Lúc này thang máy còn có mấy người không có chỗ đứng, nhưng Tô Chước lại bất động, người bên ngoài cũng không dám động.
“Chúng ta là phòng số mấy?” Tô Chước tùy ý hỏi.
“1606.” Trợ lý nhỏ trả lời.
Ánh mắt Chung Khâm Thích nhìn qua, mặt như cũ không có biểu tình gì.
Chủ biên vừa nghe liền cười nói tiếp: “A Vĩ cùng Lâm Đạt ở tầng 15, cùng một tầng với Sumi.”
Nhϊếp ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm biết nghe lời phải mà bước vào thang máy, vừa lúc chứa đầy.
Thang máy nháy mắt khép lại, Sumi chỉ muốn trợn trắng mắt. Hôm trước hoạt động phòng ở đối diện, tới nước ngoài hoạt động lại ở phòng cách vách nhau.
Không biết còn cho là bọn họ là đã thương lượng đâu, mẹ nó thật là trùng hợp, hai người này đúng là nghiệt duyên.
Công tác đêm nay kết thúc gần như sau nửa đêm, Tô Chước đem người trong phòng đều đuổi đi hết, cô liền cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat.
Sau đó lại chạy tới toilet, xả nước vào bồn tắm, không quá hai phút đã nhận được tin nhắn trả lời: “Mở cửa.”
Nhảy cà tưng tới trước cửa, mới vừa đem cửa mở ra, một người liền lắc mình tiến vào, không chút khách khí mà tông cửa lại, đem Tô Chước ấn ở trên ván cửa.
Không khí yên tĩnh hai giây, Chung Khâm Thích không nhịn được mà cười ra tiếng: “Mặt nạ này của em như thế nào còn không có đắp xong?”
Ngoài miệng nói, một tay liền đem mặt nạ giấy lôi ra.
Sau đó cũng không đợi Tô Chước phản ứng, cúi đầu liền hôn lên môi, dịch mặt nạ cùng nước bọt hai người, không biết đều chảy vào trong miệng của ai.
Tô Chước hé miệng tiếp nhận đầu lưỡi không an phận của anh, đón ý nói hùa cùng anh triền miên.
Hai cái đầu lưỡi ngươi tới ta đi quấn quýt giao triền, lẫn nhau ở khoang miệng, hàm răng càn quét qua mấy lần, đến thở hồng hộc mới bằng lòng bỏ qua.
“Em cố ý nói cho anh số phòng phải không? Ân?” Hô hấp thô nặng phun ở trên mặt cô, Chung Khâm Thích dùng thanh âm dụ hoặc nói.
Khóe mắt Tô Chước ngước lên cười đến quyến rũ: “Liền chờ anh tới nha ~”
Chung Khâm Thích nhịn không được lại cúi xuống hôn, nhưng lại bị Tô Chước tránh thoát: “Em đi rửa mặt.”
“Được.”
Chờ Tô Chước rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy trên giường là một người đàn ông với cơ ngực trần màu lúa mì, đường cơ bắp ở cánh tay săn chắc và mịn màng, cơ ngực là tiêu chuẩn sáu múi, khe rãnh rõ ràng, bên dưới rốn một đoạn, lông còn đang rêu rao. Đáng sợ nhất chính là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này, khóe miệng vẫn cong lên cười với cô.
“Ở trên giường chờ em.” Chung Khâm Thích nói nói, còn vỗ vỗ phần giường trống trước người.
Tô Chước nhìn anh không nói chuyện, một tay cởi bỏ dây lưng áo tắm dài, làn da trắng nõn mê người theo áo tắm dài rơi xuống đất, hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Hẹp vai, eo nhỏ, mông vểnh, chân dài, hơn nữa trước ngực hai khối nhô cao, quả thực là dáng người hoàn mỹ. Không hổ là tình nhân trong mộng được nhiều trạch nam bầu chọn nhất.
Mà lúc này, tình nhân trong mộng kia cả người chỉ có một cái qυầи ɭóŧ tam giác màu đen, cực hạn màu đen cùng da thịt thuần trắng, làm cho Chung Khâm Thích nằm trên giường không chịu khống chế mà cứng lên.
Tô Chước cởi bỏ dây buộc tóc, tóc dài hơi hơi uốn cong, khi cô lắc đầu nháy mắt đảo qua làn da, mị hoặc mọc thành cụm.
Sau đó từng bước một đi đến trên giường, mỗi một bước đều làm bộ ngực theo động tác mà rung động.
Yêu nghiệt. Cả hai người đều là yêu nghiệt, đang câu dẫn lẫn nhau làʍ t̠ìиɦ càng là hết sức dụ hoặc.
Tô Chước một chân uốn gối lên giường, nửa cái thân mình treo ở trước mắt Chung Khâm Thích.
“Em tới rồi.” Thanh âm nhẹ mà kéo dài, cô thậm chí còn chớp chớp mắt.
Tuyệt đối không thể thua, xem ai có thể chống đỡ đến cùng.
Chung Khâm Thích cau mày, nhìn bộ ngực trước mắt không ngừng đung đưa, nâng lên ngón tay nhẹ nhàng búng ra, lại vẫn chưa đυ.ng tới đầṳ ѵú: “Đều đứng lên rồi……”
“Anh… Muốn chạm vào nó hay không?” Tô Chước hoàn toàn dùng hơi thở nói ra: "Tích tích..."
Ai chạm vào trước sẽ thua.