Lâm Đường nhìn quỷ nam bằng ánh mắt không dám tin, bàn tay đặt trên vai hắn cũng hơi run: “Cậu, cậu…” Lắp bắp không nói nên câu, cậu lại hốt hoảng quay đầu nhìn Chu Trần Dật, tái mặt giải thích: “Tôi, tôi không, tôi không lừa cậu.”
Gương mặt lạnh lùng của Chu Trần Dật bỗng như đông cứng lại, một lúc sau hắn mới chậm chạp mở miệng: “Cậu lừa tôi?” Hắn từ từ hạ kiếm xuống, nhớ lại dáng vẻ dịu ngoan và đáng yêu của Lâm Đường đêm qua, miệng há hốc ra rồi từ từ ngậm lại, cuối cùng ánh mắt càng lạnh giá hơn: “Thì ra cậu lừa tôi.”
Quỷ nam vô cùng đắc ý, biểu hiện cực kỳ vênh váo: “Đúng vậy, em ấy lừa mày. Mày là một thằng ngu, Lâm Đường sao có thể thích mày được. Lâm Đường chưa nói cho mày biết à? Tao và em ấy đã kết hôn rồi. Đốt xương mà em ấy bảo mày vào rừng tìm chính là tín vật đính ước của bọn tao.”
Lâm Đường ngày càng kích động: “Không, không phải!”
Chu Trần Dật bình tĩnh nhìn cậu, nhìn đến mức cậu phải chột dạ nghiêng đầu: “Cậu gạt tôi, không sao, tôi không để bụng. Tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Quỷ nam ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó tức đến khó thở: “Hừ!” Hắn hung tợn lườm Chu Trần Dật, bế Lâm Đường linh hoạt cúi người vọt qua hắn, chạy trốn.
Chu Trần Dật lạnh mặt vung kiếm. Dù đã khống chế dây leo che chắn kịp thời, song quỷ nam vẫn bị mũi kiếm của người kia xé tan đống dây leo, liếʍ thẳng vào lưng.
Mục đích của quỷ nam vốn không phải là đánh nhau với Chu Trần Dật. Lưng hắn bị đối phương chém rách, nhưng hắn không để ý đến chút đau đớn này, nhanh chóng nhảy tường chạy vào biệt thự. Dây leo phía sau liên tục xông ra chặn đường, tuy cuối cùng đều bị lưỡi kiếm của Chu Trần Dật chém đứt, nhưng cũng giúp quỷ nam tranh thủ thời gian.
Quỷ nam biết động tác của mình hơi chật vật, nhưng hắn chẳng quan tâm. Biệt thự mới là địa bàn của hắn, ở đó hắn mới là chủ nhân thực sự. Không biết vì lý do gì mà tên Chu Trần Dật kia bỗng lợi hại hẳn ra, nhưng không sao, hắn chỉ cần giấu Lâm Đường vào một nơi không ai tìm được, thế là xong.
Vào trong biệt thự, còn chưa kịp kêu lên, Lâm Đường đã phát hiện không gian trước mắt vặn vẹo. Giây tiếp theo, cậu đã bị quỷ nam đưa tới hành lang ở tầng ba.
Lâm Đường cực kỳ kích động, giãy dụa không ngừng: “Đừng nhốt tôi! Đừng nhốt tôi!”
Quỷ nam bịt miệng Lâm Đường, kéo cậu vào phòng ngủ. Nhưng hắn không đặt cậu lên giường mà nhấc cái nắp căn hầm ngầm lên, ôm Lâm Đường cùng nhảy xuống. Cửa hầm đóng “cạch” một tiếng, Lâm Đường hoàn toàn rơi vào bóng tối. Cậu hoảng hốt khua chân múa tay, nhưng lại bị quỷ nam ghì chặt vào lòng.
Lúc đặt mông xuống mặt sàn, Lâm Đường mới phát hiện đường thoát thân của mình đã bị quỷ nam chặt đứt một lần nữa. Cậu run rẩy kéo ống quần hắn, khóc lóc: “Cậu không thể, cậu không thể đối xử với tôi như vậy… Hu hu hu, cầu xin cậu…”
Quỷ nam ngồi xổm trước mặt Lâm Đường, ôm lấy cậu bằng động tác đầy bạo lực và cưỡng ép, giọng nói cũng mang theo vô vàn tức giận: “Chỉ có anh mới thật sự thích em, bọn họ đều lừa em thôi!” Quỷ nam vuốt lưng người nọ cho cậu bình tĩnh lại: “Em không thể đi theo thằng khốn kia, hắn muốn mạng của em.”
Lâm Đường khóc lóc không ngừng, căn bản không nghe lọt lời quỷ nam nói. Quỷ nam đành phải ra sức chửi bới Chu Trần Dật: “Lúc tới biệt thự, rõ ràng hắn là người, đúng không? Nhưng giờ hắn đã hoàn toàn thành quỷ. Hơn nữa, em nhìn quần áo trên người hắn đi, nhìn qua đã biết là một lão già.”
Nghe quỷ nam thì thầm to nhỏ, cuối cùng Lâm Đường cũng bình tĩnh hơn. Cậu hít mũi, mở to đôi mắt ngập nước, cố nhìn rõ mọi thứ trong đêm.
Quỷ nam tiếp tục khai hết những chuyện mình đã biết ra: “Ngày đầu tiên tới biệt thự, rõ ràng hắn nhìn thấy anh ở dưới gầm giường, nhưng hắn có nói với em đâu, đúng không? Đêm anh tới chơi với em, hắn tỉnh, song hắn cũng không hề ngăn cản. Ngày hôm sau, trong phòng sách, hắn còn cố ý tách ra để anh đến tìm em.”
Lâm Đường ngừng khóc, cả người cậu như rơi xuống hầm băng: “Cậu bảo, cậu ta cố ý, cố ý…”
Quỷ nam gật đầu: “Đúng, hắn cố ý tặng em cho anh.”
——————
Lâm Đường: Nói ít vài câu đi.
Chu Trần Dật: Nói ít vài câu đi.
Quỷ nam: Đắc ý!