Chương 4

Edit: Hoa Tranh☘

Trì Tiểu Thiên cười đau bụng, cậu xoa bóp hai má bị cười đến rút gân cứng lại: "Hơn một giờ? Hắn vậy mà xem cái này đến hơn một giờ?"

Thời gian là phù du, thời gian khiến ta già. Quả nhiên, thời gian vui sướиɠ trôi qua rất nhanh: "Ngủ thôi, ngủ thôi, buồn ngủ chết người ta rồi."

Hệ thống còn chưa đã thèm nói: "Xem một chút nữa đi."

Công ty chúng nó có quy định nghiêm ngặt dành cho nhân viên, trong lúc công tác cấm làm việc riêng.

Trừ phi cùng kí chủ làm.

Trì Tiểu Thiên không chịu nổi, qua loa nói: "Lần sau đi, lần sau đi, ta hết chịu nổi rồi."

Trong phòng đang mở máy lạnh, chui trong ổ chăn lâu cũng có chút ngột ngạt, buổi tối ăn tô mì gà có hơi mặn, cổ họng Trì Tiểu Thiên khát khô khó chịu, cảm giác cả người đều đang nóng lên, hắn muốn vén chăn lên hóng mát một chút, thuận tiện đi ra ngoài uống miếng nước.

Góc chăn bị đè lại, trên giường nhiều hơn trọng lượng một người, giường đệm hơi lún xuống: "Tiểu Thiên."

Trì Tiểu Thiên vừa định chui ra cứng người lại.

"Thẩm Triệt?" Hắn hỏi hệ thống: "Thẩm Triệt về lúc nào vậy hả?"

Hệ thống chăm chú làm việc riêng, cũng không chú ý, nó căn cứ hơi ẩm trên người Thẩm Triệt đoán: "Chắc là vừa về không lâu."

Thẩm Triệt nhìn Trì Tiểu Thiên trốn trong chăn đột nhiên bất động, dịu dàng dò hỏi: "Còn khóc sao?"

Khóc mấy tiếng đồng hồ.

Thật đáng thương.

Khóc?

Trì Tiểu Thiên ý thức được Thẩm Triệt đang hiểu lầm, mà chuyện này cũng không thể trách Thẩm Triệt, ai có thể nghĩ tới chỉ trong một ngày, nhà thì phá sản, cha mẹ mất liên lạc, tiểu thiếu gia yếu ớt đáng thương lại trốn trong ổ chăn xem truyện hài.

Cậu run giọng nói: "Thống thống, ngươi đoán nếu Thẩm Triệt phát hiện ta không khóc thì hắn sẽ làm gì?"

Hệ thống: "..."

Nó cũng bắt đầu hoảng rồi: "Sao ta biết chứ."

Nội dung vở kịch hôm nay Trì Tiểu Thiên đã đi xong, Thẩm Triệt không phải sẽ cùng Tống Nghi trò chuyện thật vui vẻ đến hơn nửa đêm sao? Thẩm Triệt vì sao lại quất ngựa quay về? Chuyện này không khoa học mà!

Thẩm Triệt thấy Trì Tiểu Thiên không lên tiếng. Hắn định vén một góc chăn lên, muốn đem Trì Tiểu Thiên đào ra: "Trốn trong chăn lâu sẽ không tốt, ra ngoài hóng mát một chút. Cũng để tiểu thúc nhìn ngươi một chút có được không?"

Giọng nam trầm thấp khêu gợi mang theo dụ dỗ, làm lỗ tai Trì Tiểu Thiên ngứa ngáy khó nhịn: "Oa, thiên đường của thanh khống, Thẩm thúc thúc thật tuyệt!" Nhưng xe vẫn không thể lật, hắn tay nhanh mắt lẹ kéo chăn lại, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng khóc nức nở, kinh hoảng sợ hãi nói: "... Không muốn."

Đừng có mở, cậu chết mất!

Sẽ chết!

Thẩm Triệt cảm nhận được sự kháng cự của Trì Tiểu Thiên, ở độ tuổi này lòng tự trọng rất cao, việc khóc trộm bị người lớn phát hiện chắc chắn rất thẹn thùng, huống chi còn là bị nhìn thấy.

Hắn thở dài, không kéo chăn nữa, mà là chuẩn xác tìm tới lưng Trì Tiểu Thiên vỗ hai cái: "Đừng sợ, tiểu thúc không nhìn."

Trì Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngộp trong chắn đến mức mặt đỏ choáng váng, mà Thẩm Triệt ở bên ngoài, đừng nói là ló đầu, cậu ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Căn phòng lâm vào sự trầm mặc quỷ dị, vấn đề căn bản không phải Trì Tiểu Thiên khóc, mà là trong nhà Trì Tiểu Thiên phá sản, Thẩm Triệt lại không đồng ý giúp đỡ. Mấy lần mở miệng đều bị cắt ngang, cho dù Trì Tiểu Thiên không thông minh nhưng nhiều ít cũng nhìn ra thái độ của Thẩm Triệt.

Không giải quyết được việc này, khoảng cách giữa hai người bọn họ liền vĩnh viễn có một tầng ngăn cách.

Giống như hiện tại, ai cũng khó mở miệng.

Thẩm Triệt nghĩ Trì Tiểu Thiên khóc đến hoa mắt, Trì Tiểu Thiên lại nghĩ Thẩm Triệt khi nào mới chịu đi, đợi một hồi lâu cũng không thấy Thẩm Triệt có ý định rời đi, Trì Tiểu Thiên có chút nhịn không nổi.

Cậu khát nước còn buồn tè, mặt đỏ, não trướng, chuyện tốt gì cũng không tới lượt cậu.

Giọng nói Trì Tiểu Thiên có chút khàn, cách một tầng chăn lộ ra vẻ rầu rĩ: "Tiểu thúc."

Ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra một cỗ đáng thương.

Thẩm Triệt nhấc mí mắt lên: "Tiểu Thiên."

Trì Tiểu Thiên không dám ló đầu, cậu duỗi một cái tay ra sờ loạn, mùa hè vải vóc chỉ có một lớp áo mỏng manh, cậu đυ.ng phải một chỗ nóng bỏng, đoán chừng là một cái đùi lớn, cảm giác rất tốt. Nhưng cậu không dám lỗ mãng, thử mấy lần cuối cùng cũng bắt được tay nam nhân, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ có chút thô ráp, thân nhiệt so người thường mà nói cao hơn rất nhiều, giọng nói thiếu niên nghẹn ngào: "Nhà ta phá sản."

Nơi Thẩm Triệt bị đυ.ng phải giống như bị đốt lên một ngọn lửa, trong lòng cũng bị đốt đến hoảng loạn, hắn thích gương mặt của Trì Tiểu Thiên, cũng hiếm lạ tính cách trẻ con đơn thuần của Trì Tiểu Thiên. Màu da của hắn sẫm màu hơn chút, mấy năm dốc sức làm ăn cũng không phải chưa từng làm việc gì khổ cực, đến giờ vẫn còn mấy vết sẹo, Trì Tiểu Thiên lại không giống vậy, cậu từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, lớn như vậy ngay cả một cái bát cũng chưa từng rửa qua, ngón tay trắng noãn hiện ra màu hồng phấn khỏe mạnh non mềm.

Không hề nữ khí, là cảm giác tươi mới xinh đẹp của người trẻ tuổi.

Thẩm Triệt khép lòng bàn tay lại, chậm rãi nắm lấy tay Trì Tiểu Thiên, nhẹ nhàng như dỗ dành một con thỏ nhỏ bị dọa sợ: "Tiểu thúc biết rồi."

Bàn tay bị một bàn tay khác nắm lấy, Trì Tiểu Thiên có chút không thích ứng, cậu muốn giãy ra, lại phát hiện vẫn không thoát được, đành không tiếp tục phí công giãy dụa nữa, có lẽ vì không trực tiếp mặt đối mặt lên lá gan cậu lớn lên: "Tiểu thúc có thể giúp nhà ta vượt qua khó khăn..."

"Tiểu thiên sau này cứ xem Thẩm Trạch như nhà mình đi." Thẩm Triệt ngoài mặt ôn hòa, nhưng thực chất chỉ là ngụy trang ra, là người quyết đoán mạnh mẽ: "Tiểu thiên vẫn sẽ là Đại thiếu gia sinh hoạt không lo, không ai có thể bắt nạt Tiểu Thiên."

Hắn vuốt ve tay Trì Tiểu Thiên, nơi hai người chạm vào nhau mang theo một trận run rẩy tê dại: "Tiểu thúc sẽ nuôi ngươi."

Nuôi ta?

Chỉ mình ta?

Vậy nhà ta thì sao?

Trì Tiểu Thiên nhấp môi dưới, giống như bị bóp lấy cổ, một câu nói cũng không nói được. Cậu với Thẩm Triệt không thân không quen, hơn mười năm không liên lạc, Thẩm Triệt nguyện ý thu lưu cậu cũng coi như là giúp đỡ hết lòng.

Cậu không có lập trường, cũng không có quyền lợi yêu cầu Thẩm Triệt phải giúp Trì gia.

Gia đình bỗng chốc phá sản, cha mẹ mất liên lạc, Trì Tiểu Thiên có loại cảm giác hoang đường như đang mơ, hắn đối với chuyện trong nhà không biết gì cả, càng không thể ra sức.

Chỉ có thể khóc.

Thẩm Triệt thấy Trì Tiểu Thiên không lên tiếng, lại không một tiếng động thở dài một hơi.

Hắn không thể vô hạn bao dung Trì Tiểu Thiên, đặc biệt là đối với chuyện của Trì gia: "Tiểu thiên, cha mẹ có liên lạc với ngươi chưa? Bọn họ nói thế nào? Bọn họ có phải hay không chỉ nói Tiểu Thiên đừng lo lắng, chăm sóc thật tốt bản thân?"

Cha mẹ Trì Tiểu Thiên không thể đối với cậu không có yêu cầu gì.

Trì Tiểu Thiên buồn bực, giọng nói bé xíu: "... Dạ."

Ba mẹ cậu quả thực đã nói như vậy.

Trì Tiểu Thiên vô dụng như thế.

Không tạo thêm phiền phức đã rất giỏi rồi.

Thẩm Triệt xoa nắn tay Trì Tiểu Thiên, xoa đến khi Trì Tiểu Thiên run lên rồi mới ngừng, nam nhân anh tuấn con ngươi thâm thúy nói: "Tiểu Thiên chăm sóc tốt cho mình chính là giúp ba mẹ ngươi chuyện khó khăn nhất."

Hắn thưởng thức ngón tay Trì Tiểu Thiên: "Trong lúc ba mẹ ngươi xử lý tốt chuyện trong nhà, Tiểu Thiên cứ ở cùng tiểu thúc đi. Như vậy, ba mẹ ngươi cũng chuyên tâm xử lý chuyện của Trì gia hơn, đúng hay không?"

Trì Tiểu Thiên rụt tay trở về, vẫn cứ dùng chăn lừa gạt cho qua chuyện, giọng mũi có chút nghẹn ngào nói: "Ta biết rồi."

Không chờ Thẩm Triệt đáp lời cậu liền hạ lệnh đuổi khách: "Ta muốn ngủ, tiểu thúc ra ngoài trước đi."

Cậu uồn tè, sắp nhịn không nổi rồi.

Thẩm Triệt nhướn mày, hắn tự nhiên nghe ra được bất mãn cùng oán khí của Trì Tiểu Thiên.

Trong lòng đứa nhỏ này vẫn có khúc mắc.

Thẩm Triệt cũng không ở lại thêm.

"Vậy tiểu thúc đi đây." Hắn đứng dậy, tiếng vải vóc có xát vang lên hồi lâu, ngũ quan lập thể, nam nhân cường tráng từ trên cao nhìn xuống thanh âm ôn hòa nói: "Tiểu Thiên đi ngủ sớm một đi."

Cửa bị đóng lại.

Vang lên hai tiếng cùm cụp trầm thấp.

Trì Tiểu Thiên chui ra khỏi chăn thở dốc, cậu cực kỳ gắng sức kiềm chế kích động muốn chạy, từng bước từng bước đi đến nhà vệ sinh, lúc xả lũ mới nhớ ra một chuyện: "Ta nhớ mình đã khóa cửa rồi mà nhỉ?"

Bất luận là cửa phòng ngủ, hay là cửa phòng tắm.

Hệ thống thay Trì Tiểu Thiên canh chừng trả lời: "Thẩm Triệt có chìa khóa."

Cái cửa này có khóa hay không cũng chẳng có ý nghĩa, chủ yếu là phải xem Thẩm Triệt có muốn vào hay không thôi.

Trì Tiểu Thiên thả lũ xong đứng soi gương, nam sinh trẻ tuổi khuôn mặt ửng hồng, hai gò má như đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp rực rỡ, hắn sờ khóe mắt của mình, ưu sầu nói: "Ngày mai mắt của ta không sưng lên thì phải làm sao bây giờ?"

Khóc lâu như vậy, sáng mai mắt không sưng chính là kỳ tích y học.

Hệ thống lên mạng tìm tòi, nó nói: "Xem phim đi."

Trì Tiểu Thiên: "Xem cái gì?"

Hệ thống mở ra bảng xếp hạng phim lấy đi bao nhiêu nước mắt người xem: "*Trung khuyển bát công."

*Trung khuyển bát công: phim Hachiko phiên bản Trung Quốc.

Trì Tiểu Thiên lại núp vào trong chăn.

Một người một thống lại xem chút kí©h thí©ɧ.

...

Thẩm Triệt lại tiếp tục nhìn camera.

Sau khi hắn đi Trì Tiểu Thiên chui ra từ trong chăn, gian phòng tối tăm đen kịt, chỉ có thể miễn cưỡng nhận thấy bóng người. Trì Tiểu Thiên sờ soạng đi xí, sau khi trở lại liền núp ở trong chăn.

Lại bắt đầu khóc.

Thẩm Triệt lần này không có đi an ủi Trì Tiểu Thiên, người trẻ tuổi phải dần phải học cách đối mặt hiện thực.

Lý trí nghĩ như vậy không sai, nhưng hắn không khỏi vẫn cảm thấy lo lắng, nam nhân vẫn luôn lãnh huyết vô tình thậm chí có chút mất ngủ, băng đã bị mặt trời hòa tan một góc, trái tim đã bị thứ không biết tên làm cho nóng bỏng.

Nam nhân dựa vào đầu giường, thả xuống quyển sách mãi không lật nổi một trang, mắt khép hờ: "Không còn trẻ nữa rồi."

Thẩm Triệt năm hai mươi tuổi chỉ một lòng với tiền và quyền, đó là thời điểm hắn liều mạng nhất, biệt hiệu cá mập trắng chính là chiếm được vào lúc ấy, người hận quỷ sầu.

Hắn vào lúc ấy cũng sẽ không lòng dạ mềm yếu.

Ngày kế tiếp, Trì Tiểu Thiên tới gần buổi trưa mới bò dậy.

Thẩm Trạch không có quần áo của cậu, tối hôm qua cậu tắm xong chính là mặc áo ngủ của Thẩm Triệt, nhưng ban ngày lại mặc như vậy rõ ràng có chút không thích hợp, buổi chiều còn có lớp, cậu cũng không muốn đi tàu cao tốc. Trong phòng ngủ còn có một cái tủ áo khác, Trì Tiểu Thiên đẩy ra: "Trời cao phù hộ có thứ ta có thể mặc được... Oa!"

Trong tủ đầy ngập một núi quần áo, toàn là hàng hiệu.

Hẳn là vào tối hôm qua, lúc cậu ngủ say như chết, Thẩm Triệt đã phái người suốt đêm chọn mua.

Trì Tiểu Thiên chọn ra một cái quần bò cùng một cái áo ngắn tay, cười hì hì đến khoe khoang với hệ thống: "Thẩm thúc thúc đúng là chân ái của ta."

Hệ thống nhìn Trì Tiểu Thiên hai mắt sưng lên xem thường hừ một tiếng: "Mới như vậy đã yêu hắn rồi? Thẩm Triệt thiếu gì tiền?"

Thật sự yêu một người, chính là không nỡ khiến người ta rơi lệ, Trì Tiểu Thiên sắp khóc đến chết rồi, cũng không thấy Thẩm Triệt mở miệng an ủi: "Đoán chừng là hắn thấy ngươi đáng thương, giúp ngươi một chút mà thôi."

Trì Tiểu Thiên không để ý chút nào: "Ta cần ai giúp chứ."

Thẻ ngân hàng đều bị khoá hết, bất động sản đứng tên cũng đã đổi chủ. Mấu chốt là hắn trước đây rất quậy, đắc tội không ít người, nếu không có Thẩm Triệt, ngày sau thật sự sẽ rất khó vượt qua.

Trì Tiểu Thiên xuống lầu, Thẩm Triệt đang dùng điểm tâm.

Chiếc bàn dài bày các món ăn đủ màu sắc hương vị, câu hồn đoạt phách. Càng thu hút chính là nam nhân ngồi bên cạnh bàn, combo tây trang đen, quần tây với áo sơ mi phối cùng com lê, tỉ liệt vai eo hoàn mỹ, chân dài đong đưa, khí chất ngời ngời.

Hắn đặt tờ báo trong tay xuống, hướng Trì Tiểu Thiên vẫy tay mỉm cười: "Tiểu Thiên."

Mẹ ơi, đây nhất định là thiên đường.

Nước mắt của hắn thiếu chút nữa từ khóe miệng chảy xuống.

Trì Tiểu Thiên cố ý kiêng dè đi tới, lâu la lề mề mới xuống đến nơi, khóc cả một đêm nên thiếu niên có chút tiều tụy, cậu ngồi ở trên ghế, có lẽ là mất tập trung, vành mắt đều có chút sưng, cậu không nhìn Thẩm Triệt nói: "Tiểu thúc."

Trì Tiểu Thiên đang cùng hệ thống nói chuyện: "Góc độ lúc ta xuống lầu nhìn thấy Thẩm thúc thúc lúc nãy ấy, ngươi có chụp lại chưa?"

Hệ thống thủ pháp cực kì chuyên nghiệp, đem Thẩm Triệt đang ngồi ở bàn dài chụp đến cực kỳ anh tuấn, nó đem bức ảnh cho Trì Tiểu Thiên xem: "Chụp được rồi."

Trì Tiểu Thiên rất hài lòng: "Buổi chiều ta sẽ cho ngươi hai tiếng làm việc riêng."

Hệ thống cũng rất hài lòng: "Hợp tác vui vẻ!"

Thẩm Triệt lại không hài lòng lắm.

Hắn cho là Trì Tiểu Thiên còn đang cáu kỉnh, âm thanh cũng có chút lạnh: "Tiểu Thiên." Không được được nước lấn tới.

Trì Tiểu Thiên nghi hoặc ngẩng đầu, một đôi đồng tử sạch sẽ trong suốt, giống như con cừu non ngoan ngoãn vừa sinh không lâu, lửa giận vừa nhỉ lên trong lòng Thẩm Triệt tắt ngúm, hắn đưa cho Trì Tiểu Thiên đôi đũa: "Mau ăn cơm."

Trì Tiểu Thiên lập tức vùi đầu vào ăn, người thì không lớn, nhưng ăn rất nhiều, làm khẩu vị của Thẩm Triệt cungc tốt hơn một chút, tâm tình sung sướиɠ. Sau khi ăn xong, hắn giới thiệu trợ lý Cao cho Trì Tiểu Thiên: "Tiểu thúc công việc bận rộn, bình thường có việc gì mà không liên lạc được tiểu thúc thì tìm hắn biết không?"

Trợ lý Cao được thêm một nhiệm vụ chịu trách nhiệm liên hệ với Trì Tiểu Thiên, công việc khác thì lại giảm bớt, hắn không biết mình đây là được thăng chức hay là hạ chứ nữa, nhưng mà ngược lại được tăng lương, thanh niên tinh anh trẻ tuổi mang mắt kiếng gọng vàng lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Trì thiếu gia, chào ngài."

Trợ lý Cao khi cười so với búp bê barbie còn giả tạo hơn, Trì Tiểu Thiên nghi ngờ, mỗi nụ cười của hắn độ cong đều giống nhau như đúc, làm cho cậu rất muốn lấy thước đo góc đo thử một phen.

Trợ lý Cao bị nhìn chăm chú có chút sởn tóc gáy.

Hắn không biết tại sao Trì Tiểu Thiên lại nhìn mình như thế, tối hôm qua hẳn là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ý cười trên mặt thu liễm lại, trọn lý Cao có chút câu nệ gọi một tiếng: "Trì thiếu gia?"

Trì Tiểu Thiên cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, kiêu căng gật đầu một cái: "Xin chào."

Barbie Cao.