Chương 3: Yến tiệc không vui

Tiêu Hạ An đứng dựa vào góc tường cũ nát rít từng điếu thuốc. Đây là giây phút hiếm hoi có được tự do của cậu, cậu phải tận dụng mới được. Mới hai mươi tuổi nhưng không biết tự khi nào, Tiêu Hạ An lại phải dùng đến chất kí©h thí©ɧ trong thuốc lá để khiến bản thân tỉnh táo như thế.

“Cậu ở đâu? Đến đây ngay.”

Tin nhắn vang lên bằng tín hiệu quen thuộc của riêng một người đi kèm là một cái định vị. Vẫn còn nửa điếu thuốc, Tiêu Hạ An đành tiếc nuối dẫm dưới chân, sau đó sửa sang lại quần áo đi về. Cậu còn ngửi ngửi trên quần áo, cũng may là thuốc lá đắt tiền, không quá ám mùi khói.

“Cậu chủ, cậu cần gì ạ?”

Lúc Tiêu Hạ An bước vào văn phòng hội sinh viên thì cả phòng chỉ còn mình Thẩm Sơ Phong ngồi đó, căn phòng ngập một mùi u ám đáng sợ. Trước mặt anh ta bày một đống sổ sách gì đó mà cậu không hiểu. Nhìn trên mặt cậu chủ, cũng không đọc được là buồn hay vui.

“Cậu chủ.. cậu…”

“Aaaa…”

Rầm….

Thẩm Sơ Phong chỉ bằng một đòn đã đè được đầu của vệ sĩ của mình trên bàn. Tay phải bóp chặt cổ cậu ta, không cho cậu ta thoát.

Đau đớn do đầu va đập với bàn khiến Tiêu Hạ An phải nhăn mày, sau đó là cái bóp nghẹt ở cổ như muốn gϊếŧ chết cậu vậy. Nhìn vào đôi mắt xanh của cậu chủ, những gì Tiêu Hạ An cảm nhận được chỉ có sợ hãi cùng cực.

Thẩm Sơ Phong không phải chưa từng gϊếŧ người. À không, đúng hơn là anh ta chưa từng tự tay gϊếŧ, chỉ châm ngòi nổ mà thôi.

“Ưm… cậu… c….”

“Cậu đi đâu?”

“Ư… b…ỏ……”

“Cậu hút thuốc lá đúng không?”

Ánh mắt màu lam của Thẩm Sơ Phong càng thêm sắc bén ngoan độc, hắn tựa như muốn bóp chết người đang nằm dưới tay hắn vậy.

“Cậu không nhớ tôi từng nói tôi rất ghét mùi thuốc lá ám trên người cậu sao? Tiêu Hạ An cậu phải sạch sẽ, hoàn toàn sạch sẽ cho tôi. Tôi không chịu được những thứ dơ bẩn. Cậu hiểu mà đúng không?”

Ngay lúc Tiêu Hạ An cảm thấy không chịu nổi nữa thì người phía trên mới buông tay ra. Vết đỏ sậm trên cổ cậu màu sắc cực kì ghê rợn.

Tiêu Hạ An đau đớn quỳ trên mặt đất ho từng đợt. Cậu quả thực vừa sợ hãi vừa khó chịu, cậu cũng không biết tại sao cậu chủ hút thuốc rất nhiều nhưng lại ngăn cấm cậu làm điều đó.

Nhưng đây là mệnh lệnh, không thể hỏi, chỉ có thể nghe theo.



“Vâng, tôi hiểu rồi thưa cậu chủ.”

“Ngoan.”

Thẩm Sơ Phong thích Tiểu An ngoan ngoãn như vậy với mình. Cậu phải sống trong tầm kiểm soát của hắn thì hắn mới yên tâm được. Từ nhỏ đến lớn, những gì chân chính thuộc về hắn chỉ có hai thứ mà thôi: mẹ và Tiêu Hạ An.

“Cậu chủ, buổi tiệc tối nay người có đi không ạ?”

Thẩm Sơ Phong nhớ đến buổi tiệc tối lại dâng lên một cỗ chán ghét. Hắn không thích xa giao , hắn càng không thích đυ.ng chạm với người khác, hắn ghét đám đông. Nhưng chỉ vì lời nói của lão già đó, hắn phải tham gia buổi tiệc tối tẻ nhạt này.

Thẩm thị một ngày nào đó sẽ do hắn cầm quyền, sau đó lão già đó sẽ bị hắn đạp dưới chân mà thôi.

“Đi. Chuẩn bị cho tiệc tối nay.”

...***...

Tiệc tối diễn ra tại khuôn viên một gia đình giàu có. Nơi đây hội tụ những người quyền lực nhất quốc gia này. Cũng được xem là nơi xem mặt trá hình, các trưởng bối trong nhà liên tục đề xuất người này người kia.

Thẩm Sơ Phong vừa xuất hiện lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Chỉ là lớp người trẻ cùng tuổi với hắn không ai dám lên bắt chuyện cả.

Tiêu Hạ An biết trong giới vừa ghê tởm vừa ngưỡng mộ thân phận xuất thân của Thẩm Sơ Phong. Nghe rất mâu thuẫn nhưng lại có nguyên nhân cả.

Thẩm Sơ Phong lại lần nữa mang một chiếc mặt nạ dễ gần lương thiện đi tới chào hỏi mọi người. Nụ cười tươi sáng, ánh mắt tràn đầy tham vọng, cách nói chuyện không chút nào tìm được sơ hở. Có thể thấy đây chính là người thừa kế cực kì sáng giá của Thẩm gia.

Thẩm lão gia không thích xuất thân của Thẩm Sơ Phong, nhưng trong những người thừa kế thì ông lại không còn lựa chọn nào khác. Nó chính là người xuất sắc nhất rồi.

“Ông nội.”

Thẩm Sơ Phong nhìn thấy ông mình lập tức hớn hở chạy lại gần, tựa như nếu có một cái đuôi cún thì nó đã quắn tít lên rồi. Các vị ở đó ba miệng một lời khen Thẩm lão gia có phúc, con cháu có hiếu như thế này.

Thẩm lão gia tử tất nhiên cũng rất hưởng ứng lời khen của mấy ông bạn già đồng thời cũng nhìn về phía đứa cháu trai mình mà khẽ gật đầu.

Ngụ ý là đêm nay hắn đã làm rất tốt.

Thẩm Sơ Phong cúi đầu làm bộ ngượng ngùng nhận lời khen của ông nội. Nhưng giấu sâu trong đó là một nụ cười âm hiểm. Nếu theo hắn tính toán, cũng sắp tới ngày lão ta phải xuống lỗ rồi. Không bao lâu nữa đâu.

Thẩm Sơ Phong đang bắt chuyện với một mỹ nữ xinh đẹp, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng trống vắng một cách lạ kì.

Hắn quay lưng lại.



“Đâu? Người đâu?”

“Tiêu Hạ An đâu? Không có lệnh của hắn, Tiêu Hạ An đi đâu.”

Tiêu Hạ An làm vệ sĩ cho mình mới có thể khiến Thẩm Sơ Phong an tâm triệt để. Chỉ cần cậu rời đi mà không có sự đồng ý của hắn cũng đủ khiến Thẩm Sơ Phong cảm thấy bất an lo sợ, thậm chí là lên cơn điên.

Nhìn quanh một hồi, Thẩm Sơ Phong cuối cùng cũng tìm được đối tượng mà mình nhắm đến.

Tiêu Hạ An đang cười cười nói nói với cậu chủ Vĩnh gia - Vĩnh Tiểu La- cũng chính là bạn của hai người ở trên trường.

Vĩnh Tiểu La dương quang như một ánh mặt trời, lúc nào cũng tươi cười, đối xử với Tiểu An rất tốt. Và dường như Tiêu Hạ An đối với người này cũng không một chút phòng bị nào. Điều này khiến chủ nhân thực sự như Thẩm Sơ Phong cảm thấy không vui.

Hắn không thể lý giải tâm tình của mình. Hắn không thích nhìn nụ cười đó của cậu ấy. Hắn thích vẻ mặt trầm lắng cun cút ngoan ngoãn đi sau lưng hắn của Tiêu Hạ An hơn.

“Có nên dạy cậu ấy một bài học không nhỉ? Để cậu ấy biết rằng, không nên cười như thế. Mắc gì lại cười.”

Nhưng Thẩm Sơ Phong lại coi như không thấy gì cả, trên môi vẫn là nụ cười chuẩn soái ca. Hắn cũng không đi đến tham gia vào buổi tụ tập của những người đó. Bởi mục đích hắn đến đây đêm nay không là vui chơi như lũ nhóc đó mà chính là mở rộng nhân mạch của mình.

Tiêu Hạ An vốn dĩ đi theo làm vệ sĩ chuẩn mực của cậu chủ thì bị Vĩnh Tiểu La kéo đến đây. Vĩnh Tiểu La là người mà cậu cực kì quý trọng, cho nên chưa kịp nhận được sự đồng ý của cậu chủ đã bị lôi qua đây.

“Tiểu La, tôi phải đến xem cậu chủ.”

“Ayyyy, Tiểu An à. Ở đây có bao nhiêu vệ sĩ mà cậu cứ lo chứ. Đừng lo nữa, thả lỏng tâm hồn ra nào. Thẩm Sơ Phong cũng đâu phải là người câu nệ tiểu tiết như vậy đâu. Lát nữa để tớ nói cậu ta một tiếng là được.”

Tiêu Hạ An cười khổ. Đâu chỉ là câu nệ tiểu tiết, cậu chủ còn không cho phép cậu vượt qua giới hạn nữa cơ. Nhìn qua vẫn thấy cậu chủ đang nói chuyện say mê với một tiểu thư đài các, cậu liền thở phào một hơi.

Mong rằng cậu chủ không giận.

Nhưng dường như ước mong đó không thành sự thật rồi.

Trên xe đi trở về biệt thự của Thẩm Sơ Phong, Tiêu Hạ An có thể cảm nhận rõ không khí u ám dày đặc tràn xuống, sống lưng cậu lạnh buốt cả lên.

Tiêu Hạ An không nói một lời, cũng không dám hỏi cậu chủ giận điều gì. Nhưng dường như cậu có thể lờ mờ đoán ra cái gì đó.

“Không cần quay về biệt thự, đến căn hộ trung tâm đi.”

Tiêu Hạ An tay bám chặt vô lăng. Lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Không tránh được rồi.