Chương 5

6 giờ 30 sáng.

Hai người đứng trước gương kiểm tra trang phục lần cuối.

Âu phục phù rể được thiết kế riêng, tôn vóc dáng gần như hoàn hảo, hai người đàn ông đẹp trai đứng trước gương, ngắm nhìn nhau.

Ninh Thốc "hừ" một tiếng, nói: "Sao anh lại đẹp trai như vậy?"

Này không phải khen ngợi, mà có chút oán giận.

Nhung Dư cong khoé miệng.

Ninh Thốc liếc nhìn cổ anh, có chút áy náy: "Chỗ này...không che được..."

Nhung Dư nâng tay cài cúc tay áo: "Không sao."

Ninh Thốc: "Nếu có ai hỏi thì sao?"

Nhung Dư không ngẩng đầu: "Con cún nhỏ cắn."

Ninh Thốc: "..."

Ninh Thốc quay đầu đi, cái tai đỏ ửng, mềm giọng nói: "Anh mới là con cún nhỏ."

7 giờ 30 phút sáng.

Ninh Dã hồi hộp đứng trước phòng cô dâu, trong phòng phát ra từng trận cười đùa của những cô gái, đằng sau anh là dàn phù rể, có năm người, ngoài Nhung Dư và Ninh Thốc còn có ba người bạn cùng phòng thời đại học của hắn.

Nhung Dư và Ninh Thốc đứng ở cuối, cái này là Ninh Dã ngàn dặn vạn dò, hắn sợ hai người thu hút chú ý quá, sẽ bị làm khó gấp bội.

Trước cửa hắn cùng ba người bạn đại học liên tục kêu mở cửa, đến khi còn vài bước là tới chỗ cô dâu, mấy cô gái bên cạnh ngăn cản bọn họ, một cô nàng cười thần bí: "Chúng tôi mỗi người đưa ra một yêu cầu, thực hiện mới được đón dâu."

Ninh Thốc đỏ mặt, đau khổ nói: "Các chị hạ thủ lưu tình."

Ninh Thốc dựa vào tường cạnh cửa, cố gắng giảm đi khó chịu trên người, lặng lẽ quan sát náo nhiệt trước mắt.

Nhung Dư đứng cạnh thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu sao?"

Cậu quay người mỉm cười với anh.

Trái tim Nhung Dư run lên.

Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung đến

Phù rể, phù dâu, bạn bè trong phòng, người thân đang xem náo nhiệt ngoài cửa đều đồng loạt nhìn sang bên này, một cô nàng phù dâu chỉ về phía Nhung Dư: "Đơn giản lắm, anh chàng đẹp trai này, bế chúng tôi đi mấy vòng, liền qua cửa."

Ninh Thốc thích thú nhướng mày, muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Nhung Dư đầu tiên nhìn cậu một cái, sau đó nhìn về phía phù dâu, vừa muốn nói, Ninh Dã đã cười hoà giải: "Đừng giỡn, cậu ta có bạn gái rồi, nhiều phù rể như thế, đổi người khác đi."

Nhung Dư: "..."

Mọi người bật cười trêu đùa, trong phòng lại ồn ào, anh nghe thấy tiếng "hừ" nhỏ vô ý của đứa nhỏ đứng cạnh.

Trong lòng lập tức nhảy một cái.

8 giờ 30 phút sáng.

Xe rước dâu vững vàng thong thả chạy, trên đường vãi muối, tuyết trắng trên mặt đất lập tức chuyển thành từng mảnh vẩn đυ.c, xe chạy nhanh qua, xe cộ trên đường không kịp né tránh.

Một mình Ninh Thốc buồn ngủ ngồi trên xe hoa.

Chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn yêu cầu kết bạn.

Ninh Thốc xoá đi, hỏi người lái xe phía trước: "Còn bao lâu thì đến?"

Tài xế cười nói: "Nửa tiếng nữa."

Ninh Thốc: "Phiền chú đến nơi gọi tôi dậy."

Tài xế đáp lại một tiếng.

9 giờ sáng.

Ninh Thốc xuống xe.

Khách sạn đã chuẩn bị xong xuôi, theo quy trình sẵn sàng đón khách.

Ninh Thốc gửi tin nhắn cho Ninh Dã, sau đó tới quầy lễ tân đặt một phòng, đi lên nghỉ ngơi.

Cậu mệt chết đi được, may là không bị sốt.

10 giờ 30 phút sáng.

Ninh Dã gọi điện cho Ninh Thốc, thời gian đã đến, bảo cậu xuống lầu.

Ninh Thốc mơ mơ màng màng lên tiếng trả lời, Ninh Dã mới cúp điện thoại.

Hắn kỳ quái nhìn Nhung Dư đang ngồi một bên: "Cậu tìm em trai tớ làm gì?"

Nhung Dư lắc đầu.

Ninh Dã căng thẳng cả buổi sáng, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên sinh ra loại cảm giác của nhân loại "sớm chết sớm siêu sinh", hắn hít sâu một hơi, chỉ vào cổ Nhung Dư: "Cậu...cổ cậu làm sao vậy?"

Nhung Dư nhìn màn hình điện thoại, nhàn nhat nói: "Cậu đoán xem?"

Ninh Dã: "..."

Ninh Dã tức giận: "Đêm qua cậu mẹ nó ném em trai tớ đi đâu? Chẳng trách hôm nay trông nó không có tinh thần như vậy."

Nhung Dư: "..."

Anh kì quái liếc nhìn Ninh Dã, chưa kịp mở miệng thì sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc: "Anh."

Anh quay đầu, bắt gặp đôi mắt sáng của đứa nhỏ, cậu cong mắt nói: "Học trưởng."

Nụ cười vừa lịch sự vừa xa cách, nhưng rất đẹp, giống như lần đầu chào hỏi ở KTV đêm qua.

Thái độ tốt đến mức không tìm ra điểm nào không đúng, nhưng Nhung Dư biết, sự việc không dễ dàng.

Nhung Dư đứng dậy, đến trước mặt cậu, cúi đầu nhìn: "Em không sao chứ?"

Ninh Thốc nhìn anh cười, vòng qua anh ngồi xuống cạnh Ninh Dã, nói: "Không sao, cảm ơn học trưởng đã quan tâm."

Nhung Dư cau mày, nhìn bạn thân đối xử dịu dàng với em trai mình, lại nhìn Ninh Thốc, lời tới bên miệng rồi lại nuốt trở vào.

11 giờ 30 phút trưa.

Hôn lễ được tiến hành xong xuôi, Ninh Thốc tận mắt nhìn anh trai và chị dâu trao nhẫn, sau đó hôn nhau trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người, trong lòng cậu cũng vui vẻ theo.

Ngoại trừ Nhung Dư, phù rể và phù dâu đều tụ tập trò chuyện vui vẻ, Ninh Thốc nhỏ nhất trong nhóm người, cũng được yêu thích nhất, được mời không ít rượu.

Mãi đến khi Ninh Dã tới, Ninh Thốc mới có thể thoát ra.

11 giờ 50 phút trưa.

Ninh Thốc rửa mặt vào phòng tắm, tựa vào bồn rửa mặt nhìn vé máy bay.

Đôi vợ chồng mới cưới thật may mắn, vừa kết thúc hôn lễ thì tuyết bỗng ngừng rơi, mây mù cũng nhanh chóng tiêu tán, mặt trời ấm áp bao phủ khắp thành phố.

Ngay khi cậu biết chắc chuyến bay vẫn cất cánh bình thường, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Ninh Thốc ngẩng đầu nhìn anh, chợt cảm thấy cảnh tượng đêm qua lặp lại.

Nhưng không phải cậu mở miệng trước.

Nhung Dư đứng trước mặt cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu một lát, sau đó mới nói: "Anh có thể hôn em không?"

Ninh Thốc cúi người, lễ phép cười: "Học trưởng, anh uống nhiều rồi."

Ngoài cửa có tiếng nói, Ninh Thốc không muốn ai thấy mình, muốn tránh đi, nhưng bị người đàn ông kia thô bạo ôm lấy, trực tiếp kéo vào một phòng vệ sinh.

Giây tiếp theo, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.

Môi Ninh Thốc cũng đồng thời bị ngậm lấy, sau đó bị mạnh mẽ xâm nhập.

Cậu không dám cử động, đến khi người bên ngoài đi rồi, cậu mới dùng sức đẩy anh ra.

Ý cười vẫn thường treo trên miệng biến mất, cậu lạnh lùng nhìn Nhung Dư, cái gì cũng không nói, đưa tay đẩy cửa.

Nhung Dư yên lặng nhìn, thẳng đến lúc cậu thật sự đi mất, mới từ phía sau ôm người vào lòng, hôn lên tóc cậu như thể vỗ về, giọng nói luôn bình tĩnh vững vàng trở nên yếu ớt: "Đừng như vậy, Ninh Thốc."

Ninh Thốc: "..."

Ninh Thốc bình tĩnh nói: "Là vấn đề ở em, em nên xin lỗi."

Nhung Dư xoay người cậu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

Ninh Thốc chưa kịp nói thì anh đã hỏi tiếp: "Tại sao em lại tức giận?"

Ninh Thốc: "..."

Nhung Dư cúi người, không có ý định tiến xa hơn, dán sát môi cậu thấp giọng: "Tại sao không chấp nhận lời mời kết bạn Wechat?"

"Tại sao trốn tránh anh?"

"Tại sao lại làm như thế với anh?"

Ninh Thốc hoàn toàn ngậm miệng.

Nhung Dư nhìn đứa nhỏ không có chút phản ứng nào, thở dài: "Ninh Thốc, anh không có bạn gái."

Anh quan sát biểu cảm của Ninh Thốc, tiếp tục nói: "Em có thể đi hỏi anh em, cậu ta biết anh không thích tiếp xúc với người khác mới nói thế."

Nhung Dư xoa xoa tóc cậu, dịu dàng nói: "Anh sai rồi, em đừng giận."

Ninh thốc cuối cùng cũng ngẩng mặt nhìn anh, cậu nhìn người đàn ông nói rất nghiêm túc, bĩu môi.

Mắt đứa nhỏ ươn ướt, trông như sắp khóc.

Mắt Nhung Dư tối lại, anh kéo người vào lòng hôn.

Vài phút sau, anh vòng tay đứa nhỏ qua cổ mình, thò tay vào quần cậu, hỏi: "Còn đau không?"

Ninh Thốc tiến lại hôn anh.

Nhung Dư cởϊ qυầи cậu.

[29/1/2022]