Phiên ngoại: Không tan cuộc

"Hôm qua tôi đã bảo không được vì sao hôm nay lại gửi cho tôi thứ tương tự?"

Úc Linh San mang trái cây vào phòng, đúng lúc nghe được Hứa Thức nói câu này.

Một tay chống lên mép bàn, một tay khác đang vuốt con chuột, chau mày nhìn máy tính.

Úc Linh San mở cửa rất khẽ khàng, thấy thế cũng không quấy rầy nữa, âm thầm, làm như chưa đi vào, lại bưng đĩa trái cây ra ngoài.

Mẹ đang ngồi nhặt rau ở bàn ăn, thấy Úc Linh San vào chưa đến một phút lại đi ra, đồ trong tay cũng không thay đổi chút nào, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

Úc Linh San đặt đĩa trái cây lên bàn: "Giáo huấn cấp dưới ạ," cô kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện mẹ: "Thực hung."

Mẹ cười, lắc đầu: "Làm lãnh đạo rồi."

Úc Linh San bổ sung: "Không như trước đâu."

Khi Hứa Thức ra ngoài đã là chuyện mười mấy phút sau, lúc đó Úc Linh San và mẹ đã đổi đề tài, đang tước đỗ.

Hai người nghe được tiếng vang từ hành lang, ăn ý mà ngẩng đầu liếc nhau, Úc Linh San lại nhanh chóng liếc về phía Hứa Thức một cái, lại nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Mẹ cúi đầu cười cười.

"Sao vậy?"

Hứa Thức tới đây liền thấy sai sai rồi, cô kéo chiếc ghế bên cạnh Úc Linh San rồi ngồi xuống, thuận tay cũng nhặt một cây đỗ bắt đầu tước.

Úc Linh San hỏi: "Công việc làm sao thế?"

Hứa Thức lắc đầu: "Không có gì, mỗi bản thảo mà mất mấy ngày không chuẩn bị xong."

Úc Linh San a một tiếng, đẩy đĩa trái cây dịch lại, tự tay xiên một miếng dưa hấu đỏ nhất đưa cho Hứa Thức: "Hứa lão sư vất vả."

Hứa Thức cười rộ lên: "Không vất vả."

Mẹ cũng cười theo, nhưng không đợi Hứa lão sư ăn dưa hấu, mẹ liền nói: "Không vất vả đi phòng bếp tắt bếp đi."

Hứa lão sư dẩu môi với Úc Linh San.

Úc Linh San: "Đi đi."

Hứa lão sư không biết nên dẩu môi với ai.

Hôm nay là sinh nhật mẹ, hai người đã sớm xin nghỉ từ mấy ngày trước, cho dù thế nào, hôm nay nhất định phải về nhà.

Úc Linh San còn thương lượng với Hứa Thức, hôm nay ôm thầu hết cả bữa trưa và bữa tối.

"Chính là không ngờ, về đúng là đã về, nhưng công việc cũng được mang về theo."

Úc Linh San vừa nói vừa đẩy đĩa trái cây qua cho Hứa lão sư nhà chúng ta, thật không biết là cô đang châm chọc, hay đang hầu hạ.

Hứa Thức có thể nói gì được, đúng là cả buổi sáng cô đều chạy về phòng.

"Ha ha," Hứa Thức mỉm cười: "Vậy để em đây làm cơm trưa đi."

Mẹ cười cười: "Không cần cứng nhắc như vậy, việc mang về liền mang về," mẹ hòa ái mà đẩy đĩa trái cây tới trước mặt Hứa Thức: "Nhưng hôm nay canh là mẹ nấu, rau muống mẹ chọn, ờ, đỗ cũng sắp tước xong rồi."

Úc Linh San cười ha ha.

Hứa Thức tự dẩu môi với chính mình là được.

Hứa Thức cảm thấy, từ khi vị tỷ tỷ này vào nhà, địa vị của cô dần dần bị hạ thấp.

Mẹ vốn cũng không âm dương quái khí thế này, sau khi Úc Linh San đến, bản lĩnh của mẹ liền tăng trưởng, cả nhà điên cuồng Úc hóa.

Đúng lúc tước đỗ xong, hoa Úc Linh San đặt cũng tới.

Cô nhận lấy hoa từ nhân viên giao hàng xong, quay đầu liền đưa cho mẹ.

"Chúc dì sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp."

Mẹ cười rất vui vẻ, nhận lấy hoa trong miệng ai da một tiếng: "Lãng phí, không phải đã tặng vòng cổ cho dì rồi sao, còn mua hoa làm gì."

Hứa Thức nói: "Hoa hồng."

Mẹ cười: "Mẹ nhìn ra được."

Tuy rằng Hứa Thức đã nói như vậy, nhưng lúc làm bữa trưa Úc Linh San vẫn giúp cô một tay.

Hai người không chỉ chuẩn bị hoa và hoa hồng, lúc ăn cơm, cũng lấy bánh kem nhỏ giấu ở tủ lạnh ra.

Lại là bất ngờ nhỏ, mẹ cười híp cả mắt lại.

Chờ hoa văn trên bánh kem hiện ra, Hứa Thức bổ sung: "Con nói cho mẹ biết nha, bánh kem này là do chính Úc Linh San tự làm."

Mẹ kinh ngạc: "Giỏi như vậy sao, rất đẹp đó."

Hứa Thức làm như ngoạn ý nhi này là mình làm, bắt đầu phát ra: "Ăn cũng rất ngon, là đường thay thế, biết mẹ không thể ăn đường, hôm qua đã làm cả đêm đó."

Mẹ: "Có tâm quá."

Úc Linh San: "Mỗi năm dì chỉ có một sinh nhật, chỉ đủ cho con phát huy một lần."

Hứa Thức ấm ức: "Sinh nhật em sao chị không làm cho em?"

Úc Linh San: "Chị làm cơm cho cún?"

Hứa Thức cười rộ lên, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Kia không có bánh kem."

Úc Linh San: "Muốn loại xe đạp nào."

Đoạn này vốn cũng không liên quan đến mẹ, một câu xe đạp của Úc Linh San, nháy mắt làm mẹ phải bật cười.

Mẹ còn nói với Hứa Thức: "Úc lão sư thật hài hước ha."

Hứa Thức: "Không hề."

Ba người ăn cơm trưa xong, thu dọn một hồi xong xuôi liền đi ra ngoài xem phim.

Một bộ phim văn nghệ, làm cho Hứa Thức cùng mẹ khóc đến mức Úc Linh San ở bên cạnh bận rộn phát khăn giấy.

Từ rạp chiếu phim đi ra, Úc Linh San cho rằng hai người còn phải mất một hồi lâu mới bình ổn lại được, không ngờ chỉ bằng thời gian đi một cái thang cuốn, hai người lại bình thường rồi.

Vẫn là mẹ dừng lại trước, chỉ vào một cửa hàng thời trang tầng dưới, bàn tay vung lên: "Đi, mẹ mua váy cho hai đứa."

Hứa Thức hơi sửng sốt: "Đột nhiên mua váy?"

Úc Linh San cũng nghi hoặc: "Đột nhiên mua váy?"

Mẹ: "Đúng vậy, đột nhiên mua váy."

Hứa Thức đã kể cho Úc Linh San từ rất lâu trước kia, khi cô còn nhỏ, chuyện là, mẹ cô đặc biệt thích trang điểm cho cô, nhưng sau rồi, có lẽ là sơ trung đi, Hứa Thức đã hiểu chuyện, sẽ tự chăm lo cho bản thân nên không cần mẹ mua nữa.

Hai người tựa như đột nhiên hiểu ra, nhìn nhau cười, trăm miệng một lời: "Đi."

Ở phương diện mua quần áo có thể nói là mẹ rất kỹ tính, tốn hơn một giờ ở trung tâm thương mại, mới mua được váy cho hai người.

Mệt là mệt, nhưng vui là thật sự, lên xe, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tối mặc luôn cho mẹ xem."

Cơm tối mọi người quyết định ăn bò bít tết, nhưng mẹ không cho Hứa Thức làm, ngoài miệng là chê Hứa Thức làm không ngon như bà làm, nhưng Hứa Thức biết mẹ sợ cô quá mệt mỏi.

Úc Linh San mua rất nhiều đèn và nến nhỏ, lúc dùng bữa tối lại chúc mừng sinh nhật mẹ thêm lần nữa.

"Uống chút rượu không?" Mẹ nói rồi liền đứng lên: "Tiểu Thức nói con rất thích uống rượu, dì đi lấy."

Úc Linh San hỏi: "Thế em ấy thì sao ạ?"

Mẹ hỏi Hứa Thức: "Con uống không?"

Hứa Thức nuốt nước bọt, lập tức xua tay: "Không được."

Cái bóng lần trước vẫn còn chưa tan.

Cho nên......

Cái bóng nào à?

Đại khái mấy tháng trước, phòng làm việc của cô đạt thành một hợp tác lớn, Úc Linh San lấy cớ ăn mừng, một hai phải để cô uống rượu.

Tiếp theo cực kỳ thú vị, có thể là uống hơi hăng, chưa đến nửa giờ Hứa Thức liền phát ngốc.

Mà thông qua hình ảnh được ghi lại trong điện thoại của Úc Linh San, Hứa Thức làm ra vài việc.

Cô cứ bám lấy Úc Linh San nói với Úc Linh San em yêu chị, mình nói còn chưa đủ, cũng bắt Úc Linh San phải nói yêu cô, nhưng vì Úc Linh San cười nói, cô không thể hiểu được cảm thấy tủi thân, khóc tu tu, dán vào Úc Linh San nói những lời lúc tỉnh táo tuyệt đối không có khả năng nói.

Không ngừng lắc lư giữa thâm tình cùng dầu mỡ.

Tuy rằng đã xảy ra mấy việc nên xảy ra làm gián đoạn lời yêu thương của cô, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến việc ngày hôm sau Hứa Thức nhìn thấy này đó, đào ra dã.

Quá xấu hổ.

Thứ quái gì thế này.

Có lẽ Úc Linh San cũng đang nhớ đến chuyện này, cúi đầu lẳng lặng cười, chờ mẹ đi lấy rượu, chậm rãi nói một câu: "Người là ánh trăng, tôi là ngôi sao, mỗi ngày đều vì người ngô......"

Hứa Thức bưng kín Úc Linh San miệng: "Xin chị."

Úc Linh San cười ha hả.

Có lẽ tửu lượng của Hứa Thức là giống ba, không giống mẹ chút nào.

Một buổi tối hai người xử hết một chai rượu, không có xi nhê gì, Hứa Thức cầm nước dừa lộ ra vẻ ao ước.

Sau đó hai người nghe theo mẹ đi thay váy.

Mẹ chọn cho Úc Linh San một chiếc váy hai dây dài, chọn cho Hứa Thức váy ngắn trắng, một đen một trắng tuy rằng phong cách bất đồng, nhưng thật ra lại rất hợp nhau.

Ba người ở ban công hóng gió một lát, mẹ đột nhiên nhất thời hứng khởi, mò lấy chiếc đàn điện tử từ trong kho ra.

Đơn giản vẫn dùng được, mẹ đàn thử mấy phím xong hỏi: "Hai đứa biết khiêu vũ không?"

Hứa Thức và Úc Linh San liếc nhau.

Hứa Thức: "Không biết."

Úc Linh San: "Biết một chút."

Hứa Thức biết ngay Úc Linh San nhất định biết, vị này tỷ tỷ trước kia rất biết chơi đó, gì mà không biết, xì.

Úc Linh San tựa như nghe được lời trong lòng Hứa Thức, nhéo mặt Hứa Thức: "Chị dạy em."

Hứa Thức: "Ồ."

Úc Linh San: "Muốn?"

Hứa Thức: "Muốn."

Bên này đang thử nhảy, bên kia mẹ đang thử đàn.

Lâu rồi không chạm vào, hơi gượng tay, mẹ tìm một bản nhạc trên máy tính bảng, thử thử liền đàn ra.

Năng lực học tập của Hứa Thức rất mạnh, Úc Linh San dạy bước nhảy cơ bản, bên này hai người cũng rất nhanh lên tay.

Nhảy nhảy, lúc Úc Linh San lùi lại một bước, âm thanh trong không khí âm đột nhiên biến đổi.

Trùng hợp, cũng chính vào điểm biến này, Hứa Thức cũng nhảy sai rồi, dẫm lên chân Úc Linh San.

Ba người cùng dừng lại, cũng đồng loạt nở nụ cười.

Hơn chín giờ đêm, có ánh trăng Úc Linh San, cũng có vì sao Hứa Thức, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, bước chân chuyển động theo từng nhịp, thời gian làn điệu kéo dài, chỉ có khởi đầu không có kết khúc.

Các cô vĩnh viễn không tan cuộc.

...

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn thêm lần nữa, hẹn gặp các bạn ở bộ truyện tiếp theo!

...

Editor nói: cuối cùng cũng tạm xong.

Cảm ơn các bạn đã vote và comment, mình rất vui vì các bạn cũng thích bộ truyện này.

Nếu gặp bộ nào hay (mà có rảnh), mình sẽ lại edit để chia sẻ với mọi người nha!!

Thân ái chào tạm biệt và hẹn gặp lại :v

P.s.

BF của các bạn thế nào?!!! Lòng mình xao động quá, phải đi edit để bình tâm lại, mà edit xong vẫn nhớ thương livestreams, vouchers á 😭

Chúc các bạn một buổi tối vui vẻ, và vững tâm trước cái thứ sáu đen tối này nha 😇

Hoặc thôi, xoã đi 🤣🤣🤣

//