Chương 27

Điều đáng sợ nhất là khi bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thẩm Liễm ngơ ngác nhìn anh trong năm giây, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào.

Mất một lúc lâu cô mới xác nhận được người trước mặt mình là thật, cô kêu lên thảm thiết: “Anh... nói dối em."

Từ Diễn Chu nhìn nước mắt cô không kìm được mà chảy ra, cảm thấy khá bất lực “Nếu em không nghĩ như vậy, sao lại cố tình kiểm tra tôi làm gì?"

“Em...” Những ấp ủ trong lòng của cô bị anh nhìn thấu, Thẩm Liễm lập tức cảm thấy áy náy. “Em sợ anh sẽ tin những lời đó, cho rằng em... cho rằng em là loại người như vậy, anh sẽ không còn muốn liên quan gì đến em nữa.”

“Chỉ cần em tin tưởng vào chính mình thì cho dù người khác có chỉ trích em như thế nào cũng không quan trọng. Hơn nữa, tôi không cần nghe người khác nói em là người thế này, thế kia."

Giọng nói của Từ Diễn Chu rất nhẹ, lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Lòng cô bất giác bình tĩnh lại, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn anh, thậm chí quên cả khóc.

“Em có hiểu không?"

Thẩm Liễm quay về với hiện thực, gật đầu hai cái, sau đó đột nhiên nắm lấy tay anh, muốn xác nhận: “Vậy anh có tin em không?"

“Tôi?” Từ Diễn Chu chậm rãi hé môi, muốn trêu chọc cô. “Tôi vẫn cần phải suy nghĩ thêm.”

“À...” Cô lại buồn bã.

“Đừng khóc nữa, xấu lắm.”

Thẩm Liễm có hơi bất ngờ, sụt sịt nước mũi, lập tức lau nước mắt.

Anh thấy buồn cười nhưng lại cảm thấy bất lực. Giờ cũng đã trễ rồi “Đi thôi."

Từ Diễn Chu đứng dậy, Thẩm Liễm lại không hề nhúc nhích. Trong lúc bối rối, cô đưa tay nắm lấy ống quần của anh, bĩu môi với nước mắt rưng rưng. Cô nhìn anh như cầu xin: “Chân em... tê mất rồi."

Cuối cùng cả hai đều đến muộn.

Từ Diễn Chu không màng bận tâm, nhưng Thẩm Liễm tình cờ lại học lớp có thầy Tần Ngụy dạy. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ bị phạt đứng nửa lớp như một hình phạt, nhưng cuối cùng, Mộc Lan Lan đã giúp đỡ. Giải thích lý do đến muộn của cô, Tần Ngụy cũng không làm khó cô ấy, chỉ cảnh cáo vài câu rồi bỏ qua.

Ngược lại, hai nữ sinh lớp 12A1 đã tạt nước sau khi bị Từ Diễn Chu và Tần Ngọc chứng minh là có tội, cuối cùng họ bị trừng phạt bằng 3000 từ tự kiểm điểm và bị phê bình công khai trong đại hội.

Lấy hai người họ làm gương để không ai dám công khai ra tay với Thẩm Liễm nữa, nhưng vẫn có không ít người nói xấu sau lưng cô.

“Gần đây anh đã thuê rất nhiều thủy quân để đến khi anh đăng một bài viết mới, họ sẽ giúp anh minh oan cho hình ảnh của em, nêu hết tất cả những phẩm chất tích cực của em. Bằng cách này, anh mong rằng bài đăng gốc sẽ nhanh chóng biến mất."

(*thủy quân: người được thuê để tương tác vào các bài đăng trên mạng xã hội.)

Thẩm Khâm Mộ đặt đĩa xuống rồi cho Thẩm Liễm xem sổ sách chi tiêu của mình, thể hiện sự chắc chắn về thành công sắp tới.

“Cố gắng đừng lộ liễu quá. Nếu không, sau này anh có thể sẽ bị liên lụy đấy.” Mộc Lan Lan ở một bên mỉa mai, cảm thấy mấu chốt không phải ở đây. “Việc chính là tìm ra người đã đăng bài viết. Bắt người đăng bài đứng ra làm rõ tin đồn sẽ hiệu quả hơn việc thuê hàng trăm nghìn người tương tác trên mạng."

"Em cho rằng anh không có cố gắng tìm người điều tra hay gì?" Thẩm Khâm Mộ trên mặt lộ vẻ bất mãn nói: “Em cho rằng anh ngu ngốc như vậy sao?”

“Hiện tại, các bài đăng trên mạng đều là ẩn danh. Trừ khi chúng ta có thể biết đó là ai, nếu không, muốn tìm ra họ cũng không hề dễ dàng vậy.”

Thẩm Liễm cắn một miếng cà rốt, quan sát Từ Diễn Chu đang im lặng ăn uống phía đối diện cô. Cô suy nghĩ một lúc và thấy tình huống này có phần đáng nghi. Tại sao người đó tự nhiên có ác cảm với cô?

Đột nhiên, cô nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước với Lục Khiêm ở sân bóng rổ, không khỏi rùng mình.

Thẩm Liễm liền đi hỏi Từ Diễn Chu: “Học trưởng, anh thấy thế nào?"

Anh dừng lại một chút rồi nói: “Tôi đã tìm rồi, nhưng không có tác dụng"

Khi mọi người đang thảo luận xem nên thuê “thủy quân” hay trực tiếp báo cáo bài viết, phương án nào tốt hơn, những người ở gần đó đều hướng sự chú ý về phía anh sau khi nghe những lời anh nói.

Thẩm Liễm chậm rãi cúi đầu, suy nghĩ tán loạn bốn phía.

Thẩm Khâm Mộ không kìm được cảm xúc, trong khoảnh khắc đó đã bùng nổ. Chiếc thìa va vào cái đĩa bằng inox tạo ra một âm thanh lớn. Anh ấy xắn tay áo lên, tư thế như thể đã sẵn sàng chiến đấu với ai đó. “Cậu nghĩ đó là ai? Tôi nhất định phải lôi hắn ra ngoài đánh cho một trận! Khốn kiếp..."

“Hắn chắc chắn sẽ không xóa bài viết đâu.” Từ Diễn Chu ăn xong canh, chầm chậm lau miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thẩm Khâm Mộ đi đến trước mặt chặn anh lại, nghi ngờ hỏi: “Nếu cậu đã biết đó là ai, tại sao không nói cho chúng mình biết?"

“Mục tiêu của hắn là mình, đó là lý do tại sao nó ảnh hưởng đến những người xung quanh mình." Từ Diễn Chu liếc nhìn Thẩm Liễm, sau đó nói với Thẩm Khâm Mộ: “Cho nên mọi người, tốt nhất nên tránh xa mình ra."

“Cậu...” Thẩm Khâm Mộ tay bị giật ra.

Ánh mắt của Thẩm Liễm dõi theo Từ Diễn Chu khi anh bước ra khỏi nhà hàng, cô vội vàng đặt đồ đạc xuống rồi đuổi theo anh.

“Này, này, này, anh lại đi đâu nữa vậy? Này!"

Trong chớp mắt, Thẩm Liễm cũng chạy rất xa. Thẩm Khâm Mộ khó chịu ngồi xuống, kêu lên: “Chuyện ầm ĩ này là sao vậy?!"

“Học trưởng…. Học trưởng!"

Thẩm Liễm từ nhà ăn chạy theo phía sau, vừa chạy vừa la hét.

Những người phía trước có thể nghe rõ cô, nhưng anh thì không bao giờ dừng lại.

Cuối cùng, cô đã quá mệt vì phải đuổi theo, không thể chạy xa hơn nữa. Cô đành phải dừng lại, khom lưng thở hổn hển, nhìn bóng dáng Từ Diễn Chu càng lúc càng xa.

Cô muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, nhưng có một giọng nói trong đầu cô không cho phép.

Dựa vào những gì anh ta vừa nói, có vẻ như anh đã có dự định trong đầu rồi.

Không được, cô buộc phải đuổi theo để làm rõ ràng mọi chuyện.

Thẩm Liễm hít vài hơi thật sâu, cuối cùng cũng đến được lối vào của khu dạy học, nơi cô nhìn thấy anh.

“Từ Diễn Chu!"

Cô đuổi kịp anh, anh vẫn bước đi, không còn cách nào khác, “Em biết người đó là ai!"

Với tiếng hét đó, người phía trước cuối cùng cũng dừng lại.

Cũng may lúc đó đang là giờ ăn trưa và xung quanh khu dạy học không có nhiều người. Mọi hướng đều yên tĩnh. Cô bước đi chậm rãi và đến gần bóng lưng người kia.

Từ Diễn Chu đứng ở trên cầu thang, Thẩm Liễm ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc thấy anh dừng lại, cô xác nhận suy đoán của mình có thể đúng.

“Đó là Lục Khiêm, phải không?”

Thẩm Liễm thấy anh không hề phản bác, kìm nén cảm xúc rồi tiếp tục nói: “Em không biết trước đây giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta muốn làm gì cũng là việc của anh ta. Nhưng em không đồng ý với những gì anh nói. Em không muốn phải tránh xa anh ra, ngay cả khi điều đó có nghĩa là gây ra rắc rối. Em không quan tâm."

“Em rút lại những lời nói lần trước ở phòng y tế, em theo đuổi anh lâu như vậy, anh không thể cứ như vậy đuổi em đi được.”

Từ Diễn Chu nghe xong những lời này, anh nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt bàn tay đang đút trong túi.

“Anh Diễn Chu.” Thẩm Liễm thấy anh không có phản ứng, liền đi tới kéo ống tay áo anh, giọng nói dịu dàng cầu xin: “Có được không?"

Chờ một lúc, quai hàm đang nghiến chặt của Từ Diễn Chu mới từ từ thả lỏng. Anh không quay lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Tùy em."

Nhìn anh bước vào khu dạy học, trong lòng Thẩm Liễm cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

Kỳ thi cuối kỳ dự kiến diễn ra trong hai ngày, thứ hai và thứ ba.

Nhà trường sẽ lên lịch nghỉ đông ngay sau khi kỳ thi kết thúc.

Thẩm Liễm đã học tập chăm chỉ trong hai tuần và cuối cùng đã đáp ứng được sự mong đợi của mọi người bằng cách thể hiện hết khả năng của mình trong kỳ thi.

Sau khi ngày thi đầu tiên căng thẳng trôi qua, cô cảm thấy khá hài lòng về bản thân. Cô so sánh câu trả lời với các bạn cùng lớp có thành tích cao trong lớp và cảm thấy rằng mình có thể vượt qua được kỳ thi này. Nằm trên giường vào ban đêm, cô bắt đầu tưởng tượng ra nhiều cách khác nhau để vui chơi ở Anh. Cuối cùng, trong vô thức, cô đã ngủ quá 2 giờ sáng.

Vào ngày thi thứ hai, cô chắc chắn đã đến muộn.

Năm câu hỏi đầu tiên của bài kiểm tra nghe tiếng Anh hoàn toàn sai hết.

Sau khi thi xong buổi sáng, cô cảm giác như từ trên trời rơi xuống địa ngục.

“Cậu có ổn không?” Mộc Lan Lan từ phòng thi trở về, nhìn thấy cô nhíu mày, ngồi phịch xuống bàn. Rất dễ dàng có thể đoán được cô sắp nói gì tiếp theo.

Thẩm Liễm vừa mới lên tiếng, nhưng cô lập tức đổi giọng: “Không sao, đừng nói cho tớ biết, tớ không muốn phá hỏng tâm tình đang tốt đẹp của mình.”

“......”

“Được rồi, đừng buồn như thế. Kỳ thi đã kết thúc rồi, đừng nghĩ về nó nữa.” Sau khi Mộ Lan Lan thi xong, tâm trạng rất vui vẻ đề nghị: “Tối nay chúng ta đến quán bar Lam uống một chút để ăn mừng nhé? Hãy quên đi những chuyện không vui gần đây và xả giận đi.”

Thẩm Liễm xoay người, tiếp tục uể oải nằm xuống: “Người dưới 18 tuổi không nên uống rượu. Có gì mà phải xả giận hả?”

“Ai nói tụi mình phải uống rượu? Thay vào đó tụi mình có thể uống đồ uống không cồn. Tình cờ hôm nay anh họ tớ đến biểu diễn ở quán bar, tụi mình còn có thể được giảm giá nữa đó.”

Thẩm Liễm: “Không uống rượu thì đến quán bar làm gì? Có cái quần què quán bar á."

“.....Chính xác thì cậu muốn cái gì? Chỉ một câu thôi, có hay không.”

“Đi!"

Nếu không đi thì sẽ lãng phí cơ hội. Hơn nữa, trước đây cô cũng chưa từng đến đó.

Sau khi thi xong, Tần Ngụy tập hợp tất cả học sinh trong lớp để họp lớp ngắn gọn kéo dài nửa giờ. Thầy thảo luận những điều cần lưu ý trong kỳ nghỉ đông và cũng thông báo cho họ về ngày đăng ký cho học kỳ tiếp theo.

Những người bạn cùng lớp mà tâm trí đã bay đi nơi khác từ lâu, đứng hết vào phòng tuyến cuối cùng, giống như những con ngựa hoang chưa được thuần hóa. Thầy Tần vừa nói “giải tán”, mỗi người trong số họ bỏ chạy tán loạn ra khắp các hướng.

Thẩm Khâm Mộ mấy ngày nay đều yêu cầu cô về nhà với anh ta. Sau khi Thẩm Liễm thu dọn đồ đạc xong, cô đợi ở cửa sau của cao ốc cao cấp, dựa vào tường gửi tin nhắn cho anh.

“Em ở cửa sau"

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại nhắn thêm một câu nữa.

– “Từ Diễn Chu đã về rồi hả?”

Đợi một lúc không thấy Thẩm Khâm Mộ phản hồi, cô đành ngồi trên bậc thang bắt đầu xem truyện tranh.

Thẩm Liễm lặng lẽ xem truyện, cho đến khi có một bóng người xuất hiện ở hành lang.

Thẩm Khâm Mộ cũng chú ý đến cô, Thẩm Liễm cẩn thận liếc nhìn phía sau, may mắn là Từ Diễn Chu không có ở đó.

Sau khi trấn tĩnh lại, cô nói đùa khi người đó đến gần “Anh đã nói lời chia tay với cô gái trẻ nào đó chưa?”

“Nói xàm.” Thẩm Khâm Mộ gõ trán cô, tùy ý đổi chủ đề: “Vậy bài kiểm tra của em thế nào?"

Thẩm Liễm bĩu môi “...Chúng ta có thể nói chuyện khác được không?"

“Ồ, có vẻ như em làm bài không tốt nhỉ?"

“Nếu vậy thì sao? Anh có quyền can thiệp không?” Dù sao Từ Diễn Chu không có ở đây, cô muốn nói gì thì nói.

“Là vậy sao?" Thẩm Khâm Mộ quay đầu lại, ra hiệu cho cô nhìn về phía sau. Từ Diễn Chu đang bước ra khỏi khu dạy học.

Thẩm Liễm sửng sốt tại chỗ: “...”

Cô vội vàng kéo Thẩm Khâm Mộ sang một bên “Sao anh ấy còn chưa về?"

“Không phải em đang hỏi xem cậu ta có ở đây hay không sao? Anh tưởng em rất muốn gặp cậu ta nên mới bảo cậu ta từ từ hãy về.” Thẩm Khâm Mộ có chút tự hào. “Anh trai em hiểu em quá mà, phải không?"

Hiểu cái đầu anh á.

“Em không đi à?"

Từ Diễn Châu bước tới phía sau hai người họ, khiến Thẩm Liễm giật mình nhảy dựng lên. “Đi... đi thôi."

Thẩm Khâm Mộ thẳng thắn nói ra vấn đề khiến người khác phải giật mình “Nhân tiện, em còn chưa nói xong, kỳ thi thế nào rồi?... Hả? Tại sao em lại chạy… Chậm lại, nhà để xe đạp ở lối này mà.”

Thẩm Liễm như được bôi dầu vào lòng bàn chân, cô nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất.

Từ Diễn Chu nhìn bóng dáng kia biến mất, đột nhiên bật cười, nói với giọng nhẹ nhàng, “Cậu có suy nghĩ gì về việc em ấy vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy không? Có vẻ như em ấy đã làm bài thi rất tốt?”