Chương 3: Cà rốt.

Chờ khi Lôi Văn Uyên bận xong thì đã hơn 11 giờ, Khương Hà nằm ở trên giường kêu đói, Lôi Văn Uyên rửa tay ở bồn nước bên cạnh. “Lại đây rửa tay, sau đó đi ăn cơm.”

Khương Hà ngồi dậy hỏi, “Nghiêm Niên, muốn cùng đi ăn cơm không?”

Nghiêm Niên cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng mới, vì thế vui sướиɠ đồng ý, ba người cùng nhau ra cửa, còn đẩy xe chuyển phát nhanh trở về.

Trên đường Khương Hà bà Nghiêm Niên trao đổi chút tin tức đơn giản, quan hệ xem như tiến bộ một chút, Bắc Minh có tổng cộng ba căng tin, căng tin thứ hai là gần họ nhất, mấy tòa nhà ở đây hiển nhiên được thiết kế tốt, cho dù cả tòa nhà căng tin, nhìn cũng rất cảnh đẹp ý vui.

“Hy vọng đồ ăn bên trong ngon như vẻ ngoài của nó, mau mau mau! Tôi đói lắm rồi.” Khương Hà dẫn đầu chạy vào căng tin, hôm nay tân sinh viên báo danh, có rất nhiều người, ồn ào ầm ĩ, sau khi Lôi Văn Uyên tiến vào thì liền kéo Khương Hà lại, bảo cậu đừng chạy lung tung, trong chốc lát lại không tìm thấy người.

“Ở đây cũng nhiều người ghê, xếp hàng lâu lắm, nhưng mà tôi đói quá.” Khương Hà mắt trông mong nhìn Lôi Văn Uyên.

Lôi Văn Uyên dẫn hai người lên lầu, “Lầu 4 có thể gọi món, cũng ít người.” Khương Hà vừa nghe, hứng khởi nhảy đến bên cạnh hắn: “Sao cậu biết được?”

Lôi Văn Uyên gõ đầu cậu một cái: “Không phải tôi đã nói đã thêm WeChat một đàn anh à, tôi biết ngay cậu không có kiên nhẫn xếp hàng mà.”

Khương Hà trong lòng nóng lên, biết Lôi Văn Uyên đối xử với cậu rất tót, trên mặt lại cố ý làm ra dáng vẻ đắc ý, “Lần này xem như cậu có mắt nhìn, về phòng ông đây thưởng cho cậu.”

Nghiêm Niên nhìn hai người thân thiết với nhau, có một loại cảm giác bản thân hoàn toàn chen vào không lọt, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem hai người là bạn nối khố, nhất định tình cảm rất tốt.

Lôi Văn Uyên xoa nhẹ tóc của Khương H thì bị hất tay ra, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được xoa đầu của tôi, lỡ không cao lên được thì phải làm sao. Hừ! Con người của cậu đấy, thật là quá đáng, từ nhỏ đến lớn đều cao hơn tôi nửa cái đầu, thành tích cũng hơn tôi mấy phần, nếu không phải tôi khoan hồng độ lượng thì đã sớm đạp cậu rồi.”

“Ừm, cậu là tốt nhất.” Lôi Văn Uyên trả lời một câu cho có lệ, cưng chiều nhàn nhạt trong mắt tràn ra cũng không che giấu được.

Tầng 4 trang trí đẹp hơn tầng bên dưới, đều là quán ăn, có đủ thứ từ lẩu đến cá bọc giấy. Quả nhiên ít người hơn dưới lầu, bọn họ chọn một tiệm thức ăn đồ chiên, vốn dĩ Khương Hà muốn ăn lẩu, Lôi Văn Uyên không cho, trong chốc lát cậu lại bảo nóng, rồi lại kêu cay, nhất định sẽ giày vò đến không chịu được, hôm nay vừa tới trường học, mệt cả một buổi sáng, hắn còn muốn về nghỉ ngơi sớm nữa.

Món xào ở đây ăn ngon, hương vị rau trộn cũng được, hơn nữa Khương Hà cũng đói bụng, ăn đến không thèm ngẩng đầu lên, chỉ là tướng ăn cũng không có khó coi chút nào, hoàn toàn không có bất kỳ thói quen xấu gì.

Lôi Văn Uyên vừa ăn của mình, vừa gắp đồ ăn cho Khương Hà, hắn gắp cái gì, Khương Hà ăn cái này. Nhưng Khương Hà rất ghét cà rốt, cậu bỏ chúng xuống đáy bát rồi phủ cơm lên, hy vọng Lôi Văn Uyên không có phát hiện.

Nhưng Lôi Văn Uyên sớm biết tính tình của cậu, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu không ăn, lát nữa tôi gọi hẳn cho cậu một dĩa, ăn xong rồi mới được đi.”

Khương Hà tức lên, “Cậu là tên tư bản chủ nghĩa phát xít! Người ta ăn cái gì thì kệ người ta, Nghiêm Niên cũng không ăn rau xanh, sao cậu lại mặc kệ cậu ta?!” Cà rốt thật sự rất khó ăn mà!

Nghiêm Niên nằm không cũng trúng đạn, vừa xấu hổ, vừa nhanh chóng gắp rau xanh vào trong chén, cười ha hả nói: “Phải chú ý cân bằng dinh dưỡng, ừm, rất tốt cho sức khỏe, ha ha, Khương Hà, cậu ăn phối đồ ăn khác với cà rối chẳng hạn như cơm và mấy thứ rau củ khác ấy, mùi cũng không tệ như vậy đâu.”

Tên này, thế mà không cùng mặt trận thống nhất với mình, rõ ràng là hai người họ mới quen mà, được không? Khương Hà không còn cách nào, chỉ có thể oán hận ăn cà rốt, tưởng tượng bản thân đang ăn thịt của Lôi Văn Uyên, làm Lôi Văn Uyên đau chết luôn.

Nghiêm Niên đương nhiên nhận được ánh mắt ám chỉ của Khương Hà, nhưng cậu ta không có cách nào, Lôi Văn Uyên không làm sai, thứ nhất ăn cà rốt rất tốt cho sức khỏe, thứ hai bọn họ còn chưa quen thân, nếu bản thân mở rộng chính nghĩa, chẳng phải là mình có vẻ rất tự đại sao, với lại, Lôi Văn Uyên trông lớn con như thế, nhìn cũng hung dữ, không dễ chọc đâu nha.

Lôi Văn Uyên là người trả tiền cơm, sau khi Nghiêm Niên biết thì nói: “Được rồi, tôi cũng không khách sáo với các cậu, bữa sau tôi mới nhé.”

Khương Hà lên cơn nhanh, xuống cơn cũng nhanh, sau khi cơm nước xong đã hoàn toàn quên ‘việc ác’ của Lôi Văn Uyên, lại lảm nhảm bên cạnh hắn.

“Đại Lôi, cậu xem hiện tại chúng ta cũng vào đại học rồi, ngoại trừ đi học, thời gian nhất định rất dư dả, có phải tôi có thể chơi game rồi không?”Lúc này Khương Hà nghĩ ở trong lòng, chò dù tên Lôi Văn Uyên đáng giận không cho phép cậu chơi game, cậu cũng phải đấu tranh đến cùng!

“Được, mỗi ngày nhiều nhất hai tiếng.” Ai biết Lôi Văn Uyên thế mà không nói hai lời trực tiếp đồng ý luôn, miệng của Khương Hà mở thành hình chữ O, cậu nhảy đến trước mặt Lôi Văn Uyên, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, lại giơ tay sờ sờ trán của hắn.

“Không có nóng, chẳng lẽ cậu bị ai nhập rồi?”