Xe chậm rãi đi vào bãi đỗ xe.
Sau nửa ngày mòn mỏi và gặp kẹt xe giữa đường, khi đến ga tàu cao tốc, đã trôi qua 5 phút kể từ khi Từ Diễn Chu kể từ khi xuống chuyến tàu đó.
Thẩm Liễm không thể chờ đợi được thêm nữa, yêu cầu Thẩm Khâm Mộ cứ đõ xe từ từ, sau đó rồi hãy đến gặp họ.
Cô chạy thẳng ra khỏi cửa ga, trên đường nhìn tới nhìn lui, sợ rằng Từ Diễn Chu sẽ đi trước, và cô cứ như vậy mà bỏ lỡ mất.
Trong đám đông, Thẩm Liễm nhón chân nhìn lên và gội điện thoại cho Từ Diễn Chu. Điện thoại kêu hai tiếng và nhanh chóng đực nghe máy.
"Anh đã ra ngoài chưa? Em đang ở ngoài cửa rồi."
Khi tiếng ồn từ những phía khác nhau vẫn đang xôn xao, giọng nói của Từ Diễn Chu vẫn trong tẻo và yên bình, nhẹ nhàng làm dịu đi sự nôn nao trong lòng cô.
Anh cười nhẹ và nói: "Quay lại đi."
Thẩm Liễm vội vàng nhìn xung quanh, cuối cùng cô nhìn thấy anh ở một nơi gần cửa, ngoài vòng đám đông. Cô vui mừng, tắt điện thoại đi và chạy đến bên anh.
Lần gặp trước đó, là vào ngày quốc khánh.
Trong ba tháng qua, Từ Diễn Chu gầy đi rất nhiều, tóc cũng mọc dài hơn, mềm mại rũ xuống dưới trán, giảm đi vẻ lạnh lùng ở khóe mắt và lông mày. Anh mặc mọt chiếc áo gió máu xám đậm ben ngoài và một chiếc áo lên cổ lọ ở bên trong, trông rất hiền lành và đẹp trai.
Không hề thay đổi, vãn là thái độ thỏa mái và tự do đó.
Với nụ cười trên môi, ánh đưa tay về phía cô. Thẩm Liễm hai mắt sáng lên, cô chen qua đám đông đang đứng ở đại sảnh, không hề để ý đến ánh mắt của người khác, mà nhào vào trong ngực anh.
Khi cô ném mình vào anh, cú va chạm khiến Từ Diễn Chu phải lùi về sau mấy bước, nhưng anh vẫn giữ chặt cô.
"Tìm mãi không thấy anh, em nghĩ anh rời đi rồi."
Thẩm Liễm vùi mặt thật sâu vào vai anh hót một hơi thật sâu, lời phàn nàn chứa đầy sự lo lắng.
Từ Diễn Chu đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa: "Chúng ta đã thả thuận là em đến đón anh. Nếu không gặp được em thì làm sao anh có thể rời đi được?"
Thẩm Liễm hơi lùi lịa, dùng tay ôm lấy mạt anh. Nỗi khao khát và bất bình đan xem trong lòng, cô bĩu môi và gần như bật khóc. Cuối cùng, lời nói mà cô muốn nói lại biến thành mấy chữ đơn giản: "Anh lại giảm cân rồi...."
"Ngoan nhé." Tè Diễn Chu nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay anh, với ánh mắt mãnh liệt. "Có nhiều người đang nhìn lắm, đừng khóc."
"Em không quan tâm."
Thẩm Liễm nhón chân lên, ôm anh thật chặt không chịu buông ra, ngang ngược nói: "Để cho bọn họ nhìn, em đang ôm bạn trai của em một cách quang minh chính đại!"
"Chậc chậc chậc...:
Có người lại gần họ, lên tiếng cười nhạo "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ."
Từ Diễn Chu vỗ vai cô, kéo cô vào lòng, nhìn Tề Nhạc Phi ở bên kia đường, ta cần đầy đồ đạc. Vẻ mặt anh lại trở về dáng vẻ thờ ơ.
"Cậu định đem tất cả những thứ này về à?"
"Ừ." Tề Nhạc Phi cân nhắc đồ vật trong tay, khuôn mặt mũm mĩm của anh ta lộ ra biểu cảm cực kỳ "biểu cảm". "Mình thấy ở nhà ga có khá nhiều mặt hàng, giống như mua đồ Tết cho gia đình mình vậy. Cậu không định mua gì à?"
"Cám ơn, không cần đâu."
Thẩm Liễm kéo vạt áo của Từ Diễn Chu, nhỏ giong nói vào tai anh: "Bạn cùng lớp với anh ạ?"
"Ừ, tình cờ là cả hai cùng quê."
Tề Nhạc Phi lần nữa chuyển sự chú ý của mình sang Thẩm Liễm. Trước khi cô kịp nói "xin chào", người kia đã kinh ngạc kêu lên "Em là bạn gái của cậu ấy à?!"
Thẩm Liễm chớp mắt hỏi: "Nhìn không giống ạ?"
Tề Nhạc Phi giả vờ khó thở, cúi xuống thở hổn hển mấy cái.
"Anh... anh không sao chứ?" Thẩm Liễm không biết phải làm gì nên nhìn Từ Diễn Chu, ánh vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh lãnh đạm, sắc mặt không chút thay đổi.
"Đủ rồi đấy."
Thẩm Liễm nhìn anh như thể đang làm một màn ao thuật. Anh ta duỗi thẳng người, mỉm cười và hoàn toàn từ bỏ bộ dạng khó thở vừa mới làm. Cô thấy hành vi của Từ Diễn Chu thật khó chịu và nói: "Anh vạch trần như vậy thì còn gì vui nữa."
"Anh đang gải vờ phải không?"
"Thế thì sao? Diễn xuất cảu anh khá tốt phải không?"
Thẩm Liễm cười đồng ý nói: "... Không tệ, thực sự rất tốt."
"Em có mắt nhìn người đấy." Tề Nhạc Phi giơ ngón cái lên, rồ lại quay lại chủ đè chính nói: "Anh chỉ không ngờ một người lạnh lùng như Từ Diễn Chu lại có bạn gái, vừa xinh đẹp lại còn nhiệt tình như vậy đấy. Thực sự là một điều đáng ngạc nhiên."
Nói xong, anh ta tiến lại gần Từ Diễn Chu và hỏi: "Cậu làm sao mà làm được vậy, chỉ tôi với."
Thẩm Liễm cảm thấy người này khá thú vị, hỏi: "Có gì mà đáng kinh ngạc hả anh?"
"Em không biết đâu, ở trong trường, nhiều cô giá đến gặp cậu ấy và bắt chuyện nhiều lắm."
Tề Nhạc Phi cố ý dừng lại một chút, quan sát vẻ mặt của Thẩm Liễm rồi mới nói: ".. nhưng cậu ta không hề để ý một chút nào. Đôi khi, đối mặt với những lời tỏ tình dai dẳng, cậu ta có thể nói sắc bén đến mức khiến cho người ta phải bật khóc.
Anh và bạn bè đều nghĩ có khi nào cậu ta thích con trai không, nhưng bây giờ nhìn thấy em, anh hận ra là cậu ta hoàn toàn bình thường."
Nghe vậy, Thẩm Liễm có chút hài lòng nói: "Đúng là anh Từ của chúng ta rất nghe lời."
Từ Diễn Chu liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, Thẩm Khâm Mộ đột nhiên xuất hiện từ lúc nào, "trời ơi! Tôi mệt quá! Nhanh lên, chúng ta về thôi."
"Được rồi." Thẩm Liễm sau đó quay sang Tề Nhạc Phi hỏi: "... Vậy, anh chàng cùng lớp này, anh có muốn đi cùng với tụi em không?"
"Không, không, ổn mà. Anh sẽ đi tàu điện ngầm. Anh vẫn cần chuyển tuyến ở bến xe nên không muốn làm phiền hai người."
Nói xong, Từ Nhạc Phi đưa tay về phía cô, Thẩm Liễm bắt tay lại. Cô nghe anh ta chân thành nói: "Quên chưa giới thiệu, anh tên Tề Nhạc Phi, em gái có thể gọi anh là Đại Nhạc!"
Em gái...
Thẩm Liễm bình tĩnh gạt đi tác động của câu nói khơi dậy ngàn vạn cảm xúc trong lòng cô, gật đầu: "Được rồi."
Sau khi Từ Diễn Chu và Tề Nhạc Phi đón tiếp nhau xong, Thẩm Liễm cùng bọn họ đi về phía lối ra.
Thẩm Khâm Mộ kéo vali đi phía trước, ba người đi loanh quanh ở bãi đỗ xe nửa ngày vẫn không tìm được xe.
"Anh, anh thật sự không nhớ đỗ chỗ nào hả? Đừng dẫn tụi em đi lòng vòng nữa."
Thẩm Liễm chú ý đến một bệ đá gần đó. Cô cảm thấy choáng váng vì đã đi vòng quanh cả biển xe, nên chỉ vào bệ đá nói: "Hay anh đứng lên đó nhìn thử đi?"
Thẩm Khâm Mộ không thèm nghê, vẫn đặt lòng tin vào bản thân "Vội vàng làm gì. Anh sắp tìm được rồi."
"Mẹ đã gọi cho em gần mười cuộc rồi, sao có thể không vội được chứ?"
Nói đến đây, cô không khỏi liếc nhìn Từ Diễn Chu. Anh đang đi bên cạnh cô và quay đầu lại, như thể anh biết cô muốn nói gì.
"Em không cần phải giải thích đâu, anh biết rồi."
Thẩm Liễm dừng một chút, nghịch nghịch ngón tay giải thích: "Không phai là em không muốn nói cho họ biết, mà là bởi vì..."
Từ Diễn Chu giơ tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai cho cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, "Vậy thì chuyện này sau khi em tốt nghiệp rồi hãy nói, anh không phản đối."
----
Từ Diễn Chu chỉ ở nhà năm ngày trong kỳ nghỉ đông.
Đối với Thẩm Liễm, đây như là một kỳ nghỉ dài hạn, hầu như ngày nào cô cũng đế gặp anh. Dù họ có làm gì cùng nhau thì cô vẫn luôn vui vẻ.
Từ Diễn Chu cảm thấy phiền phức nên đưa luôn chìa khóa nhà cho cô.
Để đảm bảo anh có thể nghỉ ngơi trong những ngày này, cô nhận trách nhiệm nấu
nướng và quyết tâm vượt qua tài nấu nướng của anh. Nhưng thực sự là cô vẫn luôn làm bừa bộn phòng bếp, sau đó Từ Diễn Chu lại phải giúp cô dọn dẹp lại.
Mặc dù vậy, co vẫn kiên trì và tiếp tục cố gắn luyện tập.
Vào buổi sáng thứ hai, Thẩm Liễm đã mua một đống thức ăn đến nhà Từ Diễn Chu.
Mở cửa ra, cô phát hiện ra bên trong nhà không có ai. Chỉ có một mảnh giấy được đặt trên bàn cà phê, được viết cho cô.
-- "Anh có việc phải ra ngoài một lát nên đã nấu sẵn cháo trong nồi. Chúc ngon miệng."
Ở viện điều dưỡng ngoại ô thành phố.
Ẩn sau trung tâm thành phố nhộn nhịp là một khu vực yên tĩnh, được bao quanh bởi những hàng cây xanh tươi mang lại nhiều bóng mát. Ngay cả trong mùa đông, chúng vẫn kiên cường và rực rỡ, với những cành cây được tô điểm bởi những đốm tuyết trắng, tạo thêm nét tĩnh lặng cho vạn vật nơi đây.
Đây là lần đầu tiên Từ Diễn Chu đến lại nơi này sau khi rời khỏi Lộ Thành.
Trước khi rời đi, Từ Hoan đã chuyển đến bệnh viện này, cho dù chi phí hàng ngày có lên đến hàng ngàn tệ đi chăng nữa, anh cũng không có quyền cản trở.
Người chuyển Từ Hoan đến đây là ba anh, ông ngoại của Từ Diễn Chu, Từ Chính Khoan mọt học giả tài chính nổi tiếng ở Lộ Thành.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên ông đích thân gọi điện thoại thúc giục anh nhát định phải đến. Hôm nay là sinh nhật của Từ Hoan.
Mọi thứ trong viện điều dưỡng đều có cảm giác quen thuộc, Từ Diễn Chu đã từng nhìn thấy nó vô số lần trong giấc mơ.
Hành lang lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng nồng nạc và khung cảnh xung quanh trắng xóa khiến người ta khó phân biệt được đâu là thiên đường đâu là thực tại.
Nhờ nền tảng y tế của mình, giờ đây anh có thể bỏ qua những điều từng khiến an sợ hãi nhất khi còn nhỏ.
Anh đi qua hành lang và đến gian phòng ở phía cuối, nơi có hai người mặc đồ đen đang đứng gác ở cửa.
Bên trong, có một người lớn tuổi mà anh chưa bao giờ gặp.
Người vệ sĩ ở lối vào nhận ra anh và mở cửa cho anh vào.
Đó là một că phòng sáng sủa, Từ Hoan đang yên lặng ngủ trên giường. Một máy thở được đặt gần đó để đề phòng trường hợp khẩn cấp. Người lớn tuổi trong phòng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt có chút giống anh.
Từ Chính Khoan chống gậy đứng dậy. Khuôn mặt ông đã ngoài năm mươi, có vài nếp nhăn nhưng không có dấu hiệu già đi. Có thể là do được chăm sóc tốt trong nhiều năm..
Ánh mắt của ông vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Từ Diễn Chu, không nhúc nhích một tí nào. Giọng ông có phần khàn khàn nhưng lại tràn đầy niềm vui. "Con... là Tiểu Chu phải không?"
Từ Diễn Chu gật đầu, ánh mắt xa lạ. "Tôi xin lỗi vì đã đến trễ."
"Không sao đâu, không sao đau." Từ Chính Khoan chậm rãi bước tới, muốn nắm lấy tay anh nhưng lại bị anh né tránh.
Bàn tay ông dừng lại giữa không trung, ông Từ chậm rãi mỉm cười, ôn hòa hơn nhiều so với khi ông không cười.
Ông không để ý đến sự xa lạ của Từ Diễn Chu, nói: "Có con ở đây là tốt rồi."
Từ Diễn Chu nhì vẻ mặt của Từ Hoan, có vẻ tốt hơn nhiều so với trước khi anh rời đi. "Cảm ơn ông đã chăm sóc cho mẹ tôi nhưng tháng qua."
Ông Từ dừng lại, chống hai tay lên cây gậy và nhìn người trên giường bằng ánh mắt phức tạp. Ông thở dài một tiếng rooif nói. "Nó là con gái của ta, sao ta có thể... để nó bị bỏ rơi được."
Từ Diễn Chu: "Bà ấy không muốn làm phiền ông, chuyện này từ trước đến nay đều như vậy."
"Làm sao ta có thể không biết được? Tiểu Hoan từ nhỏ đã luôn mạnh mẽ, ở điểm này thì rất giống ta..." Ông bước lạ ghế rồi ngồi xuống, thở dài. "Cuối cùng là lỗi của ta, ta biết mọi chuyện quá muộn."
"Nếu bà ấy thực sự muốn giấu ông thì bà ấy sẽ không để cho ông phát hiện đâu, ông không cần phải tự trách mình đâu."
Từ Chính Khoan trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Nghĩ đến đây, ông lại chuyển chủ đề về anh và hỏi: "Trước đây mỗi lần ta phái người đi tìm con, con đều tìm đủ lý do để né tránh. Con không muốn gặp ta sao?"
Ánh mắt Từ Diễn Chu không có gì thay đổi, vẫn nhìn người đó như người xa lạ. "Có một số lý do là đúng, một số là nói dối, nhưng ông nói đúng, tôi quả thực không muốn gặp ông."
Từ Chính Khoan siết chặt tay lại, khom lưng, nhưng vẻ mặt thất vọng vẫn chưa hiện ra. Ông chỉ cười trừ rồi lắc đầu.
"Tuy nhiên, đó không phải là vì lý do nào khác."
Từ Diễn Chu tiếp tục: "Bản thân tôi, từ khi còn nhỏ, tôi đã rất ít khi quan tâm đến những mối quan hệ trong gia đình. Chi đến bây giờ, vì một người mà cuối cùng tôi mới cảm nhận được chút đồn cảm nhỏ nhất."
"Nhưng chút nhỏ nhặt này cũng không đủ để đánh thức mối quan hệ giữa tôi và ông." Từ Diễn Chu chậm rãi nói từng chữ, như đang nói với ông Từ cũng như đang nói với chính mình.
"Vì vậy, nếu không thể đạt được điều gì đó thì không cần phải bám víu vào nó nữa."