Tạp Trát Nhân cố gắng tỉnh táo lại, đây là nơi nào vậy, mình còn sống hay sao, cha và anh đâu rồi? Tạp Trát Nhân cố gắng nhớ lại những phút giây cuối trên chiến trường, hắn càng cố nhớ lại thì đầu óc càng đau đớn hơn. Mấy phút sau hắn mới tỉnh táo lại, cả người đều kín băng gạc, đùi phải còn quấn thạch cao kín mít, đau đớn khiến cho hắn thức tỉnh và ý thức được mình đang bị thương rất trầm trọng. Nơi bọn hắn đang trú ẩn là một vùng rừng núi hoang dã, Trát Phi cũng bị thương nằm trong lều cùng hắn nhưng thương thế xem ra nhẹ hơn.
Khả Hoan chậm rãi ngẩng đầu dậy, tối hôm qua cô cố sức vắt óc viết chút gì đó ra giấy nhưng sau đó cứ như thế nằm úp lên bàn ngủ qua một đêm. Ở trong mộng cô gặp lại anh, cô đã nhào vào ngực anh khóc lóc kể lể bị quân chính phủ chèn ép, anh vỗ về an ủi cô đừng sợ, có anh ở bên không ai dám tổn thương cô. Khả Hoan vừa nhớ lại giấc mơ vừa rồi nước mắt lại liên tiếp rớt xuốc. Anh đúng là đồ lừa đảo, đã nói là sẽ bảo vệ em mãi mãi nhưng giờ này anh đang ở đâu? Tạp Trát Nhân, anh ở đâu, anh không được chết đâu đấy, anh còn phải đến cứu em nữa cơ mà…
Một lát sau Kiệt Sâm bước vào hỏi cô lần cuối, cô vẫn kiên quyết nói mình chỉ biết chừng ấy. Sau một cái thở dài, Khả Hoan bị hai tên lính da đen gớm giếc mang đi, cô không ngừng la hét giãy giụa nhưng vô ích. Chỉ sau vài phút cô đã bị lôi lên một chiếc xe quân dụng.
Nơi cô đến đúng là ngục giam, nó còn khủng khϊếp hơn ngục giam nơi căn cứ của Tạp Trát Nhân ngày trước, quả thật Kiệt Sâm hông có lừa cô. Cô nhanh chóng bị đưa đến phòng thẩm tra, nơi này đã ngồi sẵn một tên sĩ quan chuyên hỏi cung:
“Tên? Tuổi?”
Khả Hoan do dự, không biết có nên thể hiện là mình biết tiếng Ả Rập hay không, còn chưa suy nghĩ xong đã thấy đối phương vô cùng không kiên nhẫn đập tay xuống bàn rít lên: “Nói, thành thật vào!”
Khả Hoan sợ hãi theo bản năng ngoan ngoãn mở miệng: “Lâm Khả Hoan, 24 tuổi, tôi chỉ là bác sỹ, các ông tìm sao người rồi, tôi không làm gì cả, tôi…” Câu nói kế tiếp của Khả Hoan hắn không có hứng nghe và hình như không muốn nghe bởi tất cả các phạm nhân lúc mới bị bắt đều chả ma nào nhận tội cả.
“Cởϊ qυầи áo ra”. Hắn khô khốc mệnh lệnh.
Khả Hoan theo bản năng lùi lại giữ chặt lấy quần áo, mắt hung hăng nhìn hắn nhưng ngay lập tức hắn lao về phía cô, tay túm chặt tóc cô mắt mũi trợn ngược lên gầm rít. Khả Hoan hoảng hốt vội chắp chắp tay ý nói sẽ làm theo.
Hắn lùi trở lại bàn, xé vỏ bao rồi xỏ tay vào một chiếc găng tay cao su, Khả Hoan cực kỳ sợ hãi vì cô biết hắn muốn làm gì. Cô lùi sát vào góc tường ý đồ phản kháng nhưng nghĩ tới cái thai trong bụng nên đành hô lớn: “Được, tôi cởi , tôi cởi”.
Cởi bỏ quần áo xong Khả Hoan xấu hổ đứng nép vào góc tường, tên sỹ quan tiến đến bóp cằm cô xem xét từ khoang miệng tới lỗ tai xem có cất giấu gì không. Tiếp đến hắn bắt cô nằm lên bàn để kiểm tra hạ thân và hậu môn. Bàn tay hắn không ngần ngại rờ rẫm chỗ kín của cô khiến Khả Hoan sợ hãi kêu thét lên nhưng còn chưa kinh khủng bằng việc hắn kiểm tra cả hậu môn cô xem có cất giấu gì bên trong không. Nghĩ tới cái thai Khả Hoan cay đắng làm theo bởi cô biết chỉ một phản kháng nhỏ của cô đều sẽ mang lại họa sát thân cho cả hai mẹ con.
Khám xét xong hắn vứt cho cô bộ áo tù và cho người đưa cô trở lại nhà giam. Nơi cô bị chuyển tới là nhà giam quân sự chuyên giam giữ phạm nhân đặc biệt, hầu hết đều là tù bình chiến tranh, quân phản loạn, khủng bố hoặc quân đảo ngũ. Khả Hoan là nữ phạm nhân đầu tiên ở đây nên lúc tiến vào nhà giam phạm nhân hai bên hành lang đổ xô ra nhìn.
Khả Hoan từ đầu chí cuối đều cúi đầu lẳng lẳng bước đi, đầu gối vẫn đau nhức vì cú đạp vừa nãy của tên sĩ quan hỏi cung. Rốt cuộc cô cũng tiến tới phòng giam của mình, Khả Hoan suy sụp ngồi xuống mặt đất, hai tay vẫn trong tư thế bảo vệ bụng, trong mắt lộ ra vẻ lo âu và tuyệt vọng vô bờ.