Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Quay Lại

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiểu Nhu thấy hắn đuổi theo, mặc kệ vết thương trên ngực máu càng chảy, càng nhiều, cô tức giận chạy theo, nắm chặt tay hắn, đứng đối diện hắn, tát hắn một cái thật mạnh, khiến hắn giật mình nhìn cô.

Tiểu Nhu tức giận nói "Thần! Anh tỉnh lại đi, A Mẫn không thích anh, nó không thích anh nữa rồi, dù anh có cố giữ nó lại, cũng không giữ được trái tim của nó nữa đâu"

Vũ Thần đột nhiên ôm ngực nhíu mày, trên trán đổ đầy mồ hôi, ngã ngồi ra đất, Tiểu Nhu thấy thế, lo lắng hỏi "Anh không sao chứ? Em đưa anh đi bệnh viện!"

Vũ Thần đột nhiên nhìn cô, hỏi "Tiểu Nhu! Nếu em là A Mẫn, em có tha thứ cho anh không?"

Tiểu Nhu im lặng không trả lời.

Hắn bỗng cười chua xót, hắn khiến cô từ nhị tiểu thư của Đinh thị, trở thành một người phụ nữ mất hết tất cả, không nhà để về.

Tình yêu!

Tình thân!

Sự kiêu ngạo!

Lòng tự trọng!

Hắn đều tước đoạt tất cả của cô, cô không đâm hắn một nhát chí mạng, thì đã nể tình lắm rồi, hắn còn muốn cô tha thứ? Đúng là quá ảo tưởng!

Tiểu Nhu đau lòng nhìn hắn, hắn chỉ biết sự đau khổ của Đinh Tiểu Mẫn, vậy hắn có biết sự đau khổ của cô không?

Hắn yêu cô, vì hắn nhận lầm người, cho nên cô rất sợ mất hắn, vì cô yêu hắn, nên sợ mất hắn, sợ một ngày hắn phát hiện mà bỏ rơi cô, sợ công ty hắn sụp đỗ mà nhường nhịn ba, để ba gả Đinh Tiểu Mẫn cho hắn.

Cô cam chịu làm người thứ ba, bị người khác nguyền rủa là hồ ly tinh, phá chính hạnh phúc của em gái mình, cô không nói cho hắn nghe, cũng chỉ là không muốn hắn lo lắng, nhưng kết quả?

Hắn lại yêu Đinh Tiểu Mẫn, mà năm lần bảy lượt, muốn vứt bỏ cô?

Tiểu Nhu nhìn vào Vũ Thần, do dự hỏi "Thần! Giờ này, phút này, anh có còn yêu em một chút nào không?"

Vũ Thần nghe cô hỏi thế, trầm mặc không trả lời.

Tiểu Nhu cười chua xót "Nếu đã không yêu, tại sao còn nói dối em, sẽ ly hôn với A Mẫn, rõ ràng thái độ của anh, không hề muốn như vậy một chút nào?"

Vũ Thần lúc này cũng lên tiếng "Anh không muốn thất hứa!"

Tiểu Nhu trầm mặc một lúc lâu, rồi đột nhiên cười lớn "Lời hứa với cô gái ở trường đại học sao? Nếu em không phải cô gái đó, anh đã sớm mặc kệ em rồi có phải không?"

Không đợi Vũ Thần trả lời, Tiểu Nhu nói tiếp "Thần! Em từng nghĩ, những ngày chúng ta quen nhau, những ngày chúng ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ có một khoảnh khắc nào đó, anh yêu chính con người của em, chứ không phải cô gái có một điệu nhảy trên sân khấu kia, nhưng kết quả? Từ đầu cho đến cuối, đó cũng chỉ là chấp niệm của anh!"

Người hắn nhìn thấy trước kia là Đinh Tiểu Mẫn, người hắn yêu sau này cũng là Đinh Tiểu Mẫn, trong lòng hắn, rõ ràng chưa từng có cô, nhưng cô lại không thể buông tay.

Có gì đau khổ hơn, yêu một người trong lòng chưa từng có mình?

Tiểu Nhu đưa mắt nhìn hắn, hắn im lặng không hề giải thích với cô, như ngầm thừa nhận những gì cô nói, cô cười khổ lắc đầu.

Đột nhiên cô thấy hắn nhíu chặt mày, trên trán những giọt mồ hôi thi nhau rớt xuống, chứng tỏa hắn vô cùng đau đớn.

Sự tức giận của cô, sự oán hận của cô, đều bị đánh tan, dù hắn có làm tổn thương cô, thì cô rốt cuộc vẫn không bỏ được hắn.

Tiểu Nhu vội vàng hỏi "Thần! Anh thấy sao?"

Vũ Thần không nói gì, cắn chặt răng, ôm chặt ngực mình, Tiểu Nhu thấy thế đỡ hắn đứng dậy "Em đưa anh đến bệnh viện!"

Nhìn thấy hắn khổ sở như vậy, cô lại tức giận "A Mẫn thật sự quá nặng tay rồi!"

Vũ Thần nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng "Không liên quan tới A Mẫn, là anh tự làm!"

Tiểu Nhu nghe thế càng tức giận, "Nó khiến anh ra nông nổi này, anh còn bênh vực nó?"

"Là anh có lỗi với A Mẫn!"

Dìu Vũ Thần vào được xe, Tiểu Nhu đột nhiên lại khóc nức nở "Vậy còn em? Anh không thấy có lỗi với em sao? Anh chỉ biết A Mẫn yêu anh, nhưng anh có biết em cũng yêu anh không? A Mẫn thiếu anh, nó vẫn sống được, nhưng em thì không!"

Vũ Thần bất lực thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng nói "Anh xin lỗi!"

Tiểu Nhu ngừng khóc, đập tay vô lăng xe.

Đinh Tiểu Mẫn vì hắn chịu tổn thương, đổi lại là câu "Anh thích em!"

Cô vì hắn chịu tổn thương, đổi lại là câu "Anh xin lỗi!"

Đó có phải là sự khác biệt giữa yêu và không yêu?

Nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn ngày càng tái, cô im lặng chở hắn đến bệnh viện.

Yêu cũng được, mà không yêu cũng được!

Chỉ cần hắn vẫn ở bên cô là đủ rồi!

Ps. Sắp hết rồi đó mọi người ơi!😳
« Chương TrướcChương Tiếp »