Không Thể Ở Bên Nhau

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Được anh ôm trong vòng tay, cô mìm cười mãn nguyện. Rồi cô ngước lên nhìn bầu trời, bỗng chợt cảm giác như sụp đổ vì chua xót. Có lẽ đời này, kiếp này, cô không thể đến được với anh vì có quá nhiều rà …
Xem Thêm

Chương 12: Khi chuyện này bị phơi bày
Sau chuyến nghỉ ba ngày ở Pháp, cô và anh cùng trở về nước. Khi ra sân bay, cô được anh kêu người bí mật đưa ra trước, có lẽ sân bay là nơi tập trung nhiều cánh nhà báo nhất nên anh không muốn rắc rối.

Cô được đưa về tới tận nhà, thì thấy ba đang ở nhà. Vui mừng cô đi vào.

- Mẫn Nhi về rồi à.

Cách gọi đấy, cũng giọng điệu ấy. Sao hai người quá giống nhau.

- Chuyến đi vui chứ con?

- Vâng ạ.

- Ba biết hôm nay con về nên ba có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.

Cô nói với ba công ty tổ chức một chuyến đi du lịch, lần đầu tiên cô nói dối ba về chuyện to đến như thế, như đứa trẻ muốn đi chơi nhưng nói với ba mẹ là đi học vậy. Bản thân đã hai mươi sáu, tại sao cô còn ngại khi nói đi du lịch cùng bạn trai? Không phải là không muốn nói mà rằng người cô đi cùng thân phận quá cao quý, nên không tùy tiện nói ra như thế được.

Duẫn Tiêu Dương cùng Triệu Vân Du về thẳng thành phố. Trong nhà họ Duẫn hôm nay có vẻ rất xôn xao. Thì ra đứa em gái của anh mới đi du học về - Duẫn Hoàng Tiêu Như.

- Tiêu Như về rồi sao? Có lẽ em nên vào chào gia đình một chút.

Triệu Vân Du cùng Duẫn Tiêu Dương sánh bước vào nhà.

- Chào cậu chủ, chào tiểu thư.

- Con chào hai bác.

Triệu Vân Du mỉm cười cúi chào.

- A, chị Vân Du.

Duẫn Hoàng Tiêu Như vui mừng kêu lên, với cô chị dâu này thực sự cô rất thích. Triệu Vân Du chỉ hơn Tiêu Như hai tuổi nên từ nhỏ, hai người đã khá thân thiết với nhau.

Duẫn Hoàng Tiêu Như là thiên kim nổi tiếng của chủ tịch Duẫn Trung Hữu, nổi tiếng là con gái cưng của ông, với ngoại hình xuất sắc cùng với sự học tập giỏi giang tại trường thiết kế thời trang ở New York nên Tiêu Như rất tự cao, một phần vì được quá nhiều người tâng bốc khen ngợi. Cô chỉ nói chuyện với những người có IQ tầm bằng cô, gia thế tựa tựa như cô, những người sành điệu. Cô tiếp xúc với ai là phải có tiêu chuẩn. Từ nhỏ, tính cô với tính Duẫn Tiêu Dương hoàn toàn khác xa nhau, cứ hễ gần nhau là khắc khẩu nên hai anh em vốn rất ít nói với nhau.

- Tiêu Như, đợt này về nước con nên kiếm một công việc ổn định để làm.

- Con muốn mở một cửa hàng thời trang. Đúng hơn là một trung tâm.

Duẫn Hoàng Tiêu Như luôn là người nuôi ý chí rất lớn, người ngoài rất ganh tị với nhà họ Duẫn, vì họ có hai đứa con rất giỏi và tài năng. Từ nãy đến giờ, Duẫn Tiêu Dương không nói gì, chỉ im lặng ngồi ngay ghế uống trà, vẻ ngoài lười nhác của anh luôn làm mọi người phát bực.

***

Gia Tuệ Mẫn đứng ngắm mình trong gương liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô đang mang trên người bộ váy màu hồng cánh sen rất đơn giản nhưng cực kỳ sang trọng. Váy không tay nên lộ ra đôi vai nhỏ nhắn cùng cánh tay thon dài của cô, anh nói da cô trắng nên rất hợp với những bộ váy trắng sáng như thế này, anh không thích cô mặc nhiều một loại quần áo như thế, là phụ nữ phải biết sắm cho mình cái này cái nọ. Chuyến đi Paris đó, anh lựa cho cô rất nhiều bộ váy khác nhau, tiền tính lên tới hàng triệu đô, cô đã một mực không nhận nhưng anh cứ kiên quyết. Làm cô cực kì xấu hổ. Nhưng với những bộ váy hàng hiệu này, cô phải mặc nó đi đâu, cô đâu có đi sự kiện hay event gì như anh, mang nó về khác nào để chưng bày.

Tạ Phí Ngôn đứng ngoài cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường.

- Ý chí nào đã làm Gia Tuệ Mẫn quyết định mua váy thế nhỉ?!

- Tớ thấy đẹp, nhưng không biết mang đi đâu cả.

Cô liền có cái suy nghĩ, rốt cuộc cũng có lý do để mang nó là đám cưới của Tạ Phí Ngôn.

- A, đám cưới cậu tớ sẽ mang nó.

- Đám cưới tớ còn xa lắm. Tớ còn đang trẻ.

Cái đó Gia Tuệ Mẫn cũng biết, trăng hoa như cậu ta làm gì biết yêu ai thật lòng bao giờ.

- Tuệ Tuệ, nói thật cho tớ biết đi, cậu có người yêu đúng không?!

Cô giật mình nhìn Tạ Phí Ngôn.

- Làm gì có.

- Cậu đừng có xạo, chơi với cậu đã hai mươi ba năm mà cậu qua mắt tớ được sao?

Cô không trả lời, chỉ im lặng.

- Tớ biết là cậu đang yêu mà.

- Ừ.

Cho dù cô chối đằng chời cũng không qua được mắt cậu ta.

- Ai thế?

- Tớ không nói được.

- Bạn bè với nhau mà giấu sao?

- Một ngày nào đó cậu sẽ biết, nhưng giờ tớ nói ra không được.

- Là Duẫn Tiêu Dương đúng không?!

Cô một phen hoảng hồn, chẵng lẽ cậu ta biết hết tất cả rồi sao?

- Không...

Chưa nói hết câu liền bị Tạ Phí Ngôn chặn ngang họng.

- Anh ta nhờ tớ chăm sóc cậu, chắc một tháng này anh ta không gặp cậu được.

- Cậu biết? Cậu biết hết rồi?

- Ấu trĩ, Gia Tuệ Mẫn à, cậu nghĩ tớ là ai? Mà cậu không tin tưởng tớ thật sao nên không dám nói ra?

- Tớ sợ, lời nói và hành động của tớ đều là mối lo ngại của anh ấy.

- Anh ta yêu cậu, nên cậu đừng tự ti về bản thân mình như thế.

- Tớ và anh ấy chưa có tên gọi. Mối quan hệ này chưa thực rõ ràng.

Cô nói hết nỗi lòng của mình, trong suốt hai mươi mấy năm mỗi khi có chuyện buồn cô đều tìm Tạ Phí Ngôn để nói chuyện.

Nhớ có một lần cô học lớp 10, Tạ Phí Ngôn học lớp bên cạnh. Có một cậu thiếu gia nói thích cô, liền vài tháng trời theo đuổi cô, còn mang cả kẹo lên lớp nữa. Lúc đấy giáo viên đã thấy và nói cô mới con nít, không học hành lo yêu đương, còn điện về cho ba cô nữa. Lúc đấy cô bị ba mắng một trận, uất ức cô chạy đi tìm Tạ Phí Ngôn. Cậu ta chỉ an ủi vài câu, nhưng liền sáng hôm sau cậu ấy kiếm giáo viên lớp cô nói rằng trò hôm qua là trò đùa của đám cậu ta giỡn thôi, không liên quan tới Gia Tuệ Mẫn và một trận phạt đấy, cậu ta liền kiếm anh chàng thiếu gia kia xử một trận cho đẹp và nói đừng theo đuổi cô nữa.Trong cuộc sống của cô, nếu không có Tạ Phí Ngôn có lẽ cô bây giờ là một người bị trầm cảm nặng nề bởi tác động của xã hội.

Những bộ váy đấy, Duẫn Tiêu Dương điện cô nói là khi cô đi làm hãy mang nó, lúc đầu cô thấy cực kỳ ngại nhưng dần cũng quen, khi cô mang váy những anh chàng làm cùng chỗ cô cực kỳ thích thú, luôn miệng tán tỉnh cô. Gia Tuệ Mẫn rất tốt, cô còn hiền biết nhường nhịn nên dần chiếm kha khá được tình cảm của các bạn đồng nghiệp. Nhất là đồng nghiệp nam, còn lập hẳn một nhóm hâm mộ tên là Tuệ Tuệ.

Trong suốt một tuần, cô không gặp được Duẫn Tiêu Dương, hằng ngày chỉ nói chuyện qua điện thoại nhiều nhất chừng được năm phút. Mặc dù cô cảm thấy tình yêu này có có chút hời hợt nhưng cô nghĩ rằng đó đều là điều kiện công việc của mỗi người, nên thông cảm cho anh.

Sáng hôm đấy, khi ra khỏi nhà có một chiếc xe đen đậu trước nhà cô, nói rằng Duẫn Tiêu Dương muốn gặp cô, cô cũng nhận ra đó là Hầu Bảo, người thân cận bên anh.

- Việc ở khách sạn đã được xin nghỉ, hôm nay Duẫn Tiêu Dương kêu tôi đưa cô lên thành phố A một chuyến.

Gia Tuệ Mẫn suy nghĩ một hồi cũng đồng ý lên xe. Xe chạy ro ro đến thẳng thành phố A khoảng 3 tiếng. Khi đến nơi thì cũng vừa trưa, Hầu Bảo đưa cô lên một căn hộ trên tầng 25 nói rằng lát Duẫn Tiêu Dương sẽ tới. Trong căn hộ này thân thuộc mùi hương của anh, loại nước hoa nhàn nhạt rất dễ chịu cho khứu giác. Một lát sau, Duẫn Tiêu Dương bước vào, liền bước thẳng tới chỗ cô ngồi, ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ.

- Gì vậy?!

- Anh nhớ em.

Sao?! Anh ta gần ba mươi rồi mà sao cư xử như một đứa con nít thế, nhìn vẻ mặt anh khi xông xông vào là cô không hề nhịn cười nổi.

- Anh đưa em lên đây làm gì?

- Chỉ vì anh nhớ em.

- Thế thôi sao?

- Ừ.

- Trời ạ, chỉ vì thỏa mãn cái gọi là nỗi nhớ của anh mà anh đày Hầu Bảo đi vậy sao?

- Chứ một tuần liền không gặp được em, anh sắp chết.

Cô càng cười rạng rỡ, bộ mặt của anh ta càng ngày càng được hiện rõ bộ mặt thật. Thật quá mất mặt mà. Để mặc anh ôm gần nữa tiếng, anh mới buông ra hỏi cô rằng đói chưa? Cô đói sắp meo ruột rồi giờ mới hỏi.

Anh nói cô đi tắm rồi cùng đi ăn, anh kêu Hầu Bảo đi mua cho anh mấy bộ đồ dành cho cô, thực sự cô rất thương Hầu Bảo, tối ngày bị anh ta sai vặt.

Đưa cô đến một nhà hàng cỡ lớn ngay trung tâm, thành phố A không hổ danh là khu trung tâm màu mỡ của nước, sang trọng và đông đúc hơn cô tưởng. Vẻ mặt anh đang cười nói vui vẻ liền trở sang nghiêm nghị, đó một trong những cái cô rất sợ anh, thay đổi cảm xúc xoành xoạch không biết đường nào mà lần.

Lúc sau có một cô gái khuôn mặt còn rất trẻ, rất xinh đẹp. Kiêu ngạo bước tới chỗ anh.

- Thì ra anh trai đang hẹn hò.

Cô gái kia nhấn mạnh hai chữ '' anh trai '' ngầm ý cho cô rằng cô ta chính là thiên kim nổi tiếng của nhà họ Duẫn.

- Anh trai đã có vợ sắp cưới, còn rãnh rỗi hẹn hò sao?

- Tiêu Như, được rồi đấy, anh không muốn gây chuyện với em.

- À, thì ra là vậy. Cô gái này là ai đây? Bạn gái hay người tình?

- Tiêu Như.

Anh nhấn mạnh tên cô, mày tuấn nhíu lại, từ trước tới giờ cô em ngang ngược này không bao giờ nghe lời anh mặc dù anh lớn hơn đến tám tuổi.

- Thôi, em không có thời gian đứng đây làm phiền. À, mà nếu chuyện này mà ba mẹ biết chắc vui lắm.

Nói xong Duẫn Hoàng Tiêu Như bỏ đi, cô không dám nói gì.

- Tiêu Như còn là một đứa con nít, em đừng chấp nó.

- Vâng.

Đồ ăn chưa ra anh đã cầm tay cô kéo về, anh không muốn gây phiền phức nữa, ngày hôm đấy cô ở bên cạnh anh, làm những việc mà các cặp tình nhân hay làm? Như xem phim không thể tới rạp được thì anh và cô coi ở nhà, cùng nhau nấu ăn, cùng ôm nhau ngủ, hạnh phúc cứ như thế dần dần trôi qua.

Thêm Bình Luận