- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Không Yêu
- Chương 18
Không Thể Không Yêu
Chương 18
Cuộc tra tấn ở phòng bên còn chưa chấm dứt thì cửa phòng giam của Khả Hoan đột nhiên xuất hiện 2 tên lính, chúng đi về phía Khả Hoan và lôi cô ra giữa phòng, Khả Hoan sợ hãi hét lên, thậm chí còn không kịp giãy giụa hay phản kháng gì bởi thần kinh của cô lúc này như tê liệt, mất đi mọi khả năng phản ứng vốn có. Dù thế mấy tên lính cũng rất bực mình, mạnh tay giáng cho cô một cái tát khiến cô mặt mũi xây xẩm, khóe miệng rỉ máu, mặt đau rát nhưng thần trí của cô lúc này vẫn vô cùng tỉnh táo. Cô ngừng la hét, sợ lãi thối lui về phía sau, tên lính kéo mạnh cánh tay cô lôi ra ngoài, Khả Hoan thấp giọng van nài: “Không, không, cầu xin các ông tha cho tôi…….”. Vì quá sợ hãi nên cô bật ra mấy câu tiếng Trung, chắc bọn chúng nghe cũng không hiểu gì cả.
Hai tên lính kéo cô vào khu phòng ngủ của các quân nhân, lúc này đa số tướng tá đều đang ở văn phòng nên trong tòa cư xá đặt biệt yên tĩnh, bọn họ đưa cô tới trước của phòng Tạp Trát Nhân và la lớn: “Báo cáo thiếu tá, con tin đã đưa tới”.
Tạp Trát Nhân đang ngồi ở xích đu gần cửa sổ nghiên cứu bản đồ quân sự, nghe thấy tiếng tên lính báo cáo liền đứng dậy mở cửa. Một tên lính đẩy Khả Hoan lên trước và cúi chào Tạp Trát Nhân, Tạp Trát Nhân gật gật đầu nghiêng người tránh cửa phòng ra, lập tức hai tên lính đẩy mạnh Khả Hoan vào trong phòng làm cô té ngã xuống mặt đất. Tạp Trát Nhân hướng về phía hai tên lính nói: “Các người có thể lui”. Hai tên lập tức cúi chào và bước đi. Tạp Trát Nhân khóa cửa phòng bước tới trước mặt Khả Hoan, cô ngẩng mặt lên nhìn hắn sợ hãi mở miệng với một thanh âm cực kỳ điềm đạm đáng yêu: “Đừng, xin ông đừng làm hại tôi”. Tạp Trát Nhân nhìn cô cợt nhả, lộ vẻ lạnh lùng nói: “Chẳng phải cô đã tự mình lựa chọn cùng đồng sinh cộng tử với đám hộ sỹ kia sao? Giờ lại quay sang tôi cầu xin gì chứ?”
Khả Hoan cúi đầu và khóc òa lên, lúc trước có lẽ cô quá ngây thơ mới lựa chọn lưu lại, kỳ thật việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả, cuối cùng chính phủ cũng bỏ mặc các cô, cái các cô nhận được vẫn chỉ là sự chà đạp dã man. Tạp Trát Nhân ngồi xổm, dùng tay nâng cằm Khả Hoan sát mặt mình, săm soi gương mặt đẫm nước mắt của cô, hắn không khỏi liên tưởng tới ánh mắt của con nai vàng ngơ ngác đang khóc lóc cầu xin sói xám tha mạng. Cô gái ngốc nghếch này chỉ vài ngày trước còn hùng hổ cự tuyệt ý tốt của hắn, hiện tại đã hiểu ra rằng cuộc sống này chỉ toàn là sự tàn khốc và chà đạp, bỗng chốc biến đổi thành một con mèo nhỏ tội nghiệp đáng thương.
Tạp Trát Nhân vuốt nhẹ hai má đang sưng tấy của Khả Hoan, hắn chỉ muốn kiểm tra xem vết thương có nghiêm trọng hay không nhưng Khả Hoan theo bản năng lùi lại, nhăn nhó mắt mũi rất khó coi. Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi vết máu bên miệng, chỉ về phía nhà tắm nói: “Phòng tắm ở phía kia, cô đi tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta nói chuyện sau”.
Khả Hoan tuy rằng vẫn đang khϊếp đảm nhưng cuối cùng cũng định thần lại, cô chậm rãi đứng lên hướng cửa nhà tắm bước đi. Phòng ngủ của quân nhân không lấy gì làm rộng nên phòng tắm đương nhiên cũng rất nhỏ, không có bồn tắm, chỉ có một bồn rửa mặt, bồn cầu và vòi hoa sen để tắm. Dù sao doanh trại cũng không phải là nơi mọi người đến để hưởng thụ sung sướиɠ, chỉ cần sau khi tập luyện vất vả nơi thao trường có thể đứng tắm mình dưới dòng nước nóng đã là quá đủ đối với một quân nhân rồi.
Vừa bước chân vào trong, Khả Hoan đã thấy phòng tắm này rất sạch sẽ, không trang trí nhiều họa tiết cầu kỳ, các đồ dùng vệ sinh và tắm rửa cũng đủ cả, từ khi bị bắt hàng ngày cô chỉ dám tiết kiệm chút nước uống để rửa chỗ kín nên rất khao khát được tắm táp thoải mái một lần, đây cũng là ước mong chung của tất cả phụ nữ trên thế giới này chứ chẳng riêng gì cô nếu bị rơi vào tình huống này, phụ nữ bao giờ cũng muốn có một cơ thể thơm tho sạch sẽ. Cô nhanh chóng bước vào để có thể sớm kỳ cọ cơ thể vốn đã mốc meo bốc mùi mấy ngày này.
“Không được đóng cửa, tôi còn phải quan sát”. Tiếng nói của Tạp Trát Nhân vang vọng sau lưng Khả Hoan, hắn đã ngồi trên ghế đu, điều khiển ghế ngồi sao cho mặt hắn đối diện thẳng cửa nhà tắm. Cô gái này tính khí không giống như những cô gái khác, lại là bác sỹ nên ai dám bảo đảm rằng sau khi đóng cửa cô ta không làm những chuyện ngu xuẩn như dùng dao cạo râu hay kính để tự sát đâu chứ.
Khả Hoan hết sức lúng túng, mặt mũi xấu hổ đỏ bừng lên, ngoài Tô Nghị ra cô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng một ngày nào đó cô phải tắm rửa trước mặt một người đàn ông xa lạ. Cô ngây ngốc đứng ở cửa, không biết nên tiến hay lùi, Tạp Trát Nhân cười nhạo: “Tôi đối với phụ nữ gầy còm như Châu Chấu chưa bao giờ có hứng thú cả, nếu còn chần chừ tôi sẽ không ngại vào tắm hộ cô đâu”. Một câu nói của hắn cũng đủ làm cho Khả Hoan thấy kinh tâm động phách, cô theo bản năng lùi lại mấy bước, ngần ngừ một lúc rồi cũng mở cửa ra, bối rối từ từ cởi bỏ từng thứ trên người.
Tạp Trát Nhân thấy thế mới tiếp tục quay lại nghiên cứu tiếp bản đồ quân sự trên bàn, một lúc hắn nghe thấy tiếng nước róc rách trong phòng, ngẩng đầu lên mới thấy cơ thể mềm mại duyên dáng của Khả Hoan đang phủ đầy bọt nước. Làn da trắng nõn nà của cô gái phương Đông hơi phiếm hồng vì tắm nước quá nóng, dáng người hoàn mỹ của cô như lồ lộ trước mắt hắn: bờ vai thanh mảnh, eo thon, chiếc mông tròn lẳn, hai chân thon dài trắng trẻo. Những gì đập vào mắt hắn làm Tạp Trát Nhân gần như mất hết tự chủ, tuy rằng ngày trước hắn có du học tại Pháp mấy năm, đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ với đủ loại màu da, sắc tộc nhưng phụ nữ mà có dáng người nhỏ nhắn mỹ miều như Khả Hoan thì rất hiếm, cơ hồ giống như tiên nữ trong mơ của phần lớn cánh đàn ông, ở cô toát ra một vẻ trời sinh dụ hoặc đàn ông mà hắn chưa từng gặp qua.
Tạp Trát Nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng tiết chế ham muốn. Khả Hoan gội đầu xong liền lấy dầu tắm xoa khắp thân thể, cô vẫn đưa lưng về phía cửa, cố kìm chế sự ngượng ngùng để chậm rãi hưởng thụ dòng nước ấm, quan trọng nhất không phải là sự sạch sẽ mà là để xoa dịu bớt những vết thương vẫn đang rất đau nhức trên người.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô khóa vòi nước nóng lại, do dự một lúc rồi mới với chiếc khăn mặt mới vẫn còn trong túi nhựa để lau người. Đến lúc đó cô mới phát hiện ra một vấn đề rất xấu hổ đó là cô hiện không có quần áo để mặc, chẳng lẽ lại mặc lại bộ quần áo bẩn thỉu kia sao? Khả Hoan ngơ ngác cầm chiếc khăn bọc quanh cơ thể, cho đến khi giọng nói của Tạp Trát Nhân vang lên cô mới giật mình: “Xoay người bước ra đây”.
Khả Hoan vẫn không hề nhúc nhích, hắn lại nói thêm: “Nhanh lên”.
Khẩu khí có phần mất kiên nhẫn. Khả Hoan nhắm mắt lại tĩnh thần, không dám phản kháng lại, cúi đầu chậm rãi bước ra ngoài, tuyệt không dám ngẩng đầu lên nhìn Tạp Trát Nhân. Tạp Trát Nhân không khỏi thở dài trong lòng: Cô thật đẹp, chẳng khác so với những gì hắn vừa tưởng tượng là mấy, bàn tay và chiếc khăn nhỏ kia làm sao che nổi cơ thể gợi cảm của cô. Ánh mắt của Tạp Trát Nhân lóe lên tia hàn quang, mới đầu hắn cũng chỉ định nói chuyện tử tế với cô về dự định sắp tới nhưng sau những gì vừa chứng kiến hắn liền thay đổi chủ ý, trước tiên phải chiếm lấy cơ thể của cô đã, thỏa mãn du͙© vọиɠ xong sẽ nói chuỵện tiếp cũng không sao cả.
“Lên giường đi”. Tạp Trát Nhân cổ họng dường như khô khốc. Khả Hoan đột ngột ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ đáng thương tội nghiệp, đầu cô liên tục lắc lắc, hai chân như nhũn ra, cô tưởng mình đã thoát khỏi việc bị cưỡng bức. Chẳng lẽ hắn không phải đã nói là thân thể của mình không làm cho hắn hứng thú hay sao?
Vẻ mặt của Tạp Trát Nhân bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Hay cô muốn tôi đưa trả lại nhà tù, để hiến thân cho bọn lính kia?” Khả Hoan sợ hãi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảnh tượng thi bạo dã man trong nhà giam lại hiện lên rõ mồn một. Cô không còn lựa chọn nào khác…..Giường của Tạp Trát Nhân rất rộng, chăn đệm đều được làm bằng loại tơ lụa hàng đầu của châu Âu, rất mềm mại mượt mà, Khả Hoan lẳng lặng nằm lên giường, từ từ nhắm mắt lại, nghiêng mình về một bên mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Tạp Trát Nhân đứng bên giường, thong dong cởi quân trang, ánh mắt một phút cũng không rời khỏi cơ thể của Khả Hoan. Nhìn thấy Khả Hoan khóc thương tâm đến vậy mà hắn không có chút rung động nào cả, cô chẳng qua là một tù nhân của hắn, lại còn bị tuyên án tử hình, lúc đầu hắn định cứu cô bằng mọi cách nhưng cô khước từ, vậy nên hắn hiện tại tự cho mình có mọi quyền lực để quyết định số phận của cô.
Ban đầu hắn hoàn toàn không biết cô sở hữu một cơ thể mượt mà, gợi cảm đến thế nên hắn đối với cô không hề có tí hứng thú nào cả nhưng bây giờ thì khác, hắn khát khao muốn chiếm lấy thân thể cô, độc chiếm sự hoàn mĩ của cô, muốn cô chỉ có thể nằm dưới thân hắn mà thở dốc. Cô chỉ có thể là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của riêng hắn mà thôi…………..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Không Yêu
- Chương 18