Editor: Mèo Con T'airy
Lục Mân Sâm vừa đi ra từ phòng tắm đã nhìn thấy Tô Dư nằm sấp trên giường không biết đang suy nghĩ gì, trông rất vui vẻ. Ánh sáng từ đèn chiếu sáng khắp căn phòng rộng rãi, tấm thảm trên đất đã được thay mới sạch sẽ.
Tô Dư đang suy nghĩ xem sau này mình có thể làm gì, giọng hát của cô rất tốt, từ nhỏ đã có rất nhiều người khen cô có giọng hát hay, còn bị thầy giáo kéo đi tham gia nhiều cuộc thi hát dành cho trẻ em.
Nhưng đôi mắt cô lại không nhìn thấy rõ, rất dễ bị người ta lừa gạt nên nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, không thể bởi vì nhất thời mà làm ầm ĩ tới tai Lục Mân Sâm.
Cô vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên giường bị lõm xuống, một bàn tay ấm áp đặt lên eo cô. Tô Dư quay đầu lại, vội vàng hạ chân xuống, sợ hắn lại nói cô bất lịch sự.
Lục Mân Sâm giúp cô chỉnh lại váy ngủ, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
Tô Dư chống tay ngồi dậy, hai chân hơi cong lại, cô xấu hổ không dám nói thật với hắn, sờ sờ sau ót nói: “Anh Chương gọi điện cho em hỏi vụ có mèo ở nhà, em nói là bạn chú đem tới đây để nhờ một hai ngày, nhưng hôm nay có một chút chuyện xảy ra nên đem mèo về rồi. Không phải là do em chủ động tìm anh Chương đâu.”
Lông mi của cô rất dài, nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện làn da của cô rất đẹp. Bởi vì đôi mắt không nhìn được nên cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô luôn theo quy luật, đến giờ là sẽ lập tức đi ngủ, nhưng nếu Lục Mân Sâm có ở nhà, cô nhất định sẽ chờ hắn.
“Tôi sẽ xử lý chuyện đó.” Lục Mân Sâm nói: “Sắp đến giờ rồi, đi ngủ sớm đi.”
Tô Dư ngoan ngoãn gật đầu chui vào trong chăn, cô sờ soạng nằm lên gối, lộ ra nửa cái đầu xù nhỏ.
Ánh đèn mờ ảo sưởi ấm xua tan đi không khí lạnh lẽo trong phòng, nhưng ấm áp đó đến từ môi trường hay đến từ trên người Tô Dư, Lục Mân Sâm không thể phân biệt rõ được, hắn xoa xoa đầu cô, hỏi: “Bên trường cũng sắp cho nghỉ rồi, có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Tô Dư ngẩn người một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Trước đây em có xem trên TV bảo là nếu mắt không thấy gì, đừng nên tùy tiện đi ra ngoài, nếu như làm phiền tới chú thì không tốt lắm, em ở nhà đợi là được rồi.”
Trước kia khi cô với Lục Chương sống chung với nhau rất ít bước ra khỏi cửa, nếu có đi ra ngoài thì Lục Chương sẽ mang cô theo bên người, không để cho cô đi với người khác.
Bạn gái của anh vì chuyện đấy mà đã than phiền một lần, lúc đó Tô Dư mới biết mình không nên làm vậy.
Lục Chương không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, nếu là cô thì cũng sẽ không muốn người mình thích suốt ngày mang theo một cô gái bên cạnh, sau này cô cũng biết được chuyện đó nên quyết định ở nhà không đi đâu nữa.
“Một thời gian nữa tôi sẽ ra nước ngoài, vị trí rất gần với bãi biển nhà họ Lục nên không có người ngoài. Sinh nhật của em trùng vào kỳ nghỉ, bên trường chắc cũng sẽ cho nghỉ thôi, có muốn ra ngoài giải sầu không?”
Tô Dư suy nghĩ một chút, cô vẫn lắc đầu nói: “Em vẫn ở nhà thì hơn, dù đến lúc tới đó không gặp được người nào, nhưng em cũng không tiện ra ngoài. Chú Lục bề bộn công việc như thế, hẳn là sẽ không có thời gian rảnh ở bên em.”
Lục Mân Sâm không nói gì, chỉ đắp chăn lại cho cô, nói: “Có gì sau này lại nghĩ tiếp, bây giờ em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Khóc lâu như thế, nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tô Dư buồn bã nói: “Là chú hung dữ với em.”
Lục Mân Sâm sờ mái tóc của cô, cúi người xuống nói: “Em cũng biết tính tình của mình như nào rồi đấy, chỉ cần có người đối xử tốt với mình thôi là em đã không kiềm lòng nổi, còn nghĩ rằng mình thích người đó, nhưng đó có thật sự là thích không? Thứ tình cảm đó sẽ nhanh chóng bị tiêu tán trong khoảng thời gian ngắn, nếu em không suy nghĩ rõ ràng thấu đáo, chắc chắn sẽ không biết mình bị thua thiệt ở đâu.”
Dường như hắn đã nhìn thấu được suy nghĩ trong cô, những lời nói ra đều chính xác. Từ trước đến nay, Tô Dư vẫn luôn kính trọng hắn, dù dạo gần đây trông hắn có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn tin những lời hắn nói ra.
Ít nhất thì cô đối với Lục Chương không giống vậy, cô vĩnh viễn mong anh ấy có được hạnh phúc.
- --------------------------
Đôi lúc Tô Dư vẫn còn hơi khó xử khi đối mặt với Lục Mân Sâm, trước kia còn dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho hắn nghe, bây giờ cô lại cảm thấy mình nên nghe lời hắn nói, nếu cô có thể tự mình làm chủ, vậy là có thể sẽ có được quyết định riêng của mình.
Đúng lúc này, cô lại nghe tin nhà họ Lục lại sắp xếp một người phụ nữ cho Lục Mân Sâm.
Tô Dư trở nên trầm mặc hơn, cô không nói hay hỏi bất cứ điều gì.
Mặc dù Cố Nam Trì rất bận nhưng thỉnh thoảng vẫn đến thăm cô, mỗi lần tới đều mang theo quà, mà lần nào Tô Dư cũng nói với anh ta là không cần mang đến.
Lục Mân Sâm không thích anh ta, Tô Dư cũng không muốn làm liên lụy đến người vô tội nên nếu có thể thì cô lập tức trốn đi.
Nhưng hôm nay cô lại do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi anh ta: “Đàn anh, dạo này công việc của anh sao rồi?”
Lúc đó mới vừa tan lớp xong, học sinh trong lớp lục tục rời đi, Lăng Lâm đã đi trước nhường vị trí ngồi lại cho bọn họ. Cố Nam Trì ngồi đằng sau chờ tài xế tới cùng cô.
Lúc anh ta nghe được lời cô nói thì bật cười thành tiếng, đỡ đầu nhìn cô nói: “Cũng tạm ổn thôi, gần đây sức khỏe của ba anh không tốt lắm nên để cho anh đi theo học hỏi thêm. Mà sao thế? Lo cho anh à?”
Tô Dư nói: “Em cứ mãi ở nhà họ Lục như vậy, cảm thấy mình đang làm phiền tới anh Chương và chú Lục nên muốn học một vài thứ, có gì sau này đi kiếm việc làm.”
Cố Nam Trì cũng nghe người khác bàn chuyện của Tô Dư và Lục Chương, nếu trưởng bối như Lục Mân Sâm đã không bắt buộc, Cố Nam Trì cảm thấy mọi thứ đều xảy ra dựa trên mong muốn của Tô Dư.
“Anh có đứa em gái họ, năm nay vừa mười sáu tuổi. Gần đây nó sắp tham gia một cuộc thi ca hát, em giỏi hát lắm mà, muốn anh giới thiệu cho em hay không?” Cố Nam Trì nói: “Tuổi của nó còn nhỏ nên ba mẹ nó cũng không yêu cầu gì cao, em chỉ cần chơi với con bé là được.”
Tô Dư cảm thấy nếu mình đồng ý lời đề nghị này của Cố Nam Trì, chắc chắn lúc về nhà họ Lục sẽ bị Lục Mân Sâm trách nữa cho coi.
“Cảm ơn đàn anh nhiều.” Tô Dư lấy đại một cái cớ để từ chối: “Nhưng em không thích con nít lắm.”
Cố Nam Trì thở dài nói: “Có phải là em đã nhìn ra được chuyện anh đang nói dối không? Thật ra thì ngũ âm của em gái họ không tốt lắm, lúc trước nói rất nhiều nhưng dạo này không thấy nói nữa. Nếu em thật sự muốn dạy con bé, anh sẽ mua thật nhiều kẹo mυ"ŧ để lừa nó đi đăng ký.”
Tô Dư không nhịn được bật cười, nói: “Đàn anh này, anh không nên ép người ta học những thứ mình không thích, học như thế khó lắm.”
Nước da của cô rất trắng dù không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cặp lông mi cong vυ"t cùng với mái tóc dài ngang vai, nhìn vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Là một mỹ nhân nổi tiếng lạnh lùng trong trường, rất khó để nhìn thấy nụ cười của cô. Cố Nam Trì nằm xuống bàn nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Em cười đẹp lắm Tô Dư, sau này em cười nhiều hơn đi. Trước kia em chẳng mấy khi nói chuyện cùng người ta, cũng không thích cười.”
Tô Dư sửng sốt một lúc, tài xế lái xe đứng bên ngoài lớp gõ cửa. Cố Nam Trì ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi đứng lên, anh ta đưa cho Tô Dư một món đặc sản từ nơi khác: “Anh đi trước đây Tô Dư, có thể mấy ngày nay anh không thể tới trường được, sau này gặp lại nha.”
Cố Nam Trì là một chàng trai ấm áp rạng rỡ, nhân cách rất tốt, tốt đến mức khiến người ta không muốn tổn thương
“......Đàn anh.” Tô Dư đột nhiên gọi anh ta lại: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng em có suy nghĩ của riêng mình, anh đừng lãng phí thời gian trên người em nữa.”
Cố Nam Trì dừng bước chân lại, hỏi: “Vì Lục Chương sao?”
Tô Dư không biết trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Không liên quan tới anh Chương đâu…. Chẳng qua là em tự cảm thấy không muốn liên lụy tới anh mãi, em nghĩ đến lúc nói rõ với anh rồi.”
Cố Nam Trì bực bội giơ tay xoa tóc rối tung, anh ta vẫn còn nghĩ rằng dạo này mình quá bận nên khiến cô không vui, nhưng lúc này nhìn cô có vẻ đang rất nghiêm túc.
Anh ta không muốn nói chuyện này với cô nữa, chỉ nói: “Sau này rồi nói tiếp, anh có việc nên đi trước đây, chừng nào rảnh rỗi thì gặp lại.”
Tô Dư hít sâu một hơi, nói lời cảm ơn với anh ta lần nữa.
Anh ta hơi ngừng lại một lúc, sau đó “ừ” một tiếng rồi rời đi.
Tô Dư nắm chặt cây gậy của mình, từ từ nới lỏng ra.
Tô Dư đã từ chối rất nhiều chàng trai, cô không muốn mối quan hệ của mình với người khác ngày càng phát triển hơn. Có lúc Tô Dư rất sợ những người quá thân thiết với mình, dù là con trai hay con gái.
Nhưng Lục Mân Sâm muốn cô kết bạn với nhiều người hơn, cô cũng chỉ có thể lấy hết dũng khí làm theo.
Không biết là do ngày đó lời từ chối của Tô Dư có tác dụng hay không, nhưng dạo gần đây Cố Nam Trì ngày càng bận rộn, cô không nhìn thấy anh ta nữa. Một mặt Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, mặt khác lại cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng cô biết mình đang chọn đúng, đoạn tình cảm không có kết quả này phải nên nhanh chóng kết thúc nó đi.
Ngược lại thì công việc bên Lục Chương hình như đang bị trì hoãn, thỉnh thoảng anh còn gọi điện cho cô, hỏi cô tình hình dạo này sao rồi.
Anh vẫn còn nhớ chuyện hôm đó mình ngủ quên không gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là sinh nhật anh nhưng lại gửi cả đống đồ từ nước ngoài về cho cô.
Lúc Tô Dư nghe giọng anh nói chuyện, cô sợ khi đến sinh nhật mình, anh sẽ lẻn chạy về nước, còn đặc biệt trịnh trọng nhắc đi nhắc lại anh không nên chọc tức chú Lục.
“Suy nghĩ bậy bạ gì thế?” Lục Chương lẩm bẩm: “Năm ngoái đã không về rồi, năm nay cũng lại không về nữa.”
“Anh Chương, anh đừng tưởng rằng em không hiểu anh.” Tô Dư cau mày nói: “Nếu chú Lục biết anh về nước vì em, đến lúc đó nhất định chú sẽ mắng em làm trễ nãi công việc anh, còn anh chắc cũng sẽ không tốt lành gì hơn đâu.”
Lục Chương mắng: “Em ngày càng lợi hại rồi, ngay cả anh Chương mà cũng không thèm tin nữa.”
Anh vừa mới dứt lời, trong điện thoại truyền tới tiếng gõ cửa, nói anh đi đón người.
Dường như Lục Chương rất để ý tới chuyện đó, giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc hơn, sau khi nói với người kia vài lời, anh mới nói với Tô Dư: “Được rồi, anh không nói tiếp với em nữa, đi bãi biển nhớ chú ý an toàn nha. Nếu không có ai đi cùng, em nhớ là đừng có một mình nghịch nước.”
Đột nhiên anh thay đổi 360° khiến tim Tô Dư đập lệch đi một nhịp, trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi hoảng sợ.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, hỏi: “Bãi biển gì cơ?”
“Má Trương đã nói với anh, dù sao cái người họ Lục kia cũng gật đầu rồi, em đi chơi như thế cũng tốt. Mấy chuyện này không cần giấu giếm với anh đâu, mặc dù anh không cho phép em rời khỏi nhà họ Lục, nhưng cũng không cấm em đi ra ngoài chơi, nhớ là phải có người đi theo bên cạnh đó.” Lục Chương nói: “Nhớ chú ý an toàn, đừng có tin người lạ.”
Tô Dư còn muốn giải thích vài câu, nhưng Lục Chương bên kia rất bận nên nói với cô đôi câu đã cúp máy ngay.
Đột nhiên cô cảm thấy tức giận, cô còn không biết là mình muốn đi ra ngoài đây, sao Lục Mân Sâm lại có thể tự ý quyết định như vậy?