Chương 17: Mầm tai họa
Giang Phỉ về nhà ăn tối, mới vừa vào cửa đã thấy bố đang loay hoay khí thế ngất trời trong phòng bếp. Trước kia bố là nhân vật oai phong một cõi, nay lại chỉ có thể cầm dao đốt lửa trong bếp. Được cái là, tài nấu nướng của bố cũng không tệ lắm!
“Con gái đã về rồi? Nhanh đi rửa tay, sắp được ăn rồi.” Giang Đại Đạo quay lại trông thấy Giang Phỉ, cười tủm tỉm nói.
“Vâng!” Giang Phỉ vừa vâng dạ vừa vén tay áo lên, bố mặc tạp dề, làm sao cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ hăng hái năm đó. Không biết như thế nào mà mũi lại có chút cay cay.
Giang Vũ Thần ngồi đọc báo trên sô pha, Giang Phỉ rửa tay đi ra, bất mãn nói: “Sao anh không đi giúp? Tay chân chẳng được việc vì như anh, coi chừng sau này không tìm được vợ.”
Trên mặt Giang Vũ Thần hiện lên vệt đen, nói: “Bố không cho anh giúp, bảo anh mà vào bếp sẽ gây ra cháy nổ, tối nay đừng mong ăn cơm.”
Giang Phỉ cười gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế, xem ra vẫn là bố sáng suốt.”
Giang Vũ Thần gõ nhẹ đầu cô, cười khổ bất đắc dĩ.
Giang Phỉ thấp giọng hỏi: “Bố có biết chuyện không?”
Giang Vũ Thần biết cô nói đến chuyện về Quý Vân Khai, lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy thì tốt rồi”, Giang Phỉ thở phào nhẹ nhõm, cười cười.
“Anh biết em không muốn bố lo, nhưng anh làm việc phải có chừng mực.”
Giang Phỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Em biết nên làm thế nào.”
Giang Đại Đạo bưng mâm từ trong bếp ra, hai anh em hiểu ý im lặng, nhìn nhau cười, qua ăn cơm.
Ăn cơm xong, Giang Đại Đạo lấy ra hai bức ảnh, đặt trước mặt hai anh em, nói: “Đây là kết quả bố có được khi ẩn nấp ở viện dưỡng lão! Đều là mấy đứa bé không tệ, nhân phẩm tốt, tướng mạo được, công việc tốt! Hai đứa lựa ra một người vừa mắt rồi hẹn gặp một lần!”
Hai anh em trợn mắt há hốc mồm, cái gì thế này hả trời! Hóa ra ông già ở viện dưỡng lão là vì có ý định này hả!
Giang Vũ Thần đứng lên, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Con có một bức fax phải nhận nên về công ty trước, đúng rồi Phỉ Nhi, hôm nào đó em với anh cùng đi ăn một bữa với chú Triệu.”
Giang Phỉ cũng đứng lên, lời lẽ chính nghĩa: “Con nghĩ lại thì đèn ở cửa hàng còn chưa tắt, lãng phí là đáng xấu hổ, con về tự tắt đã!”
Hai người chạy như bay, Giang Đại Đạo sửng sốt một lúc mới phản ứng, chép miệng: “Hai con thỏ con chết tiệt! Chờ cả lũ biến thành "Tề Thiên Đại Thừa" thì có mà ở nhà khóc!”
Lịch trình của thị trưởng Triệu Vũ ngày nào cũng dày đặc, chỉ có tối thời gian mới trống, nhưng vẫn có không ít bữa tiệc xã giao. Tối nay ông đẩy lùi một buổi xã giao khác, cùng anh em nhà họ Giang ăn tối ở một hội quán tư nhân bí mật.
Khi ông đến thì Giang Vũ Thần và Giang Phỉ đã đợi đó rồi.
“Chú Triệu.” Hai anh em đứng dậy chào hỏi.
Triệu Vũ cười: “Vũ Thần, Phỉ Nhi, hai đứa đã đến rồi à, ngồi đi!” Trừ ba người họ ra còn có thêm một lái xe làm phông nền.
Năm nay Triệu Vũ vừa qua tuổi bốn mươi, không có vóc người phát tướng như những quan chức trung niên khác, ngược lại được bảo dưỡng vô cùng hợp lý. Nhất là khi mặc trang phục trang trọng, nhìn qua cũng không giống người bốn mươi mà trông như ba mươi. Ông có một con gái đang học ở Canada, sau khi ly dị, vợ ông cũng sang đó. Bây giờ, Triệu Vũ chính là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm có trên quan trường!
Hai mươi năm trước, Triệu Vũ chỉ là một thanh niên trượt đại học sa ngã, thần xui quỷ khiến thế nào quen biết Giang Đại Đạo, đi theo ông ấy xông pha giang hồ. Giang Đại Đạo nghĩ thấy đứa bé này là một hạt giống tốt, không thể bị hủy hoại, khuyên nhủ ông quay lại học hành, chờ ông thi đậu sẽ đóng học phí giúp ông. Đối với Triệu Vũ, Giang Đại Đạo có ân tái tạo, sau khi tốt nghiệp ông đã qua rất nhiều địa phương, cuối cùng đến nơi này làm thị trưởng.
Chỉ là ông không ngờ, ngày đầu tiên nhậm chức liền gặp phải người nhảy xuống biển, cứu người lên mới biết, cô là con gái Giang Đại Đạo!
Đó cũng là duyên phận, Giang gia từ đó buộc chặt với ông. Nhiều năm qua, khi ông làm quan thuận buồm xuôi gió, Giang gia cũng đứng vững gót chân ở giới kinh doanh.
Trước mắt vừa khéo đến nhiệm kỳ mới, trên trời lại có một miếng thịt béo rơi xuống.
“Chú nghe nói, Đường thịnh rút khỏi cạnh tranh, Giang thị bớt đi một kẻ địch mạnh!” Triệu Vũ gõ mặt bàn, nói chuyện chính với Giang Vũ Thần. “Nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, hiện giờ cạnh tranh kịch liệt nhất với cháu chính là bất động sản Kiệt Xuất.”
“Bất động sản Kiệt Xuất? Lâm Kiệt.”
“Không sai, tuy đây là công ty tư nhân rất nhỏ, so ra kém Giang thị, nhưng sau lưng cậu ta chính là thư ký Chu của thị ủy.”
“Anh ta với thư ký Chu là?”
“Cậu ta là cháu ngoại của thư ký Chu.”
Cái này có chút phiền phức, Giang Vũ Thần biết, thư ký Chu của thị ủy thời gian qua không đối phó với Triệu Vũ, nếu Triệu Vũ nhúng tay, làm không tốt sẽ đâm dao sau lưng ông.
Giang Vũ Thần lập tức tỏ thái độ: “Chú Triệu yên tâm, một mảnh đất mà thôi, không cần cũng được, Giang thị không thiếu số tiền ấy.”
Triệu Vũ lại khoát tay, nói: “Chú không sợ các cháu liên lụy đến chú, ý chú là, các cháu cứ mặc sức mà tranh! Nhưng đừng nên dùng mánh khóe, hơn hết, cũng phải cẩn thận người ta ám toán. Đường thịnh rút lui, không có nghĩa là không hứng thú với mảnh đất ấy! Cháu có thể tranh thủ hợp tác với Đường thịnh, sau lưng nó có Đường gia và Cố gia, ai cũng không dám động đến nhà họ. Cháu đã hiểu chưa?”
Giang Vũ Thần liếc qua Giang Phỉ, nói: “Chú Triệu nhắc nhở phải, cháu sẽ liên lạc với Đường thịnh.”
Triệu Vũ vui mừng gật đầu, Giang Vũ Thần làm việc ông rất yên tâm, chuyện chính đã xong, cũng nên quan tâm lo lắng đến bề dưới, ông cười hỏi Giang Phỉ: “Gần đây thế nào? Có người hợp ý chưa, nói với chú Triệu, chú Triệu dắt dây tơ hồng cho cháu!”
Giang Phỉ cười nói: “Chú yên tâm, nếu cháu có người hợp ý sẽ nói cho chú đầu tiên!”
“Vậy là tốt, vậy là tốt!” Triệu Vũ cười ha ha, lại dặn bọn họ, “Ăn thôi!”
Bữa tiệc trôi qua được một nửa, giám đốc đẩy cửa vào, nói mấy câu bên tai Triệu Vũ, Triệu Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi: “Cậu ta tới làm gì?” Vừa dứt lời, cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông tai to mặt lớn bưng ly rượu bước vào cười nói: “Cháu đang ăn cơm ở phòng bên, nghe nói thị trưởng Triệu dùng bữa ở đây nên cố ý đến kính chú một chén, mong chú nhận cho!”
Triệu Vũ che dấu vẻ chán ghét, cười nói: “Thật khéo làm sao, vừa rồi tôi còn nhắc đến cậu đấy! Vũ Thần, chú giới thiệu với cháu, đây là người chú mới khen ngợi, tổng giám đốc Lâm của bất động sản Lâm Kiệt. Còn đây là cháu tôi, Giang Vũ Thần.”
Lâm Kiệt cười híp mắt nói: “Chú không cần giới thiệu đâu, uy danh của Giang đại thiếu với cháu như sấm bên tai! Xem ra, cháu không chỉ phải kính chú một ly mà còn phải kính Giang thiếu một ly.”
Giang Vũ Thần nhếch miệng, cười nhạt: “Tổng giám đốc Lâm khách khí.”
Ánh mắt Lâm Kiệt rơi vào gương mặt Giang Phỉ, giống như bị điểm huyệt, trong mắt hiện lên sự thèm thuồng, lắp bắp nói: “Cô... em này như thiên tien, từ đâu tới vậy?”
Giang Vũ Thần nhíu mày, ngăn cản ánh mắt anh ta, lạnh lùng nói: “Đây là em gái tôi.”
Lâm Kiệt không chút để ý thái độ của anh, cười da^ʍ tà: “Khà khà, hóa ra là em Giang! Anh cũng mời em...”
Mí mắt Giang Phỉ nhướng lên, lạnh lùng nói: “Tôi không uống rượu.”
Lâm Kiệt đâu chịu, tiến tới gần: “Em gái à, cho anh mặt mũi chứ, em thấy thị trưởng Triệu và Giang thiếu đã uống rồi đấy, em không thể không uống được!”
Giang Phỉ nghiêng đầu, mắt sáng như đuốc, lặp lại: “Tôi không uống rượu.” Cái bộ dạng óc đầy bụng phệ này thật làm người ta buồn nôn, còn cả ánh mắt chiếm đoạt rõ ràng thế nữ! Nếu không phải Triệu Vũ ở đây, cô thật muốn ra tay dạy bảo đồ con lợn này!
Triệu Vũ đi ra hòa giải, cười nói: “Cháu gái tôi thật sự không uống rượu được, thế này đi, hôm khác gọi cậu của cậu, chúng ta cùng đi uống cho sảng khoái!”
Lâm Kiệt biết có Triệu Vũ che chở, hôm nay anh ta không lay động được Giang Phỉ, chẳng qua có người phụ nữ nào anh ta vừa ý mà chạy thoát? Lập tức không vướng mắc nữa, cười ha hả bỏ đi trước, vừa ra khỏi cửa đã cho người đi điều tra công việc và số điện thoại của Giang Phỉ, muốn trong thời gian ngắn nhất bắt lại người đẹp này!
Lạnh lùng chẳng sao, bên ngoài càng lạnh mà khi trên giường nóng bỏng là được!
Đến lúc đó bắt cô phải quỳ xuống đất cầu xin tha!
Ánh mắt Giang Vũ Thần đã có sát ý, Triệu Vũ nhìn anh nói: “Không sớm nữa, cháu đưa Phỉ Nhi về đi, mấy ngày tới cẩn thận một chút.”
Hai anh em đứng dậy cáo từ, trên xe, Giang Phỉ hỏi: “Chu Chí Khôn có tin đồn xấu gì không?” Chu Chí Khôn chính là cậu Lâm Kiệt.
“Có, nhưng không nhiều, cũng không đủ xấu.” Giang Vũ Thần hiểu ý em, nên sắp xếp một chút, không riêng vì bọn họ, cũng vì Triệu Vũ. “Có điều, muốn có tin đồn không phải dễ lắm à? Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.”
Giang Phỉ hừ lạnh: “Em sợ tên đầu heo kia có chuyện.”
Giang Vũ Thần nở nụ cười, không để ý nói: “Nếu hắn ta dám có ý đồ với em, không cần kiêng dè, cho hắn ta chút dạy dỗ cũng tốt!” Anh tin với thân thủ của em gái, loại hàng này chẳng những không chiếm được tiện nghi mà còn ăn thêm đau khổ.
Giang Phỉ cũng cảm thấy như vậy, nhưng chính vì khinh định mà suýt nữa khiến cô xảy ra chuyện lớn!