Văn Án 2: Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng lại không trở thành thanh mai trúc mã mà người người ngưỡng mộ, ngược lại lại trở thành một đôi oan gia.
Trịnh Bảo Châu cảm thấy Khúc Trực giả tạo, làm màu làm mè, tự cho mình là thanh cao.
Khúc Trực cảm thấy Trịnh Bảo Châu dung tục, tham tiền, tốt mã giẻ cùi, chỉ được cái vẻ bên ngoài.
Tất cả mọi người đều nghĩ hai người không thể yêu nhau được.
Người bạn lớn lên từ nhỏ cùng hai người, Sầm Đồng Đồng lên tiếng: “Hai người họ nếu có thể đến được với nhau, tôi sẽ ăn luôn bàn phím trong nhà.”
Sau này, cô ấy phải vứt mười bảy bộ bàn phím trong nhà ra ngoài trong đêm.
Một câu đơn giản có thể giới thiệu hết: "Yêu đương với kẻ thù cũ là trải nghiệm như thế nào?"