"Thời tiết hôm nay lạ thật. Vừa mới mưa xong giờ lại nắng chói chang. Thời tiết thật khó lường."
Thẩm Khâm Mộ và Từ Diễn Chu từ bên trong siêu thị đi ra, mang theo đồ đạc đi dọc con đường của khu dân cư.
Ánh nắng chiếu vào người, nóng như thiêu đốt. Mặt đất vừa trải qua một trận mưa, hơi ẩm và nhiệt liên tục bốc lên, hầm hập áp sát vào mặt họ.
Nhiều người vốn ít khi mang theo ô bên người nay đã dùng chúng để che nắng. Khi cơn gió mùa hè thổi qua, chóp mũi có thể ngửi được mùi hương hỗn hợp của đất và cỏ.
"Cậu thật sự quyết định từ bỏ thư tiến cử nhập học và nộp đơn vào khoa Y của trường đại học A à?" Thẩm Khâm Mộ đi theo, đột nhiên hỏi Từ Diễn Chu đang im lặng.
Anh luôn tỏ ra như vậy, không quan tâm đến bất cứ điều gì và hiếm khi nói chuyện trừ khi được hỏi.
Thẩm Khâm Mộ và Từ Diễn Chu là bạ bè được hơn một năm rồi, cũng nhờ tính cách sôi nổi của anh. Bằng không anh cảm giác có lẽ mình tên này làm cho chán chết rồi.
"Ừm."
Một câu trả lời ngắn ngộn đúng như mong đợi.
"Được rồi, bây giờ cậu phải đi, cậu có muốn nói gì với người anh em của mình không?" Thẩm Khâm Mộ thường xuyên có cảm giác như chưa từng quen biết anh vậy.
Từ Diễn Chu mang theo hai túi đựng đầy trái cây và rau quả mà Thẩm Liễm cần.
Khi mang theo chúng, anh không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn có cảm giác như nhấc chúng lên một cách rất dễ dàng. Trên mặt không hề có một giọt mồ hôi, vẫn rất tươi tắn. So với áo ba lỗ của Thẩm Khâm Mộ thì nó trang nghiêm hơn rất nhiều.
"Cậu muốn nghe cái gì?"
"Lại nữa rồi, "mình muốn nghe cái gì" lf có ý gì? Cậu không có lời chân thành nào để chào tạm biệt mình như một người bạn sao?" Sự thất vọng của Thẩm Khâm Mộ ngày càng tăng khi anh ấy tiếp tục nói.
"Mất công mình coi cậu là anh em tốt. Ngay cả Thẩm Liễm, em ấy cũng nằm trong tầm kiểm soát của cậu, cậu không thể đối xử với anh trai em ấy một chút chân thành sao?"
Từ Diễn Chu tính toán hai cái túi trong tay, sau đó nhìn chiếc túi Thẩm Khâm Mộ đang xách, nói: "Mình giúp cậu xách một nửa, như vậy còn chưa đủ chân thành sao?"
"... Được rồi, coi như mình chưa nói gì cả."
Thẩm Khâm Mộ khịt mũi, vội vàng đi về phía trước, Từ Diễn Chu gọi anh: "Này!"
"Đừng gọi mình nữa!"
"Mình biết cậu muốn nói chuyện gì." Anh vội vang đi theo, khó có thể tin rằng biểu hiện cảm xúc đột ngột của Thẩm Khâm Mộ chỉ là diễn kịch. Anh ném ra một câu: " Tần Ngọc cũng thi vào trường A phải không?"
Sự mất kiên nhẫn trên mặt Thẩm Khâm Mộ cuối cùng cũng lắng xuống mộ chút, anh bình tĩnh trở lại: "Ừm."
Trong thâm tâm anh thực sự nghĩ: "Má nó! Thằng nhóc này thật sự có thể đoán được mình đang gì. Thật không thể tin được."
Twf Diễn Chu mở cửa an ninh phía trước tòa nhà và để Thẩm Khâm Mộ đi vào trước. Lúc họ đi lên tầng, anh nói từ phía sau: "Mình sẽ để mắt đến, nhưng mình không thể kiểm soát mọi chuyện được."
Thẩm Khâm Mộ lập tức quay người, ném chiếc trong tay đi. Quá cảm kích đến muốn khóc, anh muốn bắt tay nhưng Từ Diễn Chu muốn né tránh. Tuy nhiên, điều đó không thể ngăn cản anh thực hiện một lời hứa chân thành.
"Người anh em cứ yên tâm. Cậu đã có tình nghĩa như vậy. Mình chỉ có thể báo đáp cậu bằng cách này. Về phần Thẩm Liễm, hãy giao cho mình!"
"Không cần."
Từ Diễn Chu vội vàng phản bác, vừa đi lên tầng, vừa kiên định nói: "Có tôi ở bên, em ấy sẽ không có hứng thú nhìn người khác đâu."
Thẩm Khâm Mộ trầm mặc một lúc: "...."
Tại sao mình đéo thể chịu được dáng vẻ này của hắn!
--
"Mọi người quay trở lại rồi."
Thẩm Liễm đi tới mở cửa thì nhìn thấy hai người đang ôm một đống đồ. Cô lập tức nhận lấy túi trong tay Từ Diễn Chu.
Thẩm Khâm Mộ đứng ở một bên thay giày. Anh thản nhiên lẩm bẩm nói: "... Dúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi."
Thẩm Liễm phớt lờ anh, bưng bát đĩa đi vào trong bếp.
Từ Diễn Chu thay giày rồi vào phụ bếp, Thẩm Khâm Mộ không chịu vào bếp, nên đi ra phòng khách ngồi nói chuyện với Tần Ngọc.
Ở bên này Từ Diễn Chu đi vào phòng bếp, thì nhìn thấy trên mặt bàn có một đống lộn xộn.
Thẩm Liễm không hề nhận ra anh đã đi vào. Chưa kịp có một giây nào để chặn anh lại, cô không còn cách nào khác ngoài cố hết sức cứu vãn tình thế: "... Không phải như những gì anh nhìn thấy đâu."
Ánh mắt Từ Diễn Chu lướt qua, dừng lại ở nửa củ cà rốt đang đặt bên hông cô. Anh nhặt lên xong đưa lên trước mặt cô hoi: "Như thế này phải không?"
Thẩm Liễm nhìn nửa của cà rốt đã bị phong hóa, cuống vẫn chưa gọt vỏ nhưng trên thân đã có năm, sáu , bảy, tám vết cắt. Phần còn lại đã biến thành "thây ma" trong bồn nước.
Cô mỉm cười đặt nửa của cà rốt xuống và nói: "... Đây là mẫu thử nghiệm thôi, không tính."
"Thôi em ra ngoài xem TV đi, anh sẽ lo." Từ Diễn Chu xắn tay áo lên, Thẩm Liễm cũng không ngăn cản nữa, dù sao thì thật sự cô cũng không biết nấu ăn.
Người nội trợ vô cùng ân cần, nhanh chóng tháo tạp dề trên người xuống, đeo vào người cho anh.
Thẩm Liễm lần đầu tiên nhìn thấy anh dọn dẹp nhà bếp, anh vứt bỏ những thứ không cần thiết vào thùng rác không chút do dự, di chuyển rất nhịp nhàng và có mục đích.
Cô đứng ở một bên hoàn toàn kinh ngạc khi thấy anh nhanh chóng khôi phục phòng bếp trở lại hình dáng ban đầu, dẽ dàng dọn dẹp đống bừa bộn mà cô đã tạo ra. Không giấu được sự ngưỡng mộ, cô buột miệng nói: "Anh tuyệt vời quá!"
"Sau này xem ra không thể bảo em nấu ăn rồi."
Từ Diễn Chu nhặt cái nạo và cái thìa ở trong thùng rác lên, nói: "Nếu không, chúng ta càng ngày càng ít đồ dùng hơn."
Thẩm Liễm không nhớ nổi mình đã bỏ hai thứ này vào thùng rác lúc nào. Chẳng trách cô tìm mãi không thấy chúng: "... Em thật sự không để ý mà."
Sau khi Từ Diễn Chu tỉ mỉ cắt xong củ khoai tây, ánh cảm thấy cô ở một bên nhìn cũng chán: "Được rồi, xong rồi. Khi nào xong anh sẽ gọi em."
"Thôi,, em ở lại đây phụ anh."
Thẩm Liễm nhìn khuôn mặt nghiêm túc và cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta luôn nói đàn ông biết nấu ăn là quyến rũ nhất.
May mắn là có sự giúp đỡ của Từ Diễn Chu, cuối cùng cũng có thể phục vụ bữa ăn trước giờ cơm.
Thẩm Khâm Mộ nhìn trên bàn đầy các món lẩu, cảm giác thèm ăn trong nháy mắt bốc lên: "Mùa hè ăn lẩu trong khi bật điều hòa là cảm giác hạnh phúc nhất. Mọi người ngồi xuống đi."
"Anh có thể lịch sự một chút được không?"
Thẩm Liễm liếc anh một cái, kéo Tần Ngọc nguồi xuống bên cạnh mình: "Chị Tần Ngọc này, nếu như anh trai em bắt nạt chị, cứ nói cho em biết, em sẽ đánh ảnh."
Tần Ngọc mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng không đem những lời đó để vào trong lòng. "Anh trai em đối với chị rất tốt."
Thẩm Khâm Mộ nghe được lời này lỗ tai liền dựng lên, vội vàng chạy đến xoa đầu cô và nói: "Co người nói xấu anh trai em phải không?!"
Tần Ngọc nhìn hai anh em cãi nhau, cười tít cả mắt.
Trong bữa ăn, Từ Diễn Chu gắp đồ ăn cho Thẩm Liễm.
Lúc cô gắp thịt cá vào miệng, thoáng nhìn thấy Thẩm Khâm Mộ bưng ra một món, gắp vào bát Tần Ngọc. Bởi vì Tần Ngọc không ăn tỏi, thậm chí anh còn cẩn thận nhặt từng tép tỏi ra.
Thẩm Liễm cuối xùng cũng hiểu được tại sao Thẩm Khâm Mộ có thể theo đuổi được Tần Ngọc. Không phải vì anh ấy không làm được những việc này, mà đơn giản chỉ vì anh ấy chưa tìm được người hợp với mình thôi.
Cô quay lạu và tình cờ bắt gặp ánh mắt của Từ Diễn Chu. Anh cũng liếc nhìn, hai người hiểu nhau không nói lên lời, cả hai đều im lặng.
---
Sau khi bốn người ăn xong, Thẩm Liễm đi vào bếp rửa bát. Tần Ngọc cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị cô từ chối.
Thẩm Khâm Mộ đang ở ngoài phòng khách xem phim, còn Từ Diễn Chu ghét ồn ào nên vào trong phòng Thẩm Liễm đọc sách.
Nửa tiếng trôi qua, Thẩm Liễm từ trong bếp đi ra lau bàn. Không thấy Từ Diễn Chu ở trong phòng khách, cô liền đi kiểm tra phòng ngủ. Ở đó, cô phát hiện ra anh đang ngồi trên ghế sô pha, ngủ say, trên tay thì cầm một quyển sách.
Cô di ra ngoài rửa tay xong quay lại lấy chăn đắp cho anh.
Ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt cảu anh. Không giống như những chàng trai khác, nước da anh trắng ngần, đôi mắt xếch trông rất nhẹ nhàng, đường nét trên khuôn mặt thon gọn và đôi môi tạo thành một đường thẳng. Khi không cười, anh luôn có vẻ mặt lạnh lành khi nhìn người khác.
Trong khoảng khắc đó, Thẩm Liễm lấy điện thoại ra chụp lại mặt anh đang ngủ.
Và cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, cô nhận ra hình như anh đã ngủ thật rồi, liền nhẹ nhàng nghiêng người đến, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Ngay khi cô chuẩn bị tách ra thì , cô mở mắt và bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm băng giá.
Từ Diễn Chu nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng, làm cho Thẩm Liễm giật mình muốn hét lên.
"Suỵt..." Anh nắm lấy tay cô, dưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cô im lặng.
Hơi ấm từ đầu ngón tay của anh truyền khắp cơ thể cô, khiến mặt Thẩm Liễm hơi đỏ lên: "Họ vẫn còn ở bên ngoài, xin anh đặt em xuống đi mà." Cô không thể không xin tha.
Cô vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra được.
"Đừng cử động."
Từ Diễn Chu hạ giọng, với giọng điệu khàn khàn và quyến rũ: "Cứ để thế này đi, cho anh ôm em một lát."
Thẩm Liễm nhìn vào mắt anh, như thể cô nhìn thấy thứ gì đó khó có thể buông bỏ. Cô nhự nhàng đưa tay lên che mắt anh, giống như cô đã làm bao nhiêu lần trước đây, hơi nghiêng người và tựa đầu vào vai anh.
Khi nghe nhịp tim cảu anh, cô nhẹ nhàng: "Anh có nhớ em không?"
Mặc dù là một câu không có mở đầu và kết thúc rõ ràng nhưng Từ Diễn Chu vẫn hiểu được. Anh trả lời: "Có."
"Em cũng cảm thấy như vậy, em cũng rất nhớ anh." Thẩm Liễm đưa tay đặt lên vai rồi trìu mến ôm anh, cùng anh chia sể những lời mà ban đầu cô không định nói với anh.
"biết trước mọi chuyện sẽ như thế này thì em sẽ không tỏ tình. Nếu mọi chuyện vẫn như trước, có lẽ em đã không cảm thấy buồn như bây giờ."
Từ Diễn Chu ôm chặt lấy cô, hít một hơi thật sâu: "Em sẽ làm gì nếu anh im lặng rời đi?"
Thẩm Liễm dừng một chút, cố ý khıêυ khí©h anh: "Vậy em sẽ quên anh và đi tìm người khác."
"Không được."
Anh đột nhiên hạ giọng, khiến cô giật mình.
Giọng nói của Thẩm Liễm dịu lại: "Em nói đùa anh thôi."
Lầm sao có thể tìm người khác được? Ngoài anh ra, không còn chỗ cho ai khác.
"Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ gọi điện cho em, gửi tin nhắn cho em, nhớ gọi cả video nữa, anh đừng có quên đấy."
Cô rúc vào cổ anh, nhắm mắt lại. Chuyện này đã quanh quẩn trong lòng cô hơn một tháng rồi, không thể không ngừng nghĩ đến, chi đến khi phải đối mặt với sự thật, tất cả những cảm xúc dâng trào đó, gần như đã nhấn chìm cô.
"Ừm."
"Và anh cũng không được quên sinh nhật của em..."
"Biết rồi."
"Và còn nữa..."
Từ Diễn Chu nhẹ nhàng vén mái tóc xõa của cô sang một bên, ánh sáng dịu dàng trong mắt anh khiến cho cô có cảm giác ấm áp: "Còn gì nữa không?"
"Và còn..." Thẩm Liễm lặng lẽ ghé sát vào tai anh, giọng nói dịu dàng như mèo con..
"Còn có, em thích anh cho nên anh không thể yêu người khác được."
Từ Diễn Chu mỉm cười đánh giá cô: "Lần này em không còn xấu hổ nữa."
Thẩm Liễm vốn không co suy nghĩ nhiều, nhưng nghe được những lời này, cô lại nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây. Cô đỏ mặt phẫn nộ, bịt miệng anh lại, tức giận kêu lên: "Anh không được cười!"
"Được rồi, không cười nữa."
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt nó trong lòng bàn tay và hứa "Anh sẽ nghe em."
Thẩm Liễm hoàn toàn bằng lòng.
"Còn một điều nữa, em có muốn nghe anh nói không?" Từ Diễn Chu đột nhiên hổi.
Cô ngước mặt lên hỏi: "Điều gì vậy?"
Trong khoảnh khắc đó, trong mắt anh hiện lên một nụ cười, bên tai Thẩm Liễm, cô chỉ có thể nghe được một câu, tràn ngập cảm gác lừa dối ---
"Nhắm mắt lại đi."