Chương 13: Nghiệt duyên
Duẫn Tiêu Dương cũng như ngày bình thường, quay cuồng tất bật trong công việc, Gia Tuệ Mẫn cô cũng như thế, vẫn đi làm và tiếp tục công việc yêu đương cùng anh. Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, mặc dù họ không biết sau này sẽ thế nào. Nhớ cách đây một năm trước, có một người bạn ngồi coi tử vi cho cô, nói rằng cô sau này sẽ sung sướиɠ nhưng muốn sống sung sướиɠ phải trải qua gần nữa đời người có kiếp nạn bi kịch. Mặc dù Gia Tuệ Mẫn không tin, nhưng tại sao có cảm giác nó đang tới gần.
Bỏ qua chuyện đấy, cô nhìn chiếc nhẫn mình đang đeo ngay cổ, trong chiếc nhẫn có khắc ba chữ DTD, cô nhìn nó và mỉm cười. Sau này, con cô hỏi cô và anh gặp nhau như thế nào, cô sẽ trả lời rằng mẹ gặp ba vào một ngày không mưa, không nắng cũng không gió chả bão, vì khi đó trong mắt mẹ chỉ nhìn thấy mỗi ba con. Cái này người ta thường gọi là tình yêu sét đánh, nhưng rất tiếc anh đứng gần '' trụ sét '' hơn cô nên anh đã bị đánh trước và mạnh hơn nhiều.
***
Tại căn biệt thự nhà họ Duẫn, trên tay bà Hoàng Lan Nhung là những tấm hình, khuôn mặt bà đang dần dần trở nên biến sắc. Trong tấm ảnh, con trai bà ôm hôn một cô gái bên trời tay, đường đường là con trai một của một chủ tịch nước mà lại cư nhiên ôm hôn người ta.
- Cô gái trong ảnh không phải là Triệu Vân Du?!
- Đúng, hôm bữa con thấy anh cùng với cô ta đi ăn trong một nhà hàng.
Thì ra mọi chuyện là do Duẫn Hoàng Tiêu Như sắp xếp, cô ta cười đắc ý.
- Con đã điều tra xong xuôi, cô ta tên là Gia Tuệ Mẫn, năm nay hai mươi sáu, đang làm việc tại một khách sạn. Nhà bình thường mẹ mất sớm.
Đúng là những người có tiền, họ muốn biết thông tin của một ai đó chỉ việc vung tiền, ngay lập tức nửa ngày sau tất cả thông tin xuất hiện, một bất công trong xã hội, những người có tiền họ thích thì họ làm, xã hội bây giờ luôn đặt vị thế và tiền bạc lên hàng đầu tiên.
Càng nghe bà càng thấy tức giận, tại sao con trai bà có thể yêu một loại người như thế? Triệu Vân Du hoàn hảo đến mức vậy, cũng không để nó cảm thấy yên lòng sao?
- Cô ta chắc chắn theo anh hai chỉ vì tiền.
Duẫn Hoàng Tiêu Như ngồi '' thêm dầu vào lửa ''. Anh hai lúc nào cũng thắng cô, cô không tin đợt này anh hai có thể qua nổi cô, ngày xưa chính anh đã cắt đứt mối quan hệ học trò ba năm của cô rồi đẩy cô đi du học, bây giờ cô cho anh thử cái cảm giác mà yêu nhau nhưng không tới được với nhau nó thổng khổ đến mức nào.
- Mẹ đừng nóng, mẹ phải bình tĩnh rồi tìm cách cắt đuôi con hồ ly này ra.
Hoàng Lan Nhung tức giận, danh tiếng nhà họ Duẫn không để bị phá hoại bởi những cô gái ham mê danh vọng này được..Muốn đóng vai Lọ Lem sao?! Nhưng xin lỗi, không phải là nhà họ Duẫn này.
Xe chạy thẳng đến thành phố cô, tới nơi vào khoảng 6 giờ tối, lúc đấy cô đã đến cửa hàng làm thêm. Trong chiếc xe bóng loáng, Hoàng Lan Nhung cùng Duẫn Hoàng Tiêu Như ngồi nhìn chăm chú cô làm việc, nếu như đối với Duẫn Tiêu Dương, khi cô làm việc là cả một nghệ thuật, còn đối với hai người này, cô như một cái gai trong mắt, vừa thấp nghèo vừa bần hèn. Đó là cái suy nghĩ hầu như xuất hiện trong mỗi suy nghĩ của những người quyền quý.
- Mẹ đừng vội, hãy nhẹ nhàng nói chuyện, bây giờ chúng ta chưa rõ mọi việc nên đừng vội manh động.
Thấy bà nóng vội có ý định muốn xuống xe, Tiêu Như vội vàng ngăn cản.
- Hoàn Thanh, cậu xuống xe, cầm cái này đưa cho cô gái kia bảo rằng Duẫn Tiêu Dương gửi.
Bà Hoàng Lan Nhung mặc con gái xử lý, miễn sao cô ta đừng vây quanh con trai bà là được? Trong giới chính trị, nhà họ Duẫn mà bắt tay với nhà họ Triệu thì có thể nói không một ai sánh bằng. Chuyện đang tốt đẹp, không vì một tình yêu vớ vẩn mà phá bỏ cả một sự nghiệp rạng rỡ.
Hoàn Thanh đi vào với vẻ mặt lạnh lùng, điềm tỉnh. Tay cầm một hộp quà nhỏ.
- Chào quý khách ạ.
Theo thói quen cô cúi xuống gật đầu chào.
- Cho hỏi cô có phải Gia Tuệ Mẫn?!
- Vâng.
- Ngài Duẫn nhờ tôi gửi cho cô cái này.
- Hả?! Vâng ạ.
Rất ít người biết được mối quan hệ giữa anh và cô cho nên anh kêu người đưa đồ đến cho cô như thế chắc chắn là người anh tin tưởng.
- Cảm ơn, phiền anh rồi.
Hoàn Thành đi ra, trong góc khuất, bà Hoàng Lan Nhung có thể thấy rõ được nét rạng rỡ trên khuôn mặt của cô, trong hộp quà là sô cô la, cô thắc mắc tại sao hôm nay anh sến súa thế nhỉ?! Cô vui vẻ ăn nó, sô cô la ngọt ngọt đắng đắng hòa tan trong miệng, ngon cực kỳ. Thì xuất hiện ở cửa một người nhìn có vẻ rất sang trọng, nhưng khuôn mặt người phụ nữ có chút không vui.
- Tôi muốn gặp cô một lát có được không?!
- Dạ, con sao?!
- Chúng ta đi đến quán café, tôi có chuyện muốn nói.
- Nhưng cho tôi hỏi bà là ai?!
- Tôi là mẹ của Duẫn Tiêu Dương.
- Sao ạ?
Gia Tuệ Mẫn nghe thế liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
- Cô đợi tôi mời cô hay sao?!
- Vâng.
Vội vàng đóng cửa hàng, cô được một chiếc xe màu trắng đưa đi, trong xe không có ai cả trừ người lái xe, cảm giác xấu đang dẩn đến với cô.
Đến một tiệm café lớn ngay trung tâm, trong căn phòng nhỏ không có người, chỉ có cô, mẹ anh cùng với Duẫn Hoàng Tiêu Như.
- Tôi vào thẳng vấn đề nhé, tôi nghe nói cô là người yêu của Tiêu Dương?!
Câu hỏi đó làm não kèm dây thần kinh của cô căng ra, cô sợ hãi đến mức tay chân run rẩy.
- Sao ạ?!
- Tôi biết Duẫn Tiêu Dương có rất nhiều người theo, tôi không cần biết nó thích cô từ lúc nào, hay cô tiếp cận nó ra sao, tôi chỉ cần biết cô hãy rời xa nó ra ngay.
- Sao bác biết con là người yêu của anh ấy?!
- Thông tin gì của cô và tôi chẳng biết.
Duẫn Hoàng Tiêu Như trả lời bằng giọng xấc xược.
- Vậy mỗi lần con trai bác đi ăn cùng ai hay nói chuyện với ai, bác đều gặp người đấy và đề nghị tránh xa ra sao?
Gia Tuệ Mẫn cảm thấy có chút vô lý, mặc dù bà ta là mẹ của anh thật, nhưng tại sao lại nói bằng giọng điệu y như cô bám theo anh ta thế nhỉ?!
- Cô...
- Đây là chi phiếu, đủ để cô ăn cả đời.
Hoàng Lan Nhung đưa một tấm giấy, cô nhìn con số kia cũng hết hồn, nó lớn thật, nó sẽ rất cần cho cuộc sống cô sau này, nhưng cô không cần, lòng tự trong của cô không cho phép.
- Thưa Bác, con không biết bác nghĩ về con thế nào?! Nhưng bác nghĩ một tờ chi phiếu này bằng giá một hủ vàng kìa sao? Con không biết bác nhiều tiền như thế nào, nhưng con mong bác hãy nghĩ đến cảm xúc của người khác, ai cũng là con người mà, ai cũng có lòng tự trọng, tiền mua được nhiều thứ nhưng không hẳn là tất cả cho nên bác đừng coi người khác là cỏ rác.
- Cô dám dạy đời tôi sao?!
- Con nghĩ cuộc trò chuyện này nó không có gì quan trọng, xin phép bác con về trước.
- Cô không sợ, nhưng hãy nghĩ đến ba của mình.
Cô dừng chân lại một giây nhưng cũng quyết định bỏ đi. Thoát được ra ngoài, Gia Tuệ Mẫn thổi phù vì nín thở, cô không hiểu sao vừa nãy dũng khí đâu khiến cô có thể nói nhiều đến như thế. Sau cuộc hội thoại này, chắc chắn một điều hơn là cô sẽ không bao giờ dám bước vào nhà anh dù chỉ là nữa bước.
Còn việc rời xa anh sao?! Cô đã chuẩn bị sẵn sang nhưng không dám thực hiện, cô đã yêu anh rồi, yêu từ khi nào cô không hề biết nhưng cái ánh mắt cùng nụ cười kia chiếm trọn trái tim cô rồi, nếu vì đại lợi cho cả hai, cô sẽ rời xa anh, nhưng cô không chắc dũng khí của mình đủ mạnh mẽ. Biết đây là một nghiệt duyên tại sao lại cố níu kéo, còn ba của cô nữa. Cô không để ai làm tổn thương ông cho dù một chuyện nhỏ cũng không.
- Alo?!
- Em đang làm gì vậy?
- Em đang chuẩn bị về.
- Tạ Phí Ngôn có tới đón em không?
- Vâng, cậu ấy đang chuẩn bị tới.
- Ừm, em nhớ về cẩn thận nhé, anh sẽ cố gắng xong xuôi công việc để về.
- Từ khi nào nơi này thành nhà anh vậy? Nghe anh nói có vẻ nó rất thân thuộc.
- Từ khi có em, nơi em ở là nhà của anh.
- À, Tiêu Dương nè.
- Sao?!
- Em yêu anh nhiều.
Cô buộc miệng nói ra, chưa bao giờ cô nghe anh nói ba từ '' Anh Yêu Em '', chỉ riêng duy nhất cô nói, cùng lắm anh chỉ nói thích cô mà thôi.
- Ừm, em ngủ ngon nhé.
- Vâng.
Sau này rời xa anh, cô sẽ không còn nhận được những lời hỏi thăm này nữa. Cho nên giây phút nào được ở bên anh, cô luôn rất trân trọng, lỡ mai này mất đi, đừng hối tiếc.