Chương 13

“Tức chết đi được!”

Tiết đầu tiên của buổi tối tự học kết thúc, Thẩm Liễm nghĩ đi nghĩ lại vẫn bực mình vì hành vi lợi dụng quyền mà xử lí việc tư của Từ Diễn Châu.

Kéo Mộc Lan Lan tới trước mặt nói chuyện: “Cậu nói xem rốt cuộc tớ đắc tội gì với anh ấy, vô duyên vô cớ gây chuyện với tớ, nói cái gì cũng không thèm để ý. Mà tổng điểm quy tắc cũng không nhiều, vậy mà anh ấy trừ hẳn 5 điểm của tớ!”

“Không phải cậu thích người như thế à?” Mộc Lan Lan cầm gói mì ăn liền tiết trước vẫn chưa ăn xong, dốc thẳng vào miệng.

Thẩm Liễm tức muốn ngất: “Tớ hoài nghi không biết có phải lúc trước bị mù hay không nữa.”

Mộc Lan Lan: “...”

“Cậu nói xem anh ấy có cái gì tốt, tính khí vừa tệ vừa ngang ngược, cảm xúc nắng mưa thất thường, ngoài đẹp trai, học giỏi, giáo viên yêu quý ra thì còn ưu điểm gì không?”

“Cái cần nói cậu đều nói hết rồi, cậu còn đòi tớ nói thêm cái gì nữa?” Mộc Lan Lan nhai mì, đột nhiên nhìn chằm chằm thân ảnh xuất hiện phía sau Thẩm Liễm, lập tức ngậm miệng lại, nháy mắt với Thẩm Liễm.

Người kia vẫn đang đắm chìm trong “nỗi nhục nhã” vì bị trừ 5 điểm, hận không thể lôi bộ phận cơ thể từ trên xuống dưới của Từ Diễn Châu “hỏi thăm” một lượt.

“... Tên vô nhân tính, rốt cuộc tức giận cái gì thì nói thẳng ra, cứ làm như người ta là giun đũa nằm trong bụng anh, không cần nghĩ cũng biết anh đang nghĩ gì?”

“Thẩm Liễm... Đừng, đừng nói nữa.” Mộc Lan Lan không nhịn được mà nhắc nhở cô, thân ảnh người phía sau đang đứng tựa vào cửa thực sự rất chói mắt.

“Tại sao không được nói, hôm nay tớ phải nói cho hết, cậu không nghe cũng không sao.” Thẩm Liễm mang một bụng tức không có chỗ nào phát tiết, Mộc Lan Lan không muốn nói chuyện, khó mà giải tỏa nỗi oán hận trong lòng.

“Tớ đi mua gói mì ăn liền, bóp chết anh ấy.”

Vừa quay người liền nhìn thấy vị sắp bị cô “bóp chết” đang đứng ngay đằng sau, bình tĩnh nhìn cô.

Thẩm Liễm: “...”

Mộc Lan Lan: Toi rồi, toi rồi, toi thật rồi.

Cô cầm gói mì lên che mặt, lặng lẽ quay người, để tránh vô tình bị thương bởi cơn bão máu đang ập đến.

“Ha... Anh anh anh tới rồi à.” Thẩm Liễm suýt chút nữa không đứng vững, tay dựa vào bàn: “Tìm em có chuyện gì không?”

Từ Diễn Châu nhìn cô, biểu cảm không phân biệt được đang vui hay giận.

Thẩm Liễm cúi đầu, trong đầu đang load hàng trăm lý do để giải thích thế nào cho hợp lý.

Ví dụ như uống say, mất trí nhớ, hoặc là dì cả đến nên đầu óc không được minh mẫn lắm... Từ từ, mấy lý do này còn chưa kịp nói ra, Từ Diễn Châu không nói gì cứ thế đi qua.

Đi.. đi rồi sao?

Thẩm Liễm ngồi xuống, ôm tia may mắn cuối cùng hỏi Mộc Lan Lan: “Cậu nói xem vừa nãy anh ấy, có khả năng không nghe thấy gì không?”

“...”

Mộc Lan Lan vỗ vai cô, định nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà chọc thủng chân tướng: “Đừng lừa dối bản thân nữa, cậu bảo trọng nhé.”

“Nhưng anh ấy có nói gì đâu, biểu cảm cũng không giống như người đang tức giận.”

“Chị em à, cậu nghe qua câu này chưa?” Mộc Lan Lan thở dài, chậm rãi nói trước ánh mắt đầy khao khát sống sót của Thẩm Liên: “Mỗi khi giông bão đến, biển luôn yên tĩnh lạ thường.”

---

Trải qua buổi tối tự học tối qua, nghe những lời dạy đầy thuyết phục của Mộc Lan Lan.

Thẩm Liễm quyết định trước tiên cứ quậy đυ.c biển đã, như vậy đến khi bão táp nổi lên cũng không còn thấy đáng sợ nữa.

Vì thế, giống như lần lên kế hoạch theo đuổi lần trước, cả đêm lên kế hoạch dỗ dành người ta, hôm sau bắt đầu tiến công.

Có kinh nghiệm theo đuổi lần trước, kế hoạch lần này của Thẩm Liễm đã thay đổi một chút, trước tiên tìm hiểu Từ Diễn Châu thích gì, sau đó mới cùng người ta kết giao, như vậy mới có thể làm ít công to.

Lại là một buổi chiều cuối tuần, bố Thẩm mẹ Thẩm nhận lời mời đi tụ họp bạn cũ không có ở nhà, Thẩm Liễm hẹn Thẩm Khâm Mộ ở quán lẩu mới mở dưới tầng.

“Nào, anh gọi món đi.”

Thẩm Liễm đẩy thực đơn qua cho anh: “Muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, em mời.”

Thẩm Khâm Mộ vừa nghe xong, nghĩ không ra nha đầu này hôm nay tại sao lại hào phóng như vậy: “Vậy anh gọi đấy, đến lúc em không có tiền trả anh không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

“Không thành vấn đề.”

“Chậc.” Thẩm Khâm Mộ vừa đến liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Có phải em lại có chuyện gì cần anh giúp đúng không?”

Tình huống này có vẻ quen lắm.

Thẩm Liễm thấy anh đoán đúng, cũng không giấu diếm: “Đúng là em có việc.”

“Anh biết ngay...” Thẩm Khâm Mộ quăng đũa định bỏ chạy: “Anh không ăn nữa.”

Cô liền chạy ra cửa chặn lại: “Em còn chưa nói là chuyện gì mà.”

“Chuyện gì cũng không giúp nổi.”

“Anh...” Thẩm Liễm bày bộ mặt đáng thương, giọng điệu nhẹ nhàng: “Việc này chỉ có anh mới giúp được em thôi.”

“...”

Lại thế nữa rồi.

Thẩm Khâm Mộ cảm giác kiếp này anh thiếu nợ cô hay gì: “Aiya được rồi được rồi, em nói đi, chuyện gì.”

“Chuyện lần này rất đơn giản. Thẩm Liễm kéo anh ngồi xuống bàn, hai mắt sáng rực: “Anh có biết Từ Diễn Châu thích gì không?”

“Thích gì...” Thẩm Khâm Mộ rót một cốc nước, nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm, đọc sách, học thuộc bài khóa, làm đề thi, lên lớp, cậu ấy đều thích.”

“...”

Thẩm Liễm: “Cái này em biết rồi, ý em hỏi là bình thường anh ấy có sở thích gì, ví dụ như chơi bóng rổ? Hoặc là thích đọc sách gì, bình thường thích đi đâu cũng được.”

Thẩm Khâm Mộ sờ sờ cằm: “Em hỏi mấy cái này làm gì?”

“Em làm anh ấy tức giận, mặc dù không biết lí do là gì, nhưng em muốn xin lỗi anh ấy.”

“Xì, anh còn tưởng chuyện gì to tát, không đúng...”

Thẩm Khâm Mộ không vui: “Nha đầu em mấy lần chọc tức anh, sao không bao giờ thấy xin lỗi anh hả?”

Thẩm Liễm cười hì hì đáp: “Không phải anh là người đẹp trai nhất, lôi cuốn nhất trên đời sao? Đương nhiên sẽ tha thứ cho em rồi.”

Thẩm Khâm Mộ đắc ý nói: “Vì em khen anh nên anh mới nói cho em biết đấy.”

Sau khi gọi phục vụ để chọn món, Thẩm Liễm nghiêm túc lắng nghe.

“Mặc dù thời gian anh với cậu ấy quen nhau không lâu, nhưng theo sự quan sát của anh dạo gần đây, cuộc sống cá nhân của cậu ấy chỉ đơn giản là...”

Đồng tử Thẩm Liễm mở to.

“... Khá nhàm chán.” Thẩm Khâm Mộ bị em gái mình gõ vào đầu một cái: “Rốt cuộc em có muốn nghe hay không.”

“Anh có nói tử tế được không.”

“Bình thường cậu ấy không có tham gia hoạt động ngoài giờ học, từ trường về nhà cách hai điểm xe, làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, trên lớp chưa bao giờ lười học, có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, nhưng chưa thấy cậu ấy chấp nhận lần nào...”

Thẩm Liễm: “Nói trọng điểm.”

“Từ Diễn Châu rất có hứng thú với khoa học công nghệ, bình thường hay xem mấy loại tạp chí kiểu này. À đúng rồi, cậu ấy thích một tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng, tháng sau sẽ tới trung tâm thành phố tổ chức sự kiện ký tặng sách. Nếu em muốn làm hòa với người ta thì đi xin chữ ký của cô ấy đi.”

Thẩm Khâm Mộ nói: “Còn mấy cái khác thì hết rồi, mấy cái anh biết cũng nói hết rồi, em tự xem đi.”

“Cảm ơn “cẩu ca”.” Thẩm Liễm liền hỏi tên của tiểu thuyết gia đó, sau đó lên mạng tra.

Thẩm Khâm Mộ nhìn thấy cô như vậy liền dội gáo nước lạnh: “Anh xem qua rồi, vô dụng thôi, vé đã bán hết từ hai tháng trước rồi.”

Thẩm Liễm lượn vòng trang web bán vé, quả nhiên bán hết rồi.

“Sao anh biết rõ thế, chẳng lẽ anh cũng thích tiểu thuyết gia đó à?”

Tay cầm đũa của Thẩm Khâm Mộ khẽ dừng lại, nhẹ nhàng đưa qua: “Không có gì, chỉ là cũng có người thích.”

Thẩm Liễm không để ý lời anh nói, tiếp tục lượn web khác để mua vé.

Nhưng rất đáng tiếc, đến khi ăn cơm xong về nhà cô cũng không tìm được cách mua vé. Giá vé pass lại trên mạng thì quá đắt, Thẩm Liễm ngượng ngùng không dám xem. Hỏi bạn bè cũng không có cách nào.

Cô ném điện thoại qua một bên, ngả lưng xuống ghế nhìn lên trần nhà: “Đây là tin gì thế, nói thế thà đừng nói.”

---

Thứ hai, giờ giải lao để tập thể dục.

Toàn bộ học sinh cấp hai và cấp ba đều xếp thành từng hàng trên sân.

Cấp hai có 24 lớp đứng phía trước, cấp ba xếp phía sau. Vì là thứ hai nên ngoài hoạt động tập thể dục buổi sáng, chào cờ và lãnh đạo phát biểu cũng là những mục không thể thiếu.

Thẩm Liễm đứng ở hàng cuối của A8, giáp với hàng lớp 11.

Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm có, tuần trước trời mưa suốt năm ngày, ngay cả buổi chào cờ thứ hai cũng bị hủy, khó có thể nhìn thấy mặt trời, có lẽ lãnh đạo trường cố ý muốn để bọn họ tắm nắng. Thời gian phát biểu dưới cờ cũng dài hơn trước.

Hôm qua Thẩm Liễm dành cả tối để xem thông tin của tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng kia, nửa đêm mới đi ngủ, giờ lại ngồi ngoài phơi nắng, mắt không mở nổi nữa rồi.

Trường này đúng là biếи ŧɦái, đến ngay cả động tác thể dục không chuẩn cũng bị trừ điểm.

Trên bục, lãnh đạo vẫn đang đưa ra kết luận cuối cùng, nói hùng hồn hơn nửa ngày, kết luận bằng một câu: “... Hy vọng đại hội thể thao mùa đông cuối cùng mà lớp 12 tham dự lần cuối sẽ thành công trọn vẹn!”

“Ha a...” Thẩm Liễm uể oải ngáp một cái.

Bên tai vang lên khúc nhạc dạo đầu của bài tập thể dục.

Mới được một nửa, chủ nhiệm lớp bắt đầu đôn đốc học sinh tập đúng tư thế, nhắc nhở học sinh trực tuần đi kiểm tra.

Hai mí mắt Thẩm Liễm đánh nhau, không nghe lọt tai được chút nào, vẫn mang bộ dạng uể oải.

Kết quả nhìn thấy Từ Diễn Châu đang cầm quyển sổ đi tới, lập tức lấy lại tinh thần.

“Vừa nhắc đã tới.”

Cô lập tức chỉnh đốn động tác, nhảy theo động tác của mấy bạn học đứng trước.

Nhưng không ngờ lại bị học sinh trực tuần đứng phía sau nhìn thấy.

Bạn nữ kia đứng bên cạnh cô nhìn một lúc như nhắc nhở, đến khi động tác của Thẩm Liễm chuẩn mực hơn mới tiếp tục đi sang lớp bên cạnh.

“Phù...”

Nhìn thấy Từ Diễn Châu quay người kiểm tra lớp khác, trái tim đang treo lơ lửng của cô được thả lỏng, thoải mái vươn vai, lại bắt đầu thừa nước đυ.c thả câu.

“Sao vẫn chưa xong thế.”

“Lớp 10A8, Thẩm Liễm.”

Lời oán thầm vẫn còn nghẹn trong cổ họng, Thẩm Liễm ngây người, cứng nhắc quay đầu lại nhìn Từ Diễn Châu từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình, vẻ mặt rất khó coi: “Em...”

Mẹ nó.

Từ Diễn Châu mở sổ, tiếp đó ngẩng đầu lên nói như máy: “Động tác không chuẩn.”

“...”

Thẩm Liễm nhìn ánh mắt của anh như đang nhìn người xa lạ, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, như thể tất cả những gì cô nói đều sai, những gì cô làm cũng sai hết, cô ngồi xổm xuống đất ôm đầu gối.

Tiếng bước chân đi đến gần, Từ Diễn Châu đứng một lúc, tiếp tục đi qua lớp khác.

Đột nhiên ống quần bị giữ lấy.

Đôi tay trắng nõn của cô nắm chặt ống quần của anh, giọng nói vô cùng ủy khuất: “Rốt cuộc anh giận cái gì, em sai rồi được chưa...”