Buổi tối, Thẩm Liễm về nhà.
Vừa mở cửa đã bị Thẩm Khâm Mộ đứng ở cửa dọa cho sợ hãi.
Cô suýt chút nữa thì cho anh hai bạt tai: “Anh làm gì đấy?!”
“Anh đợi em hai tiếng rồi đấy.” Từ Diễn Châu đi theo cô về phòng: “Nói đi, đi đâu mà tối muộn mới về hả?"
Thẩm Liễm biết anh không có ác ý, liền đổi chủ đề: “Bố mẹ đâu rồi?"
“Đưa Trần Đoàn Đoàn đi ăn pizza rồi."
Thẩm Khâm Mộ: “Còn em? Mau thành thật khai báo."
“Em đi tắm đã rồi nói chuyện với anh sau.”
Một tay anh ấn cô ngồi xuống ghế: “Không nói không được đi.”
Thẩm Liễm nằm bò ra bàn: “Vậy anh muốn nghe cái gì? Là chuyện của em với Tần Ngọc, hay là chuyện của em và Từ Diễn Châu.”
"Em nói xem."
“Được!” Cô ngồi dậy, cười tủm tỉm nói: “Vì sự cống hiến quên mình hôm nay của anh."
“Em tới bách hóa Kha Minh trước, thấy người trong lòng của anh..."
Thẩm Khâm Mộ nghe thấy lời này không biết bị nghẹn hay trả vờ, đột nhiên ho khan mấy tiếng: “Khụ... Khụ khụ.”
Thẩm Liễm: “Đừng trả vờ nữa, bố mẹ không có nhà.”
“Em nói tiếp đi."
“Sau đó để thể hiện lời xin lỗi sâu sắc của anh tới chị ấy, em đã thay mặt anh đi ăn trưa với chị ấy, rồi đề nghị đưa chị ấy tới viện dưỡng lão nhưng chị ấy không đồng ý, muốn tự mình đi.”
Thẩm Liễm đẩy mông anh ra: “Anh đứng lên đi, ngồi lên khăn quàng cổ của em rồi."
Thẩm Liễm ngồi xuống bên cạnh giường, không tin lời cô nói: “Em không có nói điêu đấy chứ?”
“Em giống người nào đó sao?"
“Nói không đúng.” Dù sao Thẩm Khâm Mộ cũng không tin.
“Tin hay không tùy anh.” Thẩm Liễm cởϊ áσ khoác ngoài ra: “Anh cũng gà lắm, dựa vào tiến triển bây giờ thì không biết khi nào anh mới theo đuổi được con nhà người ta nữa.”
Thẩm Khâm Mộ rơi vào trầm tư, không nói gì.
Cô lập tức thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, không phải chỉ còn nửa học kỳ nữa là thi đại học rồi, có chắc hai người sẽ thi được vào cùng một trường không?"
“Nếu anh không quyết định chuyện này trước khi lên đại học, em nói anh nghe, trai đại học có đầy một rổ, đến lúc đó anh đừng có hối hận.”
“... Có ai chửi anh trai mình như vậy chưa?"
Thẩm Liễm cười đáp: “Không phải em đang thảo luận với anh tính nghiêm trọng của sự việc thôi sao."
“Nói thật, hay là để em chỉ anh vài chiêu nhé? Để anh nhanh giành được trái tim của cô ấy.” Cô tiến đến trước mặt anh, đưa ra đề nghị.
“Không cần.”
Suýt chút nữa Thẩm Khâm Mộ đã động tâm, nhưng nghĩ lại không thể để nha đầu này khinh thường được, nếu không cả đời cô sẽ đem chuyện này ra làm trò cười mất.
Anh phản bác: “Anh còn cần em dạy sao? Lúc anh tán gái còn không biết em đang trốn ở đâu nữa!"
“Vậy sao, được thôi.” Thẩm Liễm vỗ vai anh: “Vậy anh đi được rồi.”
Thẩm Khâm Mộ ra tới cửa liền quay lại, tựa vào cạnh cửa nói: “Vừa nãy em nói cái gì? Lên đại học trai một rổ.”
“A, không phải sao?"
“Vậy con gái cũng đầy một rổ, có khi còn đẹp hơn em, cả dáng người nữa, quả thực không cùng đẳng cấp với em."
Thẩm Liễm nghe tới đây thấy có gì đó sai sai, hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
“Từ Diễn Châu cũng học đại học, với diện mạo của cậu ấy chắc hẳn mỹ nữ vây quanh nhiều như mây. Em nói xem tới lúc đó cậu ấy còn nhớ tới một đứa gầy như củ cải khô là em không?"
Thẩm Liễm đi tới, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Mộ đứng ngoài cửa vui sướиɠ nhìn người khác gặp họa: “Yo, giận rồi à?”
“... Anh mới là củ cải khô, cả nhà anh đều là củ cải khô!”
“Anh không có ý kiến nhé."
Thẩm Liễm phản ứng lại, nhìn bản thân trong gương, nhất thời nản lòng.
Khốn nạn!
Thời gian nghỉ đông cũng trôi qua được một nửa.
Từ Diễn Châu tới Thiên Tân để tham gia trại đông do Đại học A tổ chức đã được một tuần.
Thẩm Liễm ở nhà ngoài làm bài tập thì sẽ chơi cùng Trần Đoàn Đoàn, hoặc sẽ tham khảo quần áo cho dì, chán đến mức mốc meo.
Thẩm Khâm Mộ thì ngày nào cũng trốn bên ngoài, nghĩ cũng biết là đi gặp ai. Cô không muốn làm bóng đèn, chỉ đành ở nhà nhìn lúc anh ra ngoài, biểu cảm tươi tỉnh tới mức như hoa nở.
Đến lúc kỳ nghỉ sắp kết thúc, một buổi chiều Thẩm Liễm đang lượn vòng bạn bè, thấy Từ Diễn Châu đăng một bức ảnh.
Là ảnh anh với La Y Nhiễm, cap là hình trái tim.
Cô bắt đầu nghĩ lung tung, muốn bấm vào hình để xem kỹ hơn nhưng ảnh đã bị xóa ngay lập tức.
Thẩm Liễm nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Muốn gửi tin nhắn hỏi Từ Diễn Châu, nhưng lại không biết lấy tư cách gì để hỏi anh.
Chuyện này giữ trong lòng một thời gian, bởi vì sau khai giảng vẫn còn một số việc lặt vặt, Thẩm Liễm cũng dần dần quên mất.
Thẩm Khâm Mộ cũng vì học kỳ cuối lớp 12 mà bận rộn bù đầu.
Không biết gần đây anh bị làm sao, cả ngày ngoài học ra cũng chỉ có học, bạn học hẹn anh đi đánh bóng anh cũng từ chối.
Thẩm Liễm đứng một bên quan sát, sợ anh chịu phải đả kích gì đó mà khác thường như vậy, là em gái cần có trách nhiệm quan tâm anh trai một chút.
Vì thế buổi chiều hôm nay, cô ôm một túi đồ ăn vặt chạy đi tìm Thẩm Khâm Mộ nói chuyện.
Lúc Thẩm Liễm tới, anh đang ngồi hí hoáy viết cái gì đó. Cô đi tới xem, là tập đề luyện thi hàng tháng, Thẩm Khâm Mộ đang sửa câu sai, không những vậy anh còn chép tất cả câu sai vào vở, mỗi câu chép năm lần.
Thẩm Liễm không nhịn được mà sờ trán anh, kinh ngạc nói: “Trước giờ chưa thấy anh học chăm chỉ như này, thật sự khiến em cảm thấy yên tâm."
Thẩm Khâm Mộ bận tới mức không có thời gian ngồi tán dóc với cô, hất tay cô ra, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Tìm anh có chuyện gì không?"
“Không có chuyện gì to tát.” Thẩm Liễm kéo chiếc ghế ở bàn học phía trước, ngồi đối mặt với anh: “Chỉ là tới thăm anh thôi, thuận tiện xem xem lí do mấy nay anh nỗ lực như vậy là vì gì.”
“Không phải em nói sao?" Thẩm Khâm Mộ cuối cùng cũng dừng bút, nhỏ giọng đáp: “Anh muốn thi cùng một trường đại học với cô ấy."
“Woa! Chuyện khó như vậy mà anh cũng muốn thử à? Đúng là vì yêu mà đầu óc mê muội.”
Thẩm Khâm Mộ: “...”
“Đừng ở đây mà nói mát anh.”
Anh lại cúi đầu, tiện tay trả lại đồ ăn vặt cho cô, dùng bút chỉ chỉ về phía sau, ý nói: “Em nhìn ngoài cửa sổ kìa.”
Thẩm Liễm nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Từ Diễn Châu trước cửa sổ, đối diện là một nữ sinh, hình như đang muốn đưa thứ gì đó cho anh.
Thẩm Liễm đứng lên liếc mắt một cái, nhìn giống như bức thư.
Thư tình?
Sau khi xác định được đáp án, cô ngồi xuống chống tay lên đầu, vô cùng hiểu tâm trạng hiện tại của Thẩm Khâm Mộ: “Em chỉ có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ cao cả đối với anh."
“Em thực sự không nghĩ qua sao, đến lúc Từ Diễn Châu tốt nghiệp rồi, em mới có lớp 11, đến lúc đó ngay cả gặp được cậu ấy cũng là điều xa xỉ đấy."
Thẩm Liễm không nói gì.
Làm sao cô có thế không nghĩ tới, nhưng đây là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, nghĩ đến cũng vô ích, nếu đến lúc đó Từ Diễn Chu quên mất cô, hoặc tìm được người mình thích, cô ngay cả quyền nói không cũng không có.
Tự ý thích một người chính là như vậy, có thể thấy được cảm xúc của người đó nhưng không thể quang minh chính đại nói một câu an ủi, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy ích kỷ.
“Không nói cái này nữa.” Thẩm Liễm chuyển đề tài, đột nhiên cảm thấy bên tai yên lặng hơn nhiều, sau đó lại nhận ra bên cạnh mình đã bớt đi một người.
“Đường Lộ đâu, sao dạo này không thấy cậu ta vậy.”
Còn tưởng sau kì nghỉ Đường Lộ sẽ đến tìm cô tính sổ chứ.
“Em vẫn chưa biết chuyện à?” Thẩm Khâm Mộ nói: “Cô ta chuyển trường rồi, đương nhiên là không tới nữa.”
Thẩm Liễm có chút kinh ngạc: “Đột ngột vậy sao."
“Không phải lần trước Từ Diễn Châu đã báo cảnh sát sao, cũng giao đoạn video giám sát ở đầu ngõ cho cảnh sát làm bằng chứng. Đương nhiên Đường Lộ khó tránh khỏi bị bắt đi thẩm vấn. Có lẽ vì chuyện này mà bị bố mẹ lôi về nhà dạy dỗ, nhưng cũng không biết vì sao lại đột ngột chuyển trường.”
Thẩm Liễm gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía người đang đứng ngoài cửa sổ, nữ sinh đứng đối diện không biết nghe anh nói cái gì, không cam lòng cầm thư tình về, sau khi bị từ chối cả mặt đều đỏ ửng.
Bầu không khí học tập của lớp 10 đương nhiên không sôi nổi như lớp 12, ngoài hành lang cãi nhau ầm ĩ, mấy học sinh nữ theo đuổi thần tượng tụ tập lại một nhóm. Mấy học sinh nam chơi bóng rổ ôm bóng chạy xuống tầng, giải trí một chút trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau giờ học.
Nhưng Thẩm Liễm lại ngồi im lặng trong một góc, suy nghĩ về hướng đi tương lai của cuộc đời mình. Hôm trước Tần Ngụy đưa cho cô một tờ đơn, bảo cô cân nhắc xem nên đăng ký tham gia cái nào, chật vật mấy ngày, cô vẫn không xác định được.
Mộc Lan Lan từ phòng giáo viên quay về, còn ôm theo một chồng sách đặt lên bục giảng, cô ấy rút ra hai quyển, là của mình và Thẩm Liễm, đưa cho cô trước, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô.
“Cậu ngây ngốc ở đó làm gì đấy." Mộc Lan Lan lấy một cái kẹo mυ"ŧ ra: “Ăn không?”
“Không ăn.” Thẩm Liễm lắc đầu.
“Tớ nói cho cậu một tin tình báo tuyệt mật, nghe không?"
"Cái gì."
Mộc Lan Lan: “Vừa nãy tớ đến văn phòng của Lão Tần lấy bài tập, thấy một nam sinh diện mạo tuyệt mỹ, là học sinh mới chuyển trường, có hứng thú không?”
“Thật hay giả.”
Còn chưa đợi Mộc Lan Lan chứng minh lời nói của mình liền thấy Tần Ngụy xuất hiện ở cửa lớp, đằng sau còn có một học sinh nam.
Thẩm Liễm ngẩng đầu lên xem: “Ồ, trông cũng đẹp trai đấy.”
“Tớ nói rồi mà, vậy mà còn không tin."
“Được rồi, các em về chỗ ngồi đi.” Tần Ngụy gọi mấy học sinh đang đùa giỡn ngoài cửa vào lớp, chuông vừa reo, thầy đứng trên bục giảng nói: “Hôm nay lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, mong mọi người chào đón.”
Có lẽ ngoại hình của bạn học mới quá hấp dẫn, không ít nữ sinh trên mặt tràn đầy nụ cười tươi rói, bị bốn mươi năm mươi cặp mắt của cả lớp nhìn chằm chằm, nam sinh có chút ngại ngùng.
“Em giới thiệu một chút về mình đi."
Tần Ngụy để bục giảng lại cho cậu, cậu bước lên bục giảng, căng thẳng nắm quai cặp sách: “Chào mọi người, mình tên Mạc Tiêu."
Toàn bộ im lặng mấy giây, giống như đang chờ câu nói tiếp theo của cậu, nhưng lại không nghe được gì nữa.
Cuối cùng vẫn là Tần Ngụy hỏi trước: “Nói xong rồi?"
Cậu gật đầu.
“Vậy được.” Tần Ngụy biết cậu ngại nên cũng không ép, bước lên bục giảng nhìn quanh lớp một vòng, cuối cùng cũng chỉ vào một chỗ: “Em ngồi đó trước đi.”
Hướng chỉ ở phía giữa, vừa vặn là chỗ trống bên cạnh Thẩm Liễm.
Cô nhìn Mạc Tiêu đi xuống, ngồi xuống bên cạnh, giống như có chút cẩn trọng.
Nếu về sau đã có bạn cùng bàn, cô vươn tay ra, Thẩm Liễm vẫn giữ thái độ thân thiện, mỉm cười nhìn cậu nói: “Xin chào, mình là Thẩm Liễm.”