Chương 3: Chỉ là gió thoáng qua
Gia Tuệ Mẫn ngồi ngơ ngẫn giữa một quán cafe, hôm nay cô có vẻ đi làm rất sớm, nên cô có ý định qua đây nhâm nhi một tách cafe nóng, cũng đã lâu cô chưa có thời gian ghé qua.
Trong đầu cô chợt có có sự xuất hiện của Duẫn Tiêu Dương, anh chàng có tướng mạo phi phàm, rất hoàn hảo, cái sự lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo của anh cô có chút ấn tượng. Cô nhận ra anh rất thích sạch sẽ, cầu toàn cái đẹp, anh khó tính nhưng không để bộc lộ ra bên ngoài. Nhận thấy suy nghĩ của mình có vẻ đi chiều hướng quá sâu, cô chợt xua tan nó, người đàn ông hoàn hảo đến thế tất nhiên sẽ không tới lượt cô.
- Có phải là cô Tuệ Mẫn?
Đứng trước mặt người đàn ông tướng tá cao lớn, mang áo thun quần tây rất đơn điệu, cặp mắt kiếng che gần nữa mặt, nhưng cô vẫn nhận ra, căn bản vì cô đang nghĩ đến người này.
- Ngài Duẫn?
- Tôi có thể ngồi đây được chứ?
- Vâng.
Duẫn Tiêu Dương thong thả ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô. Rất nhanh, cô nhân viên mang một ly cafe tới cho anh. Anh gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay sang nhìn cô.
- Tuệ Mẫn cô đi một mình sao?
- Vâng, tôi có thói quen hay đi cafe một mình, nhưng bây giờ cũng đã giảm dần.
Anh nói chuyện với cô, nhưng không tháo mắt kính, cô nhận ra ngay bên tấm cửa kính kia có một người đàn ông mang đồ vest rất sang trọng, lễ phép đứng ngay cửa xe.
- Anh đi ra ngoài thế này không sợ báo giới sao?
Cô quyết định đổi chủ đề.
- Bố tôi nhiệm kỳ hết năm nay, đối với họ bây giờ là người nào sẽ thay thế vị trí đấy. Còn tôi, họ không quan tâm đâu.
Anh mỉm cười, nhìn hạt gạo ngay khóe miệng anh, cô chợt có chút bối rối. Nụ cười đó hôm qua đến giờ vẫn làm cô không ngừng xao xuyến.
- Tôi có chút việc đi trước, xin lỗi cô nhé.
- Vâng, anh đi ạ.
Duẫn Tiêu Dương hào soái bước ra khỏi quán cafe, đôi chân dài miên man làm tôn lên vóc dáng sang trọng của anh. Người đàn ông mang vest vừa này lễ phép mở cửa cho anh, anh ngồi trong rồi xe rời đi mất.
Do anh đeo kính râm nên cô sẽ không thấy ánh mắt anh, thực ra ánh mắt anh luôn nhìn về cô, từng cử chỉ nhỏ của cô đều bị thu hút vào trong tầm mắt anh. Từ nhỏ, anh là một con người có sức khỏe không tốt, luôn ở trong nhà và rất ít khi tiếp xúc đến bên ngoài, đến năm 10 tuổi anh được đưa qua nước ngoài điều trị, anh dần thay đổi, nhưng trái tim lạnh lùng của anh chưa hề từng đập nhanh trước người phụ nữ nào.
Còn cô, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn chiếc xe đã mất hút, gặp anh l*иg ngực cô đập mạnh, cô không thể điều khiển cảm xúc của mình được nữa.
- Ngài Duẫn, ngày mai là ngày ngài trở về thành phố đấy ạ.
- Ừ, tôi biết rồi.
Duẫn Tiêu Dương đi công tác ở đây hai tuần. Đối với anh, hai tuần này có rất ngắn, ngắn đến mức anh không hề nhận ra. Anh chợt mỉm cười cho sự ngốc nghếch của bản thân mình.
* ba ngày trước *
- Phí Ngôn, tôi muốn đi dạo.
- Vâng.
Tạ Phí Ngôn nhiều lần khốn đốn bởi cái đề nghị từ trên trời rời xuống của thiếu gia nhà họ Duẫn. Anh nhiều lần phải đánh cược bản thân mình đưa anh ta đi dạo. Nhớ có một lần, có một đám nữ sinh nhìn Duẫn Tiêu Dương rồi hét toáng lên, nhiều ánh mắt không ngừng soi mói, làm Tạ Phí Ngô khốn đốn đưa Tiêu Dương đi trốn thoát.
Đây là thành phố biển xinh đẹp, nhà Tạ Phí Ngôn rất gần biển, nên anh đưa Duẫn Tiêu Dương đi tham quan. Bãi biển ban đêm nó rất mát mẻ,nghe tiếng sóng dồn dập, hải đăng sáng mờ, làm bãi biển trở nên thơ mộng mà bí ẩn. Hai người họ đi ngang qua cửa hàng của Gia Tuệ Mẫn đang trực ca.
- Tiêu Dương, anh uống nước không tôi đi mua nhé?
Rồi Tạ Phí Ngôn chỉ về hướng cửa hàng. Anh chợt nhận ra, thân hình cô gái bé nhỏ mang tạp dề đang bưng bê một đống đồ nặng.
Tạ Phí Ngôn im lặng bước tới, làm cô giật hết cả mình.
- Cậu làm gì ở đây?
Tuệ Mẫn có chút cáu.
- Mua nước.
Tuệ Mẫn bây giờ thực sự rất xinh đẹp, khuôn mặt không hề có một tí son phấn, tóc buộc sau gáy, nhìn rất đơn giản. Nhưng vì cái sự xinh đẹp rung động lòng người ấy, nhiều lần phải làm cô khốn đốn.
- Chào.
Vẫn nụ cười nồng ấm của Duẫn Tiêu Dương, cô chợt bối rối.
- Chào anh.
Duẫn Tiêu Dương nhìn cô, nhìn bàn tay khô cằn, những ngón tay thon dài đã nổi gân xanh vì làm việc quá nhiều, nhìn nụ cười đáng yêu của cô, nhìn đôi mắt cười cuốn hút của cô, anh nhìn cô, nhìn nụ cười cô xao xuyến, anh ho khan nhẹ rồi đi vào trong.
- Tạ Phí Ngôn, cậu lấy đồ phải tính tiền.
- Không được miễn sao?
- Không.
- Gia Tuệ Mẫn, cậu quá đáng.
Cô đứng ngay quầy tính tiền, ghi chép giấy tờ đống hàng mình mới nhận được.
- Tiêu Dương, anh uống nước đi.
- Cảm ơn anh.
Duẫn Tiêu Dương chợt bật cười khi nhớ tới cô, trong hai tuần anh ở đây, anh với cô có chút khác biệt, cô không hề làm anh nhớ rõ một kỷ niệm đặc biệt nào đó, cô rất xa cách với anh, nhưng cái sự nhẹ nhàng giản dị đấy làm anh nhớ nhung. Anh sống trong gia đình quý tộc, con gái anh gặp đa số là những con gái có sắc đẹp mặn mà, ít nhiều cũng biết chải chuốt, bàn tay bàn chân trắng nõn không tì vết, họ rất hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức làm anh chán ngấy.
Ngày mai, anh rời đi. Anh tạm biệt hai tuần ở thành phố biển này trở lại với thành phố bận rộn của mình. Gia Tuệ Mẫn vẫn vậy, cô vẫn siêng năng làm việc, nhưng cô không hề biết hôm nay anh đi.
Cho đến khi Tạ Phí Ngôn nói, thì cô mới biết. Cô chợt cảm thấy có chút gì buồn tủi.
Ba tháng sau.
Mọi người vẫn vậy, chẳng có ai thay đổi. Gia Tuệ Mẫn vẫn như thế, vẫn làm việc, vẫn chưa có người yêu. Nhưng dần cái thói quen đi cafe buổi sáng đã trở về trong cô.
Hôm nay trời âm u, có vẻ lát sẽ mưa rất to. Cô ngồi uống một ly cafe nóng, đọc tờ báo. Cô rất ít khi đọc báo, nhưng khi đi ngang qua quầy thấy tờ báo có in trang nhất là '' Duẫn Tiêu Dương ấm nồng bên thiên kim nhà họ Triệu ''
Cô chợt mỉm cười, thì ra anh đã có vợ sắp cưới, làm cô suốt ba tháng qua luôn ảo tưởng cái ngày gặp lại anh. Hóa ra cô nhầm. Anh đã có người con gái anh yêu, lại là thiên kim nhà quyền quý, vậy mà trong hai tuần đó, nhìn ánh mắt anh, cô chợt hiểu được, thì ra cô sai, không hề như cô suy nghĩ.