Cảm giác này, hạnh phúc này, được người mình yêu nhất ôm vào lòng,liệu có gì sánh được.......
***
"Thừa Hạo, hết giờ bóng rổ không?" Thằng bạn cùng lớp nhiệt tình rủ rê.
"Không được, tớ có việc rồi, đi trước đây." Thừa hạo đưa tay nhấc túi xách lên.
"Ai, sao lại lạnh lùng tàn nhẫn vậy. Gần đây chơi bóng cũng không thèm chơi cùng bọn tớ. Cậu đi làm cũng không đến nỗi bận rộn vậy chứ?"
Thừa hạo cười khổ: "Không phải, chỉ là dạo này không khỏe lắm..."
Thực ra là bị cái tên kia làm thành như vậy, vài ngày trước rồi nhưng giờ tư thế đi lại vẫn có điểm quái dị.
Khốn, như thế nào lại có loại khủng bố như hắn, xét phương diện tìиɧ ɖu͙© thôi thì quả thật không có giống người thường. Ở phòng khách đã làm 3 lần, lăn cậu qua đến giường ngủ lại làm 2 lần nữa. Nếu đến cuối cùng cậu không khóc nấc lên mà xin tha thì hẳn cái mạng này còn mà đứng đây bịa đặt lý do chắc.
"Ah, phải, thầy Dương mới nói phải mua sách á."
". . . . . ." Điềm xấu dự cảm, "Có sao? Mới mua rồi mà??"
"Thì ổng nói là không có mắt buộc, ai mua thì mua nhưng cậu nghĩ coi không mua có qua được môn của ổng không? Mua quách cho rooiff1 tiêu tiền tiêu tai mà!"
". . . . . . Tổng cộng có mấy cuốn?"
"Một bộ ba cuốn."
"Bao nhiêu?"
"99 tệ 9."
Thừa Hạo bật ra âm thanh tan nát cõi lòng.
"Một mao không cần trả lại!"
Thừa Hạo căm giận quay về "nhà", tiện đường qua cây ATM rút tiền. Mẹ nó, hai chỗ cậu làm thêm thế nào mà vẫn chưa đến lúc trả lương, tiền ki cóp được dùng lâu nay cũng không có đẻ ra thêm, đúng là miệng ăn núi lở mà.
Cũng là cậu tự thấy suy nghĩ của mình thật luẩn quẩn. Lý Chính Quách có từng nói với muốn đưa cậu 1 chút tiền để cảm ơn cậu đã chăm sóc Tiểu Huyễn bấy lâu. Khi đó cậu đã nghiêm nghị khẳng khái mà chối từ, sống chết không đồng ý, nói gì mà mình với Tiểu Huyễn tình như thủ túc, nhận tiền này khác gì vũ nhục tình cảm cả 2. Kết quả người kia nhìn cậu cảm kích bao nhiêu thì giờ túi cậu xẹp bấy nhiêu.
Tiểu Huyễn cũng nói, anh ơi anh, tiền tiêu 1 năm cuối này của anh để em lo nhưng cũng đã bị cậu trừng mắt dọa cho phát khϊếp.
Mẹ nó, đúng là MONEY với DANH DỰ nó khó vẹn toàn lắm a.
Vừa than vừa đưa tay cầm lên đám tiền vừa nhả ra từ máy ATM, lại muốn kiểm tra coi thẻ mình còn nhiêu tiền, đủ sống qua tháng này hay không.
Kiểm tra tài khoản này...
PLEASE WAIT......
Con số hiện ra......
Gì?
Không thể nào! Lỗi hệ thống rồi!
Kiểm tra 1 lần nữa, lại vẫn là.......Sao lại thế này, 9 vạn tệ này ở đâu ra?! Như thế nào mà số dư tài khoản của cậu lại có hơn 9 vạn tệ? Cái số lẻ 800 tệ kia mới đúng nè....
9 vạn tệ... Mẹ ơi, lắm tiền quá! Chẳng lẽ ai gửi tiết kiệm lại nhầm số tài khoản sang của cậu?
Thừa hạo vội vàng chạy đến quầy giao dịch.
"Chị ơi, phiền chị in dùm em hóa đơn thu chi tháng này của cái thẻ này với."
Bần thần, cầm hóa đơn mới được đưa cho, Thừa Hạo nhìn đi nhìn lại. Quả nhiên có 2 lần tiền được gửi vào, 1 lần là 4 vạn, 1 lần 5 vạn, ngày gửi trước cách ngày gửi sau 2 ngày. Có ai ngu đến độ nhiều tiền như vậy gửi nhầm những 2 lần lại không kiểm tra lại chứ? Thừa Hạo lắc đầu, có khi người nhầm lẫn kia đang điên lên vì mất tiền chăng, hay mình quay lại nhờ Ngân Hàng làm cho ra nhẽ. Tiền mới gửi vào thôi, mới vài ngày nay...
! ! ! ! ! !
Đột nhiên như bị sét đánh ngang tai, Thừa Hạo toàn thân cứng còng, run rẩy.
Tim đập thình thịch, khó chịu quá.... Không phải chứ?
Vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, cậu cố nhớ lại từng sự việc. Đúng rồi, 2 lần gửi tiền này, là sau hôm cùng ÚY Ngự "làm" thì liền được gửi vào.
Bốn vạn, năm vạn.
Bốn lần, năm lần, bắn 1 lần liền trả 1 vạn*. (ai không nhớ đề nghị đọc lại=)) )
Ha ha, hắn nhớ rõ thật, cũng như thật sòng phẳng.
Trực giác cơ hồ bị đè nén khiến trong lòng cậu chợt hốt hoảng, mỗi lần thở lại 1 trận co rút đau đớn.
Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì phải làm như vậy với tôi.
Tôi đã nói ... không có bán mình nữa, anh lại đối với tôi như vậy...
Nguyên lai anh vẫn coi tôi là nam kỹ, làm xong trả thù lao, giá cả cũng hào phóng quá.
Hừ, thật là 1 chủ nhà hiếu khách đến phát khϊếp.
Nước mắt bất tri bất giác mà trào lên.
Thật ra, tuy rằng rất mệt nhưng hai lần vừa rồi tôi có điểm thấy ngọt ngào, đã ôm tôi như người yêu. Thừa Hạo ngốc ơi, bất quá là người ta phiêu kĩ, ngươi ở đó mà đắc ý....
Thật muốn tìm nơi nào không có ai mà òa khóc 1 trận.
*****
"Cưng về rồi à?" Úy Ngự đang dựa vào sô pha, tao nhã đưa tay tự rót rượu vào ly, hướng Thừa Hạo đang đứng im lìm ở cửa mà cười hỏi, "Cưng làm 1 ly không? Ngon lắm đấy..."
Nói tới đó thì nhận ra đôi mắt sưng đỏ của THừa Hạo, hắn ngưng lại.
"Sao thế?"
Thừa Hạo cắn cắn môi, thân thể cứng nhắc từng bước từng bước đi về phía hắn, tay phải nắm chặt, hơi hơi run rẩy.
SOẠT
Không hiểu cái gì đập vào 1 bên mặt khiến đỏ lên vì rát cùng đau, Úy Ngự khó hiểu hỏi:
"Cậu làm gì...."
"Thứ tiền dơ bẩn tôi trả lại cho anh" Thừa HẠO dùng thanh âm bình tĩnh nhất mà nói, thân thể vì cố kiềm chế mà có điểm phát run "9 vạn tệ của anh đó."Úy NGự giờ mói nhìn thấy cái nhóc kia vừa ném vào mặt mình hóa ra là thẻ ATM bị bẻ gẫy.
"Hứa tiên sinh à, tôi không có phải là nam kĩ. Phiền ngài cầm tiền của ngài đi."
Thừa Hạo từng chữ từng chữ gằn giọng. Vốn còn muốn mắng hắn, chính là làm không được, nói thế đã là cực hạn rồi, sợ mở miệng thêm sẽ không nhịn được mà òa khóc hoặc vung tay đánh hắn. Không thể thất thố, tuyệt đối trước mặt hắn không thể thất thố.
Lại nghĩ muốn quay ra mà thu dọn hành lý biến quách cho rồi, nếu không sẽ chịu không nổi nữa. Không thể ở lại đây nữa, không thể hít cùng bầu không khí với hắn nữa.
"Tôi đưa tiền cũng đâu muốn vũ nhục cậu" Người phía sau bình tĩnh trả lời "hơn nữa, ngay từ đầu chính cậu nói nếu tôi xâm phạm cậu sẽ phải trả tiền, không đúng sao?"
Thừa Hạo đứng ở cửa, tay còn đặt trên tay nắm, toàn thân phát run.
"Tuy là sau này cậu có nói không phải trả nữa nhưng lần nào cậu cũng không có tình nguyện mà làm, không phải sao? Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tự nhiên bắt cậu làm ba cái chuyện cậu không muốn mà không có bồi thường."
"Vâng, Hứa tiên sinh, anh là chính nhân quân tử, còn tôi thì diễm phúc được gặp người tốt như anh." Cậu cười lạnh, tức giận đã đến cực điểm ngược lại khiến cậu bình tĩnh trở lại.
"Thừa Hạo, tôi không có nghĩ đưa tiền lại khiến cậu tức giận đến thế." Đi ra cửa, Úy NGự đưa tay giữ thắt lưng cậu.
"BỐP"
Thừa HẠO xoay người tát 1 cái thật mạnh vào khuôn mặt đang bình tĩnh kia.
"Phải, anh nghĩ làm sao được. Đối với anh, tôi bất quá cũng chỉ là nam kĩ bán xuân, được người ta ném tiền sẽ cao hứng không kịp, như thế nào lại giận cho được."
Hào hển thở, hốc mắt bắt đầu nóng lên, "Hôm đó tôi nói gì căn bản anh đâu có để vào tai. Anh nghe thì có nghe nhưng trong lòng cười nhạo tôi phải không? Anh muốn dạy dỗ tôi. Được rồi đó! Tôi cũng không muốn ở đây để xem anh đắc ý thêm nữa. Dù sao tôi cũng đâu phải "hàng" chất lượng cao gì đâu."
"Sao lại nói như vậy?" Úy Ngự nhíu mày, "Tôi chưa bao giờ nghĩ thế, nếu tôi cho cậu tiền mà khiến tự tôn của cậu bị thương tổn thì để tôi giải thích. Nhưng... sự việc đâu có nghiêm trọng đến mức đó?"
"Ý anh là sao?"
".... Đơn giản là tôi không có ép uổng gì cậu, mà có ép uổng thì cũng bồi hoàn, cậu có nhất thiết phải giận như vậy không?"
.... Sao mà không tức cho được!... Hứa Úy Ngự anh đang nói cái quái gì vậy?!
"Tôi không rõ cậu thế nào mà tức giận đến vậy. Chỉ có 1 cách giải thích cho tất cả chuyện này, chính là..." Úy Ngự đưa tay kéo đầu cậu đang hết sức tránh ánh mắt hắn vì trong mắt đã muốn ầng ậng nước "Thừa Hạo, ... cưng yêu anh rồi sao?"
"Bốp!"
Lại 1 cái bạt tai vung ra, Úy Ngự cũng không tránh, chỉ là giây phút sau đó lại nhìn xoáy vào mặt cậu:"Có phải hay không?"
Thừa hạo nghiến răng, lại muốn động tay nhưng đã bị hắn bắt lấy.
"Trả lời anh đi, có phải hay không?"
"Không đúng không đúng!" Liều mạng giãy ra khỏi Úy Ngự, Thừa Hạo gấp gáp đến độ mồ hôi lạnh cùng nước mắt cùng rơi "Không có loại chuyện này, tuyệt đối không có!"
"Thật sự không có?"
"Không có, không có! !" Thừa Hạo lung tung loạn xạ mà vung tay đánh, vừa rồi 1 câu "Cưng yêu anh rồi" chấn động mạnh đến độ cậu đứng không muốn thẳng. Cậu chính là loại người bị nói trúng tim đen sẽ vô cùng khủng hoảng.
"Không có thật?" Ngữ khí lạnh nhạt, tay cũng buông lỏng ra.
"Không có." Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, cuối cùng cậu cũng giyax ra thành công, nhanh chóng trấn áp trái tim đang đập binh binh cùng hơi thở dồn dập. Đừng ép hỏi tôi nữa, bây giờ, tôi cái gì cũng không có, chỉ sót lại chút tự tôn nhỏ nhoi mà thôi, không cần ép nữa.
"Ô............." chính là giãy ra nên mất cảnh giác, chưa kịp phòng thủ, hô hấp đa cứng lại, môi bị mạnh mẽ bao phủ.
Bắt đầu là cuồng dã thô bạo, nụ hôn lúc sau trở nên ôn nhu dần. Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua khoang miệng, thám hiểm từng góc từng góc nhỏ, âu yếm có, nâng niu có rồi mới quấn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh của cậu mà mυ"ŧ vào, dây dưa, nghiền chuyển, càng hôn càng sâu.
Thừa hạo giãy dụa tránh né, cuối cùng vẫn là bị hắn đưa tay chế trụ sau gáy, bị ép há miệng, trúc trắc mà đáp lại.
Vì cái gì mà hôn tôi? Thừa Hạo chua xót thầm nghĩ, lại bị hôn đến độ hơi muốn hỏi cũng không có mà hỏi.
Hôn hết nửa ngày, Úy Ngự mới chậm rãi rời khỏi miệng cậu.
"Nhóc con thích nói dối." Hắn thở dài 1 hơi, giống như đang thổi vào vành tai cậu. "Thật sự không thích anh sao? 1 chút cũng không có sao? Chẳng lẽ người khác hôn em cũng có cảm giác này? Cũng có phản ứng này? nếu quả vậy thì rõ em là người không kiềm chế nổi bản thân..."
Tim Thừa Hạo lập tức đập mạnh liệt hơn.
Cởi cúc áo sơ mi cậu , tay hắn phóng với bờ ngực mảnh khảnh, Úy Ngự cúi đầu: "Em coi đi, tim em đập nhanh như vậy, còn nói không thích? Em cho là anh cũng ngốc giống em sao?"
Thừa Hạo cứng miệng, nước mắt không ngăn được mà rớt xuống, không biết phải nói gì.
"Em xem đây." Úy Ngự nắm tay cậu, đưa đến trước ngực mình "So với em thì anh thành thực hơn nhiều. Thích thì nói là thích thôi."
Bàn tay cảm nhận được làn da trơn nhẵn, một chút lại 1 chút chạm vào, kinh hoảng nhận ra nhiệt độ nóng ấm dồn dập toát ra.
Thừa hạo khịt mũi, giọng nhỏ rí như kiến thì thào: "Ai mà biết..."
"Biết cái gì?" Làn môi nóng bỏng của Úy Ngự hôn nhẹ lên cổ cậu.
"Biết rằng anh lại..." Tay vẫn đặt trên ngực Úy Ngự, cảm nhận được trái tim kia đang đập, thật trân quý. Trong mắt lại 1 luồng ấm áp đi ra."Ngốc!" Nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu, Úy Ngự hôn làn da trắng nõn nơi cổ, hút mạnh đến xuất hiện dấu hôn đỏ rực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa Hạo đỏ bừng, nước mắt lã chã – muốn òa khóc mà lại đem mặt vùi vào ngực Úy Ngự "Tôi đã định bán mình... Nhưng là, Úy Ngự, ngoại trừ anh ra chưa có ai chạm vào tôi, chưa từng...."
"Anh biết." Thanh âm bởi đi ra từ cổ họng 1 người đang bốc hỏa dục tình mà có phần khàn khàn. Nguồn :
"Anh biết?" O___o Kinh ngạc.
"Ừ." Hôn chuyển qua trước ngực .
"Như thế nào. . . . . ."
"Thân thể của em nói cho anh biết đích." Úy ngự dùng răng nanh cởi bỏ nút thắt còn lại của cái áo , "Chỉ có dấu vết của anh, là thói quen phản ánh được anh dạy dỗ... Từ trong ra ngoài đều là của anh..." Hôn hạ đến thắt lưng thì im bặt.
"Không cần. . . . . ." Nan kham mà vặn vẹo thân mình: "Đang ở cửa phòng khách . . . . . ."
"Không có việc gì, không có ai đâu."
"Chính là. . . . . . Úy ngự chúng ta đến. . . . . . lên giường đi được không. . . . . ." Thanh âm nho nhỏ, lần đầu tiên nói loại chuyện này chính là mặt đỏ quá đi.
"Ngốc một lát nói sau. . . . . . Hiện tại anh 1 giây cũng không muốn đợi." Dùng một chút lực liền đem Thừa Hạo đặt xuống tấm thảm đắt giá trong phòng khách.
Quần áo rất nhanh liền bị bỏ đi, lại bị lung tung địa ném tới xa xa. Thừa Hạo giang hai chân, quấn lấy chân người đang áp sát vào mình.
Lại là hôn môi, rất sâu. Nhiệt độ phát ra cơ hồ muốn đem hai người hòa tan thành 1. Úy Ngự vừa hôn vừa đưa tay chạm vào vật giữa 2 chân Thừa Hạo, cao thấp âu yếm.
"Ư~~" môi bị nắm giữ chặt chẽ, cơ hồ chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, Thừa Hạo hoàn toàn say mê mà ôm lấy cổ hắn, ngực không khống chế được mà phập phồng.
Úy Ngự hôn càng ngày càng mạnh mẽ, động tác tay cũng nhanh hơn, chỉ 1 chút sau đã nghe Thừa Hạo vυ"t giọng rêи ɾỉ, phần eo rướn lên, trong tay đã thấy tràn đầy chất nhầy.
Bốn phiến môi biến hóa góc độ trùng hợp, vẫn không có tách ra, thẳng đến lúc đưa bàn tay đầy chất nhầy hướng xuống thâm nhập hậu môn đã đủ trơn bóng, Úy Ngự mới thở dốc ngẩng đầu, bài khai hai cánh mông, đem chính mình đặt ở cửa vào.
"Nhìn anh, Hạo Hạo." Hắn khàn giọng yêu cầu.
Thừa hạo mở đôi mắt nãy giờ vẫn nhắm chặt, nhìn sâu vào ánh mắt đen đến mơ hồ kia, hạ thể đột ngột bị xuyên qua.
"Ô ~~~~~" thắt lưng lập tức thẳng đến độ muốn gãy làm đôi, trong cơ thể có được cảm giác quá sức chân thật.
Khi cả hai bắt đầu di động nhanh hơn, mạnh hơn, cơ thể gầy mảnh của Thừa Hạo bị đẩy lên xuống không ngừng do va chạm mạnh từ phía dưới. Lưng trần vì ma sát với tấm thảm xù mà tạo nên 1 cảm giác kí©h thí©ɧ rất lạ lùng, cậu khó chịu vặn vẹo thân mình, tiếng rêи ɾỉ không ngừng từ miệng tràn ra.
"Thích không?" Úy Ngự đẩy thắt lưng thành 1 vòng rộng, ánh mắt gắt gao nhìn cậu nhỏ dưới thân mình.
Thừa hạo cắn môi, khẽ gật đầu, trên mặt là màu hồng nhạt đáng yêu.
"Cưng yêu, ngoan." Mười ngón tay nắm phía sau hông Thừa Hạo lại càng nắm chặt lại, tùy ý để thân thể thẳng tiến.
"Thích... Nữa..." Âm thanh do có tình cảm mãnh liệt đã trở nên khàn khàn đến khi rót vào tai Úy Ngự lại càng hấp dẫn vô cùng.
Càng lúc, động tác lại mỗi thêm kịch liệt, không khí tràn đầy hơi thở của cả hai, hô hấp bị ức chế không kìm được mà rêи ɾỉ không ngừng.
Lên đến cao trào, động tác đưa đẩy cùng vặn vẹo khiến hơi nóng hầm hập nơi mật huyệt, bụng Úy Ngự cũng tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Chờ cho hơi thở điều hòa lại, Úy Ngự di động, ôm Thừa Hạo ngổi thẳng trên đùi mình, chế trụ lưng cậu. Tư thế thay đổi làm cho vật kia đi vào càng sâu, Thừa Hạo thở không nổi, lại chả còn sức chồng đỡ, đành gục vào bả vai người kia.
"A ——" đột nhiên co rúm lại, Thừa Hạo kêu lên.
Úy Ngự ôm chặt bờ eo nhỏ, 1 mặt cuồng dã đâm lên phía trên, lại ép mông thừa Hạo từm trên dập xuống, mỗi một lần đều chạm đến nơi sâu nhất làm hắn nhiệt huyết sôi trào, động tác theo đó lại càng kịch liệt.
Thừa Hạo nửa người trên gần như mất sức mà không điều khiển được, càng không còn cách nào khác mà trầm luân xuống. Theo mỗi lần va chạm, mất dịch tiết ra bôi trơn mọi thứ, Úy Ngự ra ra vào vào càng dễ dàng, thân thể va chạm mạnh mẽ khiến kɧoáı ©ảʍ tràn ra, chạy đến từng đầu ngón tay, rần rật.
Không bao lâu sau Thừa Hạo lại đạt tới cao trào 1 lần nữa, vô lực gục vào ngực Úy Ngự, cùng lúc trong cơ thể cậu tràn ngập dòng nhiệt lưu Úy Ngự bắn vào khiến 1 dòng điện chảy ngược lên đại não, dương v*t cậu không hiểu thế nào lại từ từ đứng lên.
"Cưng muốn nữa à?" Úy Ngự khıêυ khí©h, ở sát bên tai cậu mà thì thầm.
Thừa Hạo mặt đỏ tim đập không dám gật đầu.
"Anh nói cưng phải thành thực bao nhiêu lần rồi?" Hắn làm bộ giận, nâng cằm cậu lên, ghé miệng cắn rồi khẽ nhếch môi, "Ngoan, muốn thì nói đi!" Vật còn đang nằm trong hậu huyệt cậu chưa có rút ra xấu xa mà nhanh chóng nổi lên, cảm thấy cậu có chút ngượng ngùng cùng bất an, hắn 1 hơi xông vào.
"A ——" kinh thở hổn hển một tiếng, Thừa Hạo ánh mắt hơi nước mênh mông nhìn Úy Ngự, nhìn thấy rồi tim lại đột nhiên nhảy dựng lên, khiến du͙© vọиɠ chôn sâu trong người cậu lại lớn thêm vài phần.
"Thích. . . . . ."
"Hửm?"
"Tôi thích anh, Úy Ngự. . . . . ." Thanh âm nhẹ như gió thoảng, cơ hồ nghe không thấy.
"Thích nhất . . . . . ." Thừa Hạo thì thào, chủ động hôn lên khuôn miệng vì kinh ngạc mà đang há hốc của Úy Ngự.( A'~ Yêu quá, Úy Ngự aaaaaaaaaa >.< )
". . . . . ."
Dùng sức ôm sát người trong lòng,ngực thình thịch đập vẫn là tay nâng thắt lưng cậu, thật sâu 1 hơi đi vào. Có lửa nóng du͙© vọиɠ, còn có vô hạn tình yêu.
Hai người ôm nhau chặt chẽ như thể không gì chia cắt được.
Thừa hạo nhắm mắt lại, tuy rằng cậu đang mệt chết đi, cùng vẫn cảm nhận được 1 nỗi đau ngọt ngào cùng run rẩy tận cùng, lại vẫn mong người đang ôm mình đừng dừng lại. Cảm giác này, hạnh phúc này, được người mình yêu nhất ôm vào lòng, liệu có gì sánh được.......