Chương 6

Tối đến, khoảng 12h30 phòng bên cạnh phát ra những tiếng rêи ɾỉ kinh tởm, Đinh Tiểu Mẫn cố gắng bịt tai vẫn không thể át được tiếng rêи ɾỉ của chị gái cô.

Là họ cố ý sao? Nhiều phòng như vậy, mà lại chọn đúng phòng bên cạnh phòng cô, họ cách xa một chút, thì cô cũng đủ biết tối đến họ sẽ làm gì, đâu cần chứng minh cho cô thấy như vậy.

"Thần! Anh có yêu em không?"

Đột nhiên chị gái cô lớn tiếng nói, phòng không có cách âm, nên cô nghe rõ từng chữ, không hiểu sao cô lại mong chờ câu trả lời của Vũ Thần.

"Có! Tiểu Nhu, cả đời này anh chỉ yêu em"

Cô cười trong nước mắt, đã biết câu trả lời, nhưng tim vẫn đau nhói.

•••••••••

Sáng ngày hôm sau, Đinh Tiểu Mẫn đang loay hoay làm đồ ăn trong bếp, thì có giọng nói ngoài cửa truyền đến "Em gái, có thể làm luôn phần của chị không?"

Tiểu Nhu trên người vẫn mặc áo sơ mi của Vũ Thần, cổ áo cố ý để bung hai nút, nhìn vào dễ dàng thấy những dấu hôn chi chít.

Đinh Tiểu Mẫn hít thở mạnh, mĩm cười "Được! Chị hai, ra ngoài đi, chút em đem ra"

Sau khi Đinh Tiểu Mẫn làm xong hai phần bữa sáng, liền bưng ra để trên bàn, đưa qua cho Tiểu Nhu một phần.

Đinh Tiểu Mẫn ăn được hai miếng, nhìn thấy Tiểu Nhu vẫn chưa ăn, nên hỏi "Sao chị không ăn?"

Tiểu Nhu cười cười "Chị muốn ăn phần của em"

Đinh Tiểu Mẫn trầm mặc, nhíu mày "Nhưng em đã ăn rồi, sao chị có thể ăn được?"

Tiểu Nhu khoanh tay trước ngực cười lớn "Không phải đồ của chị ăn rồi, em cũng ăn sao?"

Đinh Tiểu Mẫn kinh ngạc nhìn Tiểu Nhu.

Thì ra chị cô chỉ mượn thức ăn để chửi xéo cô mà thôi.

Đinh Tiểu Mẫn cười khổ lắc đầu "Chị hai, hai chuyện không giống nhau"

Tiểu Nhu tức giận đập bàn "Tại sao lại không giống? Nếu không phải mày khóc lóc đòi lấy, thì ba có chấp nhận hay không?"

"Lúc đó em không biết anh ấy là bạn trai chị" Đinh Tiểu Mẫn vội giải thích.

Tiểu Nhu trừng mắt nhìn cô "Mày không biết, nhưng ba biết, ông ấy không những không ngăn cản, mà còn thành toàn cho mày, đã vậy còn giấu mày, sợ mày kích động"

Tiểu Nhu lúc này đã hoàn toàn giận dữ, cô bắt lấy cánh tay Đinh Tiểu Mẫn siết chặt "Trong mắt ông ấy lúc nào cũng chỉ có mình mày, ông ấy chỉ sợ mày tổn thương, nhưng ông ấy có nghĩ tới tao không?"

"Nếu không phải ông ấy lấy hợp đồng của hai công ty ra uy hϊếp tao và Thần, thì tao đã phá nát đám cưới của mày rồi, từ nhỏ tới lớn cái gì tốt ông ấy cũng dành cho mày"

Ánh mắt Tiểu Nhu chứa đầy oán hận "Tao họ Đinh, tao cũng họ Đinh, nhưng tại sao ông ấy chỉ thương mỗi mày? Vì mày giống mẹ, còn tao thì không sao?"

Rồi bỗng nhiên Tiểu Nhu khóc lớn, bàn tay càng siết chặt cổ tay Đinh Tiểu Mẫn hơn, giọng nói làm người khác nổi cả da gà.

"Đinh Tiểu Mẫn, tao ghét mày"

"Tao ghét mày, mày có nghe không?"

"Tao ghét mày"