Chương 16

Edit: Hoa Tranh☘

Nó có chút một lời khó nói hết: “Ngươi ít nhất cũng lên rớt hai giọt nước mắt chứ.”

Trì Tiểu Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta khóc không nổi, đêm qua khóc cạn hết nước mắt rồi, bây giờ một giọt cũng chẳng còn!”

Hệ thống nhớ mang máng hình như Trì Tiểu Thiên đêm qua đã từng nói câu này, bất quá đang nói nước mắt hay thứ gì khác thì nó không muốn biết: "..." Chết tiệt, sao nó lại nghĩ đến mấy thứ này, chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi Trì Tiểu Thiên, nó không còn sạch sẽ nữa rồiᕕ(ಥʖ̯ಥ)ᕗ.

Hệ thống tận lực không nghĩ lung tung hỏi: "Bây giờ ngươi có tính toán gì không?"

"Phải làm sao?" Trì Tiểu Thiên nói: "Tôi có thể làm gì chứ! Tôi chỉ là một tên phú nhị đại ăn chơi trác táng, tôi lấy cái gì để chống lại Thẩm Triệt đây? Tôi đành phải nằm yên để bị đè thôi."

Hệ thống: “…… Ngươi mẹ nó cười nhỏ chút.”

Trì Tiểu Thiên phát hiện mình thế nhưng cười ra tiếng, cậu ho khan hai tiếng: "Xin lỗi, xin lỗi."

"Đừng nghĩ đến việc nằm đó hưởng thụ, Trì Tiểu Thiên dù thế nào cũng là phú nhị đại, hắn có tôn nghiêm của chính mình, Thẩm Triệt trắng trợn muốn hắn trở thành tình nhân của mình, hắn sao có thể chịu được." Hệ thống ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi lập tức dậy thu dọn đồ đạc rời khỏi Thẩm trạch nhanh.”

Trì Tiểu Thiên khịt mũi.

Cậu sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, thấp giọng cầu xin: “Sau khi ăn no lại đi được không?”

Hệ thống cười lạnh: "Ngươi dứt khoát ở lại cùng Thẩm Triệt làm một nháy rồi đi cũng được."

Trì Tiểu Thiên hưng phấn: “Thật sự có thể chứ?”

“……” Hệ thống: “Liêm sỉ của cậu đâu?”

Vậy là không được rồi.

Trì Tiểu Thiên tôn nghiêm nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Hắn hiện tại một chút khổ cũng chưa ăn qua, tự nhiên là sĩ diện, giống như trong nguyên tác, chờ Trì Tiểu Thiên nhìn thấy mưa gió bên ngoài, chắc chắn sẽ trở lại cầu Thẩm Triệt bảo hộ.

Mông thật sự rất đau, cậu còn đang sốt nhẹ, cả người hơi choáng váng, nhưng Trì Tiểu Thiên vẫn ngoan cường rời đi. Thẩm Tông đêm qua mặc dù rất hung hãn, nhưng tựa hồ đã chuẩn bị từ lâu, rất chu đáo cũng rất cẩn thận nên cậu cũng không bị thương.

Nhưng khó tránh khỏi đi lại hơi khập khiễng.

Áo khoác, áo lông cao cổ, mũ lưỡi trai.

Trì Tiểu Thiên đem bản thân bọc đến kín mít, tay đỡ cầu thang đi xuống lầu, đi ra phòng khách, đột nhiên thiếu niên giống như cảm nhận được cái gì đó quay đầu lại, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, đôi môi hơi sưng lên vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt hắn có chút phức tạp.

Thẩm Triệt nhìn theo Trì Tiểu Thiên.

Rõ ràng hắn mặt vô biểu tình lại mang cho người ta cảm giác dữ tợn, hắn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

Trì Tiểu Thiên thật sự dám rời đi.

Trợ lý Cao nhìn dáng đi có chút khập khiễng của Trì Tiểu Thiên rồi quay sang nhìn Thần Triệt cả người đang toát ra hơi thở lạnh băng, hắn căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhưng hắn đã nhìn hai người ở chung một khoảng thời gian, chắc chắn Thẩm Triệt ít nhiều gì cũng có chút thích Trì Tiểu Thiên, nhưng cuối cùng tại sao lại nháo thành thế này? "Tiên sinh, ngài có muốn tôi đi khuyên nhủ Trì thiếu gia không? Cậu ấy dù sao vẫn còn nhỏ..."

“Cứ để cậu ta đi.”

“……”

“Được.”

*

Trì Tiểu Thiên gọi Tằng Cách tới đón mình.

Cậu không có bạn bè gì, sau khi bị đuổi ra ngoài người duy nhất có thể nhớ tới thế nhưng lại là mấy tên chó săn mà mình coi thường: “Mau đến Thẩm trạch đón tôi.”

Giọng nói của cậu vô cùng suy yếu, giống như gió thổi qua liền sẽ tiêu tan.

Tằng Cách không có lời gì để diễn tả cảm giác lúc này của mình, hắn lái xe đi qua, phóng nhanh một đường. Trì Tiểu Thiên đứng ở trong gió, có lẽ là do khung cảnh ảm đạm, cây cối tiêu điều dẫn đến thiếu niên vẫn luôn tràn đầy sức sống thoạt nhìn có chút đơn bạc.

Chiếc khăn ca-rô cô đã che hơn phân nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc.

Đây là cùng tiểu thúc giận dỗi rồi?

Tằng Cách không dám hỏi, hắn nhìn Trì Tiểu Thiên qua kính chiếu hậu trong xe, thiếu niên đang tựa vào cửa kính xe ngủ gật, lông mày thon dài khẽ cau lại, bộ dáng thoạt nhìn có chút đáng thương... lại mang theo chút kiều diễm?

Hắn nắm chặt tay lái, không dám suy nghĩ nhiều.

Trì Tiểu Thiên không nói đi đâu, nhìn dáng vẻ cậu có chút mệt mỏi, Tằng Cách có thể đưa cậu về khách sạn, nhưng có lẽ xuất phát từ tư tâm, hắn liền đưa Trì Tiểu Thiên về biệt thự hai tầng mà hắn mới mua.

Khi Trì Tiểu Thiên xuống xe khi có chút ngoài ý muốn, cậu nghiêng đầu đánh giá liếc mắt một cái Tằng Cách làm hắn có chút khẩn trương nhéo ngón tay, nhưng Trì Tiểu Thiên không nói thêm gì, chỉ bảo: “Tôi đói bụng, muốn ăn trứng vịt Bắc Thảo với cháo thịt nạc.”

Tằng Cách lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay: “Được.”

Trì Tiểu Thiên cứ như vậy ở đây cùng Tằng Cách.

Thính niên đối với chuyện nam nam không biết nhiều, cũng không biết bôi thuốc cho bản thân, cũng may Thẩm Triệt đã giúp câuh xử lý qua một lần, tuy vẫn rất khó chịu, nhưng cũng chưa đến mức không chịu nổi, khôi phục cũng chậm hơn.

Tằng Cách biết thói quen ăn uống của Trì Tiểu Thiên, dạo gần đây Trì Tiểu Thiên đều ăn mấy món thanh đạm, dáng đi cũng có chút không bình thường, hắn đã phần nào đoán được nguyên nhân, chỉ là khó mà tin được. Hôm đưa thiếu niên về nhà hắn đã cảm thấy ánh mắt Thẩm Triệt nhìn Trì Tiểu Thiên không bình thường, hắn đã đưa cậu về nhà an toàn, nếu xảy ra chuyện này... chỉ có thể là người đó.

“Chết tiệt.”

Tằng Cách đấm vào tường, trách không được Trì Tiểu Thiên mấy ngày nay đều ốm yếu, mặc kệ Trì Tiểu Thiên cùng Thẩm Triệt có quan hệ huyết thống hay không, Thẩm Triệt làm ra được chuyện này thì chính là tên khốn nạn, Trì Tiểu Thiên đã thích Tống Nghi, cậu căn bản không tự nguyện!

Trì Tiểu Thiên đang ngồi xếp bằng chơi game.

Có chỗ ăn kể, ngủ kể, còn có người hầu hạ, cậu vui mừng còn không hết.

Hệ thống nhìn bộ dáng sa đọa của Trì Hiểu Thiên, ngay cả đi lại cũng lười, nhịn không được phê phán: "Ngươi định ở lại nhà Tằng Cách cả đời à?"

"Ta cũng muốn như vậy lắm." Cơ thể Trì Tiểu Thiên đã khỏe hẳn, cậu vặn eo, "Nhưng Thẩm Triệt sẽ không đồng ý, ngươi xem, chỉ cần hai ngày, hắn nhất định sẽ ép ta trở về."

Mấy ngày nay không có động tĩnh, là đang cho hắn thời gian suy nghĩ.

Buzz.

Buzz buzz.

【 Chó Ngốc: Cậu lại chọc gì tiểu thúc của cậu rồi? 】

【 Chó Ngốc: Tiểu thúc của cậu đã đứng ra tuyên bố cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ, còn cảnh cáo chúng tôi không được giúp đỡ cậu. 】

【 Chó Ngốc: Hắn làm vậy chẳng khác nào muốn gϊếŧ chết cậu. 】

【 Chó Ngốc: Nếu không phải chuyện gì lớn thì cậu mau chạy về dập đầu nhận sai đi. 】

Cùng lúc đó, có mấy tin nhắn thông báo thẻ ngân hàng bị đóng băng được gửi đến điện thoại của Trì Tiểu Thiên, hệ thống im lặng một lúc: “Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, ngươi có muốn quay về không?”

“Trở về cầu xin hắn đè ta sao?”

Trì Tiểu Thiên đem điện thoại ném sang một bên, “Ta không quay về, ta muốn cùng thế lực tà ác đấu tranh đến cùng!”

Nam tử hán đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa.