dưỡng thân thể tốt nên vết thương của Tô Minh Tuấn khỏi nhanh hơn dự kiến, đã có thể xuất viện. Ngay sau khi xuất viện anh liền cùng cô lên máy bay về nước, đi theo không chỉ có Tiểu Vũ mà còn có cả Gia Lạc. Từ lúc lên máy bay Triệu Hoài An luôn nghĩ mãi mà không ra lý do anh đột nhiên muốn rời đi nhanh như vậy. Không phải vừa mới lành vết thương sao, chẳng nhẽ Tô Minh Tuấn nhớ nhà quá rồi?
Cứ nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang ngả đầu trên vai mình là Triệu Hoài An lại thấy đau lòng. Tô Minh Tuấn, con người này ngày càng điềm đạm, bây giờ nhìn kĩ cô mới phát hiện, khuôn mặt của anh rất giống với những người trưởng thành, có cảm giác như đã lăn lộn ngoài đời nhiều năm.
Cũng rất lâu không nhìn kĩ, đến giờ lại có chút vừa lạ vừa quen. Đang mải nhìn thì cô bị giọng nói đột ngột vang lên của anh làm giật mình.
"Có phải anh rất đẹp trai đúng không?"
Triệu Hoài An liếc mắt nhìn anh một cái, khẽ cười: "Không có, anh đừng tự phụ. Thực ra anh nhìn xấu chết đi được."
"Cứ như vậy thật tốt."
Cô khẽ ừm một tiếng trả lời. Thầm nghĩ, sau này nhất định bọn họ sẽ có một cuộc sống mới hạnh phúc, tình cảm của hai người không quá mãnh liệt như các cặp đôi trẻ tuổi khác mà lại nhẹ nhàng nhưng bền chặt. Là bồi đắp từng chút một mà thành.
"Hoài An."
"Hử?"
Tô Minh Tuấn ngập ngừng một chút rồi nói:
"Em còn nhớ chiếc vòng đính viên đá xanh lục anh đã từng cho em xem không?"
Triệu Hoài An nghe đến đồ vật đó thì cả người như theo phản xạ cứng lại. Từng lời nói ra ít nhiều mang theo sự đề phòng không dễ nhận thấy. Bọn họ tuy đang ngồi ở khoang tách biệt nhưng sự đề phòng của cô vẫn không giảm. Từ hành động cùng biểu cảm của cô liền hiểu sự việc có bao nhiêu quan trọng.
"Sao đột nhiên lại nhắc đến nó?"
Tô Minh Tuấn thấy cô căng thẳng như thế thì thở dài, vô vai cô trấn an.
"Không có gì. Chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
Câu trả lời này đến kẻ không có tâm cơ như Cố Mễ có lẽ còn không tin, huống chi là Triệu Hoài An. Cô còn nhớ đồ vật đó, nó ở trong tay ba cô, hồi nhỏ cô đã từng thấy ông cầm nó ngắm nghía rất lâu. Thấy cô ông giật mình nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình tĩnh như mọi khi. Lúc đó ông vừa vuốt ve viên đá vừa dặn dò cô cẩn thận, dường như đồ vật đó đối với ông còn quý hơn mạng mình. Ba cô, ông nói rằng nếu sau này khi ông mất, thì cô nhất định phải thay ông cất giữ cẩn thận viên đá. Bởi giá trị của nó vốn không phải là giá thành mà là quyền lực sau nó. Viên đá đó, có thể là phúc, cũng có thể là họa. Đây là đồ của bạn ông gửi nhờ nên cần bảo vệ thật tốt, cũng phải bảo mật thật tốt, ông đã nói với cô như vậy. Đôi lúc ông vẫn nhắc nhở cô, muốn cô tạc trong lòng, quyết không được quên. Vì thế suốt bao năm trời, không ai biết đến sự tồn tại của viên đá đó, khiến cô có lúc cảm thấy nó không hề có mặt trên đời này.