Chương 1: Khai Giảng

Hôm nay tân sinh viên của đại học Bắc Minh ở thủ đô hôm nay nhập học, người đến người đi, rất náo nhiệt. Tuyến đường chính từ cổng chính to lớn đi vào hết sức rộng rãi, hai bên là những hàng cây cao lớn, um tùm, che mát cho các học sinh khỏi ánh nắng gay gắt.

Khương Hà mới vừa mới lau mồ hôi xong, trên trán cậu lại xuất hiện những hạt mồ hôi nhỏ, một tay cậu lôi kéo vali hành lý, một tay cầm giấy tiếp tục lau mồ hôi, cái miệng hồng hào vô thức dẫu lên.

“Nóng quá đi, không chịu nổi nữa rồi.” Đầu của cậu gục xuống, giọng nói cũng mềm như bông, ỉu xìu. Dáng vẻ của nam sinh cực kỳ xuất sắc, lông mày ngay ngắn chỉnh tề, một đôi mắt nai con đáng yêu mắt có linh khí bức người, trắng đen rõ ràng lại sáng trong sống mũi cao thẳng thanh tú, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn. Cộng với làn da trắng nõn đáng ghen tị, tinh xảo như búp bê, ân, chính là điểm quá đáng yêu này lại khiến cho cậu rất không vừa lòng.

Bên cạnh đưa qua một chai nước thủy, bàn tay to khớp xương rõ ràng gần như bao bọc lấy hơn nửa thân chai, “Sắp đến rồi.” Đi cùng với cậu còn có một cậu bạn trai, nhưng vóc dáng cao hơn cậu nửa cái đầu, gần 1m9.

Đây là bạn nối khố của Khương Hà tên Lôi Văn Uyên, hắn không chỉ có vóc dáng cao, ngoại hình còn đẹp, còn là cái vẻ đẹp trai nam tính mà Khương Hà hâm mộ nhất, từ hình dung mày kiếm mắt sáng trong tiểu thuyết xài ở trên người hắn rất phù hợp, sóng mũi cao, đường nét khuôn mặt ba chiều, đôi mắt sâu khó đoán, đương nhiên, mấy cái này đều bị mũ che đậy, nếu không đã sớm dẫn đến nhốn nháo rồi.

Hai người họ trúng tuyển vào khoa vật lý của trường đại học Bắc Minh tốt nhất thủ đô, hôm nay cùng đến báo danh. Nhưng mà thời tiết hôm nay cực kỳ nóng, dọc theo đường đi Khương Hà đã uống cả một chai nước, cậu không nước mà uống của Lôi Văn Uyên, hiện tại Lôi Văn Uyên lại đưa cho cậu một chai, cậu quay đầu nói:

“Cậu đưa nước cho tôi, ngươi còn không?” Từ nhỏ đến lớn Lôi Văn Uyên đều chăm sóc cậu, Khương Hà cũng biết bản thân sơ ý, nhưng hoàn toàn không định định sửa đổi, bởi vì Lôi Văn Uyên không cho cậu cơ hội gì cả.

Lôi Văn Uyên lại lấy một chai nước từ ba lô ra một lọ uống hai ngụm, nói: “Có, cậu uống đi.”

Khương Hà vặn nắp chai uống ừng ực ừng ực mấy ngụm lớn, oán giận nói: “Chai lạnh mới cầm cũng không còn lạnh, hôm nay đi báo danh tự nhiên nóng như vậy, phục thật!”

Lôi Văn Uyên: “Bảo cậu đội mũ, cậu lại không chịu.”

Khương Hà liếc nhìn hắn một cái, hừ hừ nói: “Cậu biết cái gì? Kiểu tóc sáng nay tôi dậy sớm vuốt không thể để nó rối tung lên được! Với lại, không phải còn hai hàng cây bên đường sao? Có đội mũ thì cũng vậy thôi, còn ra nhiều mồ hôi thêm.” Đánh chết không chịu cảm thấy mình có sai.

Chỉ là tóc của cận bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hình như cũng không để kiểu tóc gì, có điều Lôi Văn Uyên không có nói ra, nếu không tên này lại xù lông. Sáng nay hắn cũng từng khuyên cậu, kết quả Khương Hà không nghe, thế nào cũng phải ăn diện một phen, còn không phải không được gì sao.

“Tới rồi.” Lôi Văn Uyên nói một câu, sau đó lấy giấy báo của hai người ra, dẫn Khương Hà đến xếp hàng, lúc này không có nhiều người lắm, đằng trước bọn họ chỉ có ba bốn người.

Mấy chị gái ở quầy dành cho tân sinh viên khoa Vật lý rất nhanh đã chú ý đến hai người bọn họ, nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt quét tới quét lui ở trên người bn họ. Lôi Văn Uyên đã quen rồi, chỉ là tỉnh rụi che người của Khương Hà.

Khương Hà là tên thích lảm nhảm, lúc này miệng nhỏ lại bắt đầu líu ríu, “Không hổ là đại học tốt nhất, môi trường tốt ghê, tôi lên mạng tìm hiều thì thấy ký túc xá cũng rất lớn, là phòng bốn người, hy vọng chúng ta đừng gặp bạn cùng phòng không bình thường.”

Lôi Văn Uyên đã quen cậu ríu rít bên cạnh, mỗi lần Khương Hà nói xong, hắn liền “Ừm.” một chữ. Khương Hà cũng quen với tính cách tích chữ như vàng của hắn, cậu biết hắn đang nghe.

Lúc này đến phiên bọn họ, nhân viên công tác đã đổi thành một chị gái, cô lộ ra một nụ gãi đúng chỗ ngứa, “Đàn em, có thể cho tôi xem phiếu nhập học một chút không?”

Lôi Văn Uyên kéo Khương Hà kéo bên cạnh mình, “Đây là của hai chúng tôi.”

‘’Ok.”

Nhân cơ hội này, nữ sinh viên bên cjanh thân thiết hỏi, “Nhà của đàn em ở đâu thế?”

Khương Hà biết Lôi Văn Uyên là hũ nút, gần như không nói chuyện với người xa lạ, vì thế cậu lễ phép nói: “Xin chào đàn chị, hai chúng tôi đều ở tỉnh H.”

Má ơi, ngoan quá! Mấy nữ sinh thét chói tai ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành, “À, tỉnh H sao, cách thủ đô xa lắm nha, nếu co gặp phải khó khăn gì ở trong trường thì có thể tìm tôi, hay là chúng ta thêm WeChat đi?”

Lôi Văn Uyên nhận chìa khóa ký túc xá của hai người, trả lời thay Khương Hà: “Không cần.” Sau đó liền lôi người đi.

Một đàn chị trong đó nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người, đột nhiên che miệng, vẻ mặt cười khoa trương, người bên cạnh hỏi cô sao vậy, cô thì thầm bên tai người đó, hai người cùng nhau cười, phát ra thét chói tai im ắng.

Trên đường hai người đi đến ký túc xá, Khương Hà lẩm bẩm: “Thái độ của cậu lạnh nhạt như vậy làm gì? Thêm WeChat của đàn chị cũng không phải chuyện gì xấu, có gì không biết còn có thể hỏi chị ấy một chút.”

Lôi Văn Uyên: “Tôi đã thêm WeChat của một sư huynh rồi.” Ngụ ý, không cần thiết.

Cuối cùng cũng đến ký túc xá, Khương Hà đã muốn mệt đến tê liệt, tuy ký túc xá của bọn họ ở lầu 3, cũng không cần cậu xách vali, nhưng cậu còn mệt hơn cả Lôi Văn Uyên, cứ chạy đến ghê ngồi xuống trước, sau đó mới bắt đầu đánh giá ký túc xá, còn khen không dứt miệng.

“Không tồi không tồi, phòng lớn như vậy, còn đều là giường đơn nữa, bàn học, tủ quần áo đều tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, trước đó tôi cứ sợ trên mạng gạt tôi không đấy. Đại Lôi, cậu chọn giường nào?”

Bọn họ đã đến Thủ đô trước mấy ngày, khi cổng mở buổi sáng thì bọn họ đã vào được, cho nên xem như một đám đến sớm nhất, bạn cùng phòng của bọn họ còn không có tới, thời gian báo danh còn đến hai ngày mà.

Lôi Văn Uyên: “Sao cũng được.” Hắn đặt hành lý của hai người cạnh tường, chỉ về phía hai giường ở phía bên phải, “Hai cái này đi.”