Nước mắt Khả Hoan không ngừng tuôn rơi, khóe miệng cô mếu máo cười: “Ba, mẹ, đây là con trai con, cũng là cháu ngoại của ba mẹ ”
Mẹ Khả Hoan vội vàng bế em bé, lớn tiếng nói: “Mau vào nhà đi, vào đi. Con của mẹ, cháu của bà đây rồi”. Trong lúc kích động bà chỉ kịp nói hai câu này mà thôi.
Ba Khả Hoan bảo mọi người ngồi xuống rồi ông chạy nhanh ra phòng bếp rồi hỏi các con xem đã ăn cơm chưa, Khả Hoan đáp lại là đã ăn trên máy bay và trên tàu rồi. Mẹ cô lập tức nói: “Như thế làm sao được, để ba mẹ chuẩn bị đồ ăn cho các con ngay bây giờ”
Hai vợ chồng già lục đυ.c vào bếp nấu nướng, chỉ một lát sau cơm nước được bê ra và đặt đầy lên bàn. Khả Hoan vừa cho con bú no nê, em bé bú xong lại quay sang ngó ngoáy chân tay hóng chuyện. Mẹ Khả Hoan ôm lấy cháu trai, vừa nựng nựng bé vừa khóc. Khả Hoan cũng thấy rất xúc động nên không nhịn được nước mắt.
Mẹ Khả Hoan khổ sở nói: “Mẹ thật không thể tin được rằng đây là sự thật. Tất cả mọi người đều nói là con đã….. Nhưng may thay giờ đây con đã trở lại, lại còn có thêm cả con trai nữa”
Khả Hoan nghẹn ngào nói: “Con cũng suýt nữa thì bị gϊếŧ, nhưng may mà có Tạp cứu con, sau đó, chúng con……cùng nhau nên…..em bé là con của con và anh ấy”
Ba Khả Hoan vẫn lặng lẽ nhìn Tạp Trát Nhân, phát hiện hắn từ đầu chí cuối đều ôn nhu nhìn hai mẹ con Khả Hoan, kể cả đối với hai vợ chồng già này cũng luôn mỉm cười hòa hảo, coi bộ rất có giáo dưỡng, trong lòng ông không khỏi hài lòng, lại nghe con gái nói cậu ta đã cứu con gái mình nên càng trở lên cao hứng. Ông hết sức nhiệt tình mời mọc: “Ăn đi, con, ăn đi”. Vừa nói vừa đưa đũa cho Tạp Trát Nhân.
Khả Hoan cười nói: “Ba à, anh ấy không biết dùng đũa đâu, trong nhà mình có dĩa không hả ba?”
Ông lập tức nói: “Ai dà, ba hồ đồ quá, để ba đi lấy”
Tạp Trát Nhân kỳ quái nhìn Khả Hoan, cô liền phiên dịch cho hắn, nghe xong Tạp Trát Nhân cũng cười ồ lên.
Mẹ Khả Hoan nói: “Còn sống trở về là tốt lắm rồi. Từ nay về sau chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa”.
Ăn xong cơm chiều, cả nhà lại quây quần ngồi tán chuyện, Khả Hoan đành phải đem chuyện xảy ra để kể lại cho ba mẹ, cô cũng không quên cắt bỏ những đoạn cần thiết. Ba mẹ Khả Hoan nghe xong không khỏi chua sót, thương cho con gái phải trải qua những tháng ngày long đong vất vả. Bọn họ cũng cập nhật thêm là Tạp Trát Nhân là con lai hai dòng máu Pháp và Ả rập, cậu ta là người cứu Hoan Hoan và sau đó hai người có con chung. Cả hai vợ chồng đối với Tạp Trát Nhân đều rất vừa lòng, nhìn thấy các con đều có vẻ mệt mỏi nên ông bà nhanh chóng an bài cả hai về phòng nghỉ, ngày mai có sức lại ngồi nói chuyện tiếp.
Tô Nghị tự mình lái xe về thành phố, đến nơi đã là 2 giờ đêm. Thân thể của anh thực rất mệt mỏi nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tỉnh, không thể nào ngủ được. Những việc xảy ra lúc tối làm cho anh cực kỳ xúc động, ở sâu thẳm trái tim mình từng cơn đau đớn khiến anh cơ hồ như bị bóp nát. Anh mở ngăn kéo ra, lấy tấm ảnh của Hoan Hoan luôn được để sẵn trong đó. Trong tấm ảnh là gương mặt hồn nhiên xinh đẹp của Hoan Hoan, luôn luôn tươi cười với anh. Anh vuốt ve khuôn mặt trên ảnh, nội tâm tràn ngập đau đớn, nếu lúc trướ anh không rời bỏ Hoan Hoan, có khi giờ này anh và cô đã có con rồi cũng nên
. Anh chợt nghĩ tới cô gái nhỏ bé nép vào người đàn ông ngoại quốc lúc chiều, lại còn bế theo một em bé đáng yêu nữa… Nhưng tất cả sự hối hận giờ đây đều trở nên vô ích, cả đời này anh sẽ không thể gặp lại Hoan Hoan nữa rồi. Hơn nữa sự thương tâm của anh không dừng lại ở đấy mà còn ở mối tình sớm nở tối tàn với Chu Nhạc Nhạc. Từ lúc Khả Hoan rời đi, anh luôn trong tâm trạng không tốt, Chu Nhạc Nhạc sớm phát hiện ra điều này nên gặng hỏi, cuối cùng anh cũng nói ra toàn bộ sự thật, cô ấy cũng vì tự trọng bản thân nên lựa chọn rời xa anh. Cuối cùng anh là người luôn thất bại, thậm chí là thảm hại bởi vì trong một thời gian ngắn hắn liên tục làm tổn thương hai người con gái hắn yêu thương.
Nhớ lại chuyện cũ khiến anh càng thêm thống khổ, Tô Nghị nhắm chặt mắt một lúc rồi mới mở mắt ra, vừa nhìn tấm ảnh vừa thì thào tự nói: “Hoan Hoan, hai ngày vừa rồi anh vừa đến thăm hai bác, hai bác vẫn khỏe lắm, em cứ yên tâm. Anh sẽ trở thành con trai của hai bác, sẽ chăm sóc cho hai bác đến hết đời”
Cùng lúc này, mẹ Khả Hoan bởi vì quá đỗi vui mừng mà không ngủ yên được, bà vẫn cảm thấy mọi việc vừa xảy ra tựa như một giấc mơ. Bà quay sang chồng nói: “Tôi nói có sai đâu, con gái chúng ta hiền hậu nhân ái là thế, làm sao có thể bị chết bi thảm được, quả nhiên là ông trời có mắt, phù hộ cho con chúng ta bình an trở về, lại còn có một gia đình hạnh phúc nữa chứ. Tôi coi như đã thỏa mãn rồi, cho dù bây giờ phải nhắm mắt xuôi tay tôi cũng vui lòng”
Ba Khả Hoan vội nói: “Bà nhìn bà kìa, những điều gở như thế cũng dám nói ra. Ngày sau còn dài, hai chúng ta còn phải giúp Hoan Hoan chăm sóc cháu ngoại a, còn nhìn nó lớn lên lấy vợ sinh con nữa”
Mẹ Khả Hoan cười nói: “Đúng đúng rồi”
Một lát sau ba Khả Hoan bỗng nhiên thở dài nói: “Nhưng mà tôi hơi buồn cho Tô Nghị, cậu ấy đối với Khả Hoan cũng rất thắm thiết, cho dù cậu ấy cũng giống chúng ta, luôn cho rằng Hoan Hoan đã không còn trên đời nhưng cậu ấy vẫn luôn chăm sóc chúng ta rất chu đáo. Từ lúc chúng ta nằm viện đến giờ, tuần nào cậu ấy cũng tới thăm nom, thực lòng, tôi coi Tô Nghị như con trai vậy. Hiện tại Hoan Hoan đã trở lại rồi nhưng con nó cũng đã yên bề gia thất, lại còn có em bé rồi nữa, tôi cũng thấy mình thật là thua thiệt Tô Nghị quá”
Mẹ Khả Hoan cũng trầm mặc một lát rồi nói: “Không được rồi, chúng ta không thể gạt cậu ấy. Ngày mai chúng ta sẽ gọi điện cho Tô Nghị thông báo tin này, không thể để chuyện này làm chậm trễ hôn sự cả đời của cậu ấy được”
Ba Khả Hoan nói: “Được rồi, được rồi, nhưng bà chú ý ăn nói cho khéo vào nhé, tôi sợ cậu ấy thương tâm quá..”
“Thế cũng còn hơn là lừa gạt cậu ấy…”
Lúc này trong phòng cả nhà ba người Khả Hoan đang dần đi vào giấc ngủ, riêng Khả Hoan vẫn thao thức trằn trọc vì kích động. Cô ngắm nhìn Tạp Trát Nhân và con trai đang say sưa ngủ mà thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô lại được trở về với ba mẹ thân yêu, lại còn có cả chồng và con trai bên cạnh, còn gì so sánh được với hạnh phúc của cô lúc này đâu?
Sáng hôm sau, Khả Hoan tỉnh dậy sớm, cô nhẹ nhàng đứng dậy rón rén bước ra ngoài, cố không gây tiếng động làm thức giấc của hai cha con.
Đi ra ngoài mẹ cô đã vội hỏi: “Sao con không ngủ thêm một lát?”
Khả Hoan chạy tới ôm lấy mẹ: “Con vui quá, không tài nào ngủ được”
Ba cô cười nói: “Hai mẹ con thật giống nhau, đêm qua mẹ con cũng đâu có ngủ”
Mẹ Khả Hoan vui vẻ nói: “Vậy con ăn sáng trước đi, à, mà cậu ấy tên là gì, mẹ quên mất tên rồi đây này”
“Tạp, ba mẹ kêu anh ấy là Tạp cho dễ gọi..”
Mẹ cô âu yếm ôm cô xuống sôpha nhẹ nhàng hỏi: “Con có dự định gì chưa? Có phải trở về bên kia nữa không?”
Khả Hoan hơi nhíu mi: “Con cũng đang băn khoăn, kỳ thật con không muốn có ai ở đây biết được con đã trở về. Con sợ mọi người sẽ hỏi này nọ, cũng sợ bị điều tra thân thế. Con chỉ muốn có một cuộc sống như những người bình thường, thật sự con mệt mỏi quá rồi, rất mệt mẹ ạ”
Ba cô nhìn con gái: “Đúng vậy, cả đêm qua ba cũng không ngủ nổi, ba cũng đã nghĩ tới việc giờ đây con còn không có cả hộ khẩu, nếu giờ lộ ra tin tức gì chỉ sợ không tránh khỏi việc bị điều tra. Ba cũng không muốn những chuyện phiền phức như vậy. Nhưng mà nếu không có hộ khẩu, con và đứa bé biết làm thế nào, sau nàylàm sao đưng ký trường học được”
Mẹ Khả Hoan thở dài nói: “Mẹ cũng định mang chuyện con trở về nói cho Tô Nghị, chúng ta cần tham khảo ý kiến của cậu ấy, dù gì cậu ấy cũng là người của Nhà nước.”
Khả Hoan nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy có khỏe không? Đã lấy vợ chưa mẹ?”
Mẹ cô thở dài: “Làm sao nó có thể lấy vợ cơ chứ, đến bạn gái còn chưa có nữa là. Mẹ chỉ sợ trong lòng cậu ấy vẫn còn hình bóng của con. Con không biết đấy thôi chứ Tô Nghị thực sự vẫn đi lại chăm sóc ba mẹ rất chu đáo, còn hơn con ruột ấy chứ. Trong nhà có việc gì cũng đều là một tay cậu ấy đảm đương. Giờ đay con đã trở về rồi, hai đứa không thể cùng nhau nữa, thực lòng ba mẹ cũng thấy áy náy với cậu ấy”
Khả Hoan có chút ngẩn người: Không phải là anh ấy chuẩn bị cưới Chu Nhạc Nhạc sao? Sao đến giờ chưa kết hôn? Phải chăng anh đang lừa gạt ba mẹ cô? Đang suy nghĩ thì Khả Hoan bị tiếng khóc của em bé cắt ngang, cô vội chạy vào phòng, đã thấy Tạp Trát Nhân tỉnh giấc. Cô ôm lấy con cười cười hỏi Tạp Trát Nhân: “Anh ngủ ngon không?”
Tạp Trát Nhân hôn phớt qua môi Khả Hoan rồi mới nói: “Ngủ ngon lắm, chỉ có điều khi tỉnh dậy không thấy em đâu cả”
Nghe hắn nói vậy Khả Hoan cực kỳ vui vẻ, cô chỉ thầm cười trong lòng chứ không đáp lời. Tạp Trát Nhân thực sự thích cảm giác Khả Hoan thẹn thùng và ánh lên vẻ hạnh phúc trong mắt như lúc này, sau bao nhiêu hiểu lầm chao đảo, giờ đây Khả Hoan thực sự mở lòng đón nhận tình yêu của hắn. Điều này làm cho Tạp Trát Nhân cảm thấy tất cả những gì hắn vì cô mà làm đều cực kỳ đáng giá, cho hắn chọn lại hắn cũng sẽ nguyện ý lựa chọn con đường này.
Ăn sáng xong, cả nhà ba người Khả Hoan ở lại nghỉ ngơi, ba mẹ cô đi ra ngoài mua đồ ăn. Ở trên đường, mẹ Khả Hoan gọi điện thoại cho Tô Nghị thông báo tin Khả Hoan đã trở lại. Tô Nghị vừa nghe xong lập tức ngẩn người đến nỗi suýt rơi điện thoại trên tay.
Anh vội nhặt lên rồi lắp bắt nói: “Cháu lập tức qua đấy bây giờ”
Sau đó treo điện thoại luôn rồi bảo lái xe chạy thẳng về thành phố nơi gia đình Khả Hoan cư ngụ. Anh nhớ lại cô gái ngày hôm qua, chính là Hoan Hoan, đúng, chính là cô rồi. Hoan Hoan đã trở lại nhưng người đàn ông đó là ai? Còn có đứa trẻ nữa? Chẳng lẽ Hoan Hoan đã kết hôn, em bé đó là con của bọn họ? Trong ngực Tô Nghị một trận rét run, anh cự tuyệt dòng suy diễn của chính mình.
Ăn cơm trưa xong, Khả Hoan đang giúp ba mẹ dọn rửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội lau tay chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Khả Hoan, Tô Nghị đã vội cầm chặt lấy tay cô, một cách cực kỳ kích động anh run run hỏi: “Hoan Hoan, là em sao? Em không có chết thật sao? Em đã trở lại. Ngày hôm qua anh đã nghĩ người đó là em rồi vì làm sao trên đời này lại còn có người giống em đến thế được?”
Khả Hoan lúc này không còn vẻ khϊếp sợ khi nhìn thấy anh như ngày hôm qua nữa, cô hơi lùi bước về phía sau, giãy tay Tô Nghị ra thản nhiên nói: “Chào anh, Tô Nghị, sao anh lại tới đây?”
Tô Nghị sốt ruột nói: “Là bác gái gọi điện cho anh, nói là em đã trở lại, anh liền lập tức đến đây gặp em. Em không biết là hai năm này anh đã hối hận như thế nào đâu, em có biết anh nhớ em đến thế nào không, anh…” Tạp Trát Nhân lúc này quá xúc động nên nói năng lộn xộn, cứ nhớ tới cái gì liền bật ra khỏi miệng.
Khả Hoan nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra, cắt ngang lời nói của Tô Nghị: “Đứa trẻ này, trong điện thoại bác nói còn chưa hết chuyện, cháu đã vội chạy tới đây rồi. Mau vào nhà đi, cháu ăn cơm chưa? Kỳ thật cuối tuần cháu đến cũng được mà”
Tạp Trát Nhân lập tức nói: “Bác gái à, cháu không đói bụng”
Mẹ Khả Hoan nói: “Không đói cũng phải ăn, còn nhiều đồ ăn lắm, để bác hâm lại cho nóng”
Bọn họ xem ra rất chi là thân thiết, Khả Hoan nghiêng người mởi Tô Nghị vào nhà: “Anh vào đi”
Tạp Trát Nhân vừa bước vào phòng đã nhìn thấy người đàn ông hôm qua ôm Khả Hoan, lúc này anh ta đang ngồi rất thoải mái trên sofa, đến lúc này Tô Nghị không còn có thể tự gạt mình nữa rồi, anh biết những điều anh tiên đoán là sự thật. Vì thế sắc mặt Tô Nghị có chút thay đổi, tuy rằng Tạp Trát Nhân vui vẻ nhìn mình cười chào hỏi nhưng Tô Nghị lúc này không có tâm trạng nào để bắt tay xã giao. Tạp Trát Nhân cũng nhận ra người đàn ông này, hẳn là vì anh tay mà tối qua Mèo con mới run rẩy nép vào ngực mình như vậy, hơn nữa lại nhìn thấy biểu hiện có vẻ đối địch của anh ta, Tạp Trát Nhân càng đóan chắc hơn quan hệ trên mức bạn bè của anh ta với Mèo con. Nhưng mà Khả Khả hiện đã là người của hắn rồi, người đàn ông này có mơ cũng không thể chạm vào Khả Khả được.
Nghĩ thế, Tạp Trát Nhân càng tự tin hướng tới Tô Nghị gật đầu chào hỏi.
Ba Khả Hoan đã nhìn thấy sắc mặt Tô Nghị không tốt, âm thầm trách bà vợ không suy nghĩ kỹ trước khi gọi điện cho Tô Nghị, ít ra cũng phải để cho Tô Nghị có thời gian thích ứng đã chứ. Ông vội nhanh miệng giải thích: “Tô Nghị à, ngồi xuống đi cháu”
Tô Nghị chậm rãi ngồi xuống, không nhìn Tạp Trát Nhân mà quay sang hỏi ba Khả Hoan: “Hoan Hoan làm thế nào mà trở về được ạ? Hơn một năm nay cô ấy ở đâu và sống như thế nào vậy bác?”
Ba Khả Hoan không biết phải nói giảm nói tránh thế nào nên đành phải đem Tạp giới thiệu cho Tô Nghị: “Đây là Tạp, cậu ấy là người Pháp, chính cậu ấy đã cứu Hoan Hoan, từ lúc đó tới giờ Hoan Hoan và cậu ấy ở cùng một chỗ, hai người họ còn có em bé nữa”.
Tô Nghị vốn đã nghĩ đến điều này nhưng khi nghe bác trai trực tiếp nói ra, anh cũng không tránh khỏi bị kích động, nhất thời không nói ra lời.