Khả Di Di nghe xong có chút vân vân. Mạc Uyển Đình biết cô nàng vẫn luôn sợ Đông Quân sẽ biết sự có mặt của Tiểu Sắt.
"Di Di nếu cậu không muốn mình cũng không ép."
"Có gì đâu về thì về mình sợ gì chứ!"- Khả Di Di lớn giọng nói nhưng lại rung lên vì sợ.
Mạc Uyển Đình bước đến ôm lấy cô nàng.
"Khả Di Di mình mong cậu có thể sống hạnh phúc."
"Tiểu Đình mình cũng vậy! Cho dù cậu không trở về với anh ta chúng ta vẫn có thể nuôi được ba đứa bé."
"Không Di Di nếu không về bên anh ấy mình sẽ không giữa đứa bé. Mình không muốn con mình giống mình không có nổi một gia đình để quay."- Mạc Uyển Đình xoa bụng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa! Làm bà bầu không được khóc đâu!"- Khả Di Di vuốt ve lưng cô vỗ về.
"Ừ! Mình về thành phố S trước tìm được địa điểm rồi sẽ thông báo cho cậu. Mình ở thành phố S đợi cậu và Tiểu Sắt."
"Được được nhưng không được quá sức! Sức khoẻ cậu và bé con mới quan trọng."
"Ừ ! Di Di người đàn ông đó cũng rất tốt hay cậu thử cho anh ta một cơ hội đi!"
"Được rồi được rồi! Mau về nhà nghỉ ngơi đi! Còn lại để mình lo."
" Vậy mình về trước đây."- Mạc Uyển Đình gật đầu đi tới bế Đậu Đậu lên bắt một chiếc xe taxi để trở về.
Phó Huy Nhân trở về nhà đã thấy Mạc Uyển Đình đã chuẩn bị hành lý cho mình xong.
"Huy Nhân, em chuẩn bị xong rồi! Bao giờ chúng ta về thành phố S."
"Em vội vậy sao?"
"Em lo cho phu nhân."
"Còn gọi phu nhân. Mẹ biết mẹ buồn đó."- Phó Huy Nhân ôm lấy Đậu Đậu đi tới phía cô.
Mạc Uyển Đình ôm lấy Đậu Đậu cô thực sự lo lắng cho Mạc Lan.
"Ăn gì chưa? Anh nấu cơm cho hai mẹ con nha!"
"Không, em muốn ra ngoài ăn. Đậu Đậu đến đây lâu rồi chúng ta chưa đưa con bé ra ngoài chơi lần nào."
" Được, vậy chúng ta ra ngoài nhưng như vậy em có mệt không?"
"Không sao, Lạc Lạc rất ngoan không có phá gì hết."
"Lạc Lạc, đã dặt tên rồi sao?"
"Ừ! Anh không thích sao?"
"Sao có thể con em em muốn gọi gì chả được."- Phó Huy Nhân vuốt ve bụng cô.
Phó Huy Nhân ôm lấy Đậu Đậu đưa hai mẹ con cô tới một nhà hàng dùng bữa, sau đó đưa Đậu Đậu đến trung tâm thương mại chơi. Còn mua rất nhiều đồ cho con bé.
Lúc trở về Mạc Uyển Đình có chút mệt mỏi. Để mặc cho hai bố con anh tự lo cho nhau cô đã lên giường nằm nghỉ trước. Một lúc sau Đậu Đậu được đưa vào lòng cô. Mạc Uyển Đình liền ôm lấy con bé trìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Phó Huy Nhân nói còn có chuyện phải lo bảo cô và Đậu Đậu ở nhà nghỉ ngơi ngày mai ba người sẽ bay về thành phố S.
Mạc Uyển Đình nghe xong liền ôm Đậu Đậu nhỏ lên giường ngủ tiếp mấy khi được ngủ lười. Phó Huy Nhân đi làm công chuyện vẫn lo cô ở nhà ngủ lười quên không cho hai bảo bối ăn cơm lên buổi trưa anh tranh thủ trở về nhà thấy hai mẹ con vẫn ôm nhau ngủ cảm thấy bản thân trở về là đúng đắn.
"Mặt trời mọc đến mông rồi! Em tính để con tôi tuyệt thực luôn hả?"
Mạc Uyển Đình mơ mơ màng màng nhìn anh đem Đậu Đậu giao cho anh rồi xoay lưng ngủ tiếp dáng vẻ thèm ngủ này của giống hệt như lúc mang thai Đậu Đậu. Phó Huy Nhân lắc đầu đặt Đậu Đậu qua một góc thò móng heo vào bụng cô.
"Còn đứa này nữa!"-Mạc Uyển Đình khó chịu hất cái giò heo của anh ra ngủ tiếp.
Đúng là không nuôi không nổi mà. Phó Huy Nhân chỉ có thể bế Đậu Đậu ra ngoài cho ăn trước. Sau đó đen hạt Đậu vừa béo vừa tròn đặt vào lòng cô ngủ tiếp. Đến ba giờ chiều cô mới tỉnh thấy anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn. Mạc Uyển Đình đun nóng đồ ăn lên để ăn còn tiện thể đút cho Đậu Đậu mấy miếng. Đợi đến khi anh trở về cô lại đem Đậu Đậu nằm đè trên người mình trên ghế sofa. Phó Huy Nhân lập tức bế Đậu Đậu xuống.
"Sao em lại để con bé nằm trên mình thế?"
"Có sao đâu tại sofa nằm không vừa."
"Không vừa cũng không được như vậy em quên mình còn đứa nữa sao? Muốn đè bẹt nó từ trong trứng nước sao?"
"Làm sao có thể Đậu Đậu cũng đâu có nặng lắm đâu."- Mạc Uyển Đình ngây ngô nói khiến Phó Huy Nhân giật phát điên.
Xách Đậu Đậu vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi hôn lên má con gái nói.
"Đậu Đậu mẹ con là bà mẹ ngốc nghếch sau này con không được nằm đè lên mẹ thế nữa biết không?"
Đậu Đậu ngay ngô nhìn anh rồi gật đầu. Lúc mở cửa ra thấy cô đứng trước của phòng tắm giống như nghe hết rồi! Anh nói cô ngốc nghếch. Cô liền cướp lại Đậu Đậu của mình đem ra giường ngồi một góc.
Phó Huy Nhân thấy vậy cũng không nói gì, anh phải đi nấu cơm không có thời gian dỗ dành hai mẹ con ngốc nhà cô. Ngày hôm sau khi mẹ con cô còn đang mơ màng thì bị anh xách lên máy bay ngủ tiếp. Lúc tỉnh dậy đã gần đến thánh phố S. Đã hai năm rồi không trở về thành phố vẫn không chút thay đổi gì.
"Giờ chúng ta đi đâu?"
"Dương nhiên là về nhà rồi!"- Phó Huy Nhân ôm lấy eo cô bước ra khỏi sân bay đã có một con xe đợi sẵn họ ở đó.