Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Ngừng Cưng Chiều

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Dì không phải mẹ con. Dì là kẻ xấu xa! "- Thằng bé lao về phía cô hét lớn. Mạc Uyển Đình có chút sợ hãi buông tay ra thằng bé lao nhanh không kịp dừng lại liền ngã xuống cầu thang Mạc Uyển Đình đưa tay ra muốn đỡ không kịp.

Thằng bé năn mấy vòng rơi xuống đất cùng tiếng hét lớn của Tần Đình Đình, Mạc Uyển Đình nhìn ra cửa thấy Phó Huy Nhân và cả Mạc Lan đang đứng ở đó. Cô ta vội vàng từ cửa chạy vào ức hận quát lớn .

"Cô làm gì vậy? Sao cô lại đẩy thằng bé ngã. Nó chỉ là trẻ con thôi mà! "

"Không phải tôi... tôi không có ."- Mạc Uyển Đình vội vàng đi xuống muốn xem thằng bé thế nào thì bị Tần Đình Đình đẩy ra.

"Cô cũng mẹ làm sao có thể làm chuyện đó . Cô đồ độc ác."

"Không phải không phải tôi mà!"- Mạc Uyển Đình ấm ức bật khóc nhưng vừa rồi bọn họ đều thấy thằng bé ngã trên đó xuống tay cô ở khoảng không.

"Mau đưa thằng bé đến bệnh viện."- Phó Huy Nhân liền bế bổng thằng bé lên Tần Đình Đình và Mạc Lan cũng đi theo sau anh. Không ai chú đến cô cả .

Mạc Uyển Đình không kìm nổi nước mắt, cô thực sự không có làm, cô không có làm gì cả mà. Tiểu Đào từ ngoài về thấy cô ngồi trên đất vội vàng đỡ lấy cô đứng.

Sau khi cấp cứu thằng bé rơi vào hôn mê tới sáng mới tỉnh, bác sĩ sau khi kiểm tra nói để thằng bé ở lại bệnh viện để theo dõi. Theo dõi một ngày cả ba người đều thay phiên nhau nghỉ ngơi đợi khi thằng bé xác nhận không vấn đề gì Phó Huy Nhân đưa Mạc Lan Và Tần Đình Đình về lấy đồ cho thằng bé. Trong thời gian đó Mạc Uyển Đình cũng không nghỉ ngơi được cô luôn đi lại trong phòng suốt một ngày một đêm, ăn uống cũng không vào, gọi điện không ai nghe máy làm cô không khỏi lo lắng, thỉnh thoảng bụng cũng đau nhưng cô chả thể bình tĩnh nổi. Cô vừa nằm xuống một chút nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân liền chạy ra ngoài thấy mọi người từ cầu thang đi lên lo lắng hỏi.

"Thằng bé sao?"

"Cô còn hỏi tất cả tại cô. Nó chỉ là đứa trẻ sao cô lại độc ác như vậy."- Tần Đình Đình lại tức giận hét lên.

"Không phải không phải , là thằng bé lao tới muốn đẩy tôi ngã nên nên tôi chỉ tránh nó ai nghĩ nó không dừng lại lao ngã xuống cầu thang."- Mạc Uyển Đình ấm ức nói nước mắt không kìm nổi mà bật khóc .

" Không phải con thật mà Phu Nhân con không có làm."- Mạc Uyển Đình vội năm lấy tay Mạc Lan. Bà người thương cô nhất cũng hiểu cô nhất. Mạc Lan tránh lé cô suốt hai ngày dài đã rất mệt hơn tận mắt bà thấy đó là cháu trai bà trong thâm tâm và vẫn có phần oan trách cô cho dù cô không thích thằng bé có thể để nó sống bà nhưng cô lại.

"Phu nhân."- Mạc Uyển Đình bất ngờ gọi bà lại quay đi



"Người không cần Uyển Đình nữa sao? Người cũng vứt bỏ con sao?"

"Em về phòng nghỉ ngơi đi."- Phó Huy Nhân cũng cảm thấy mệt mỏi muốn khuyên cô về phòng trước .

"Không phải thiếu gia, em thực sự không có mà ! Thực sự thằng bé muốn hại Đậu Đậu của chúng ta."- Mạc Uyển Đình nắm tay anh. Cô làm sao có thể bình tĩnh nổi cơ chứ.

"Đủ rồi Uyển Đình em đừng nói điều vô lý đó nữa thằng bé mới năm tuổi làm sao có thể làm chuyện đó. Nó đẩy nổi em sao? Mà cho dù nó có đẩy em đi chăng thì.."- Phó Huy Nhân ngưng lại anh bị chính suy nghĩ bản thân làm sợ hãi.

"Thì... thì sao?"- Mạc Uyển Đình buông tay anh ta nước mắt trào ra giống như cô đã nhìn thấu suy nghĩ của anh , cơ thể không ngừng rung lên hơi thở trở lên gấp gáp ánh mắt nhìn anh đầy sợ hãi.

"Uyển Đình, chúng ta về phòng được không. Chúng ta từ từ nói chuyện được không."- Phó Huy Nhân muốn bước tới cô liền lùi lại giữa khoảng cách với anh.

Họ đều muốn vứt bỏ cô muốn cô và Đậu Đậu ngã xuống đó! Muốn gϊếŧ Đậu Đậu của cô. Cơn đau truyền đến cô ôm lấy bụng mình nước mắt tràn ra nhiều hơn nhưng cô lại cười, cười bản thân ngốc nghếch đã hy vọng có một gia đình hạnh phúc với anh và Đậu Đậu. Mạc Uyển Đình quay đầu nhìn bậc cầu thang sau lưng mình rồi nhìn anh khiến anh hoảng hốt.

"Không đừng, lại đây với anh. Uyển Đình em phải nghĩ đến Đậu Đậu. Nào ngoan lại đây với anh"- Phó Huy Nhân từ từ đưa tay phía cô.

"Bảo bối." Mạc Lan cũng sợ hãi bước tới nhưng cô thấy vậy càng lúi lại đến khi bước hụt chút cô mời dừng lại khiến hai người càng sợ hãi hơn khuôn mặt cả hai tái nhợt.

Mạc Uyển Đình nhìn hai người tay nắm chặt lấy váy mình từ từ thả lòng muốn đưa phía họ nhưng đến nửa chừng cô lại rút về, vì cô sợ hãi, cô không biết lần tiếp theo bản thân bị bỏ rơi là khi nào nữa, cô thực sự rất sợ, sự tuyệt vọng trong đôi mắt cô cùng với nụ cười dịu dàng của cô nhắm mắt lại không sợ hãi gì ngã ra đằng sau. Phó Huy Nhân liền lao người tới ôm lấy cô. Cả hai rời xuống anh riết chặt tay đem mẹ con cô bảo vệ trong lòng mình. Cơ thể anh đập xuống sàn nhà mạnh tay cũng đập vào thành cầu thang làm nó vỡ đôi. Mạc Lan hét lớn.

Đến khi chạm đất anh vẫn không ngừng sợ hãi tay vẫn riết chặt lấy cô. Mạc Lan chạy xuống dùng tay tháo tay anh ra cô nằm im trong lòng anh bên dưới cũng đang chảy máu. Mạc Lan sợ hãi sờ mặt cô.

"Bảo bối con đừng làm mẹ sợ. Bảo bối."- Hai tay bà rung lên.

Phó Huy Nhân chết nặng tại chỗ cơ thể đau đớn vô cùng lại anh không cảm thấy gì. Đến khi ngồi trước phòng phẫu thuật anh vẫn không thể nào bình tĩnh lại cảnh tượng đó cô và Đậu Đậu ngã xuống giống như lấy đi cái mạng nhỏ của anh vậy. Cho dù cơ thể bản thân không ngừng chảy máu anh cũng không quan tâm nếu mẹ con cô sảy ra chuyện gì thì sao anh có thể sống tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »