Chương 6: Tôi là mệnh hay là duyên của em?

Trước khi rời đi, Hứa Thức lấy quần áo bẩn của mình từ sọt đồ giặt trong phòng tắm của Úc Linh San ra, cũng tìm được túi xách của cô ở phòng khách.

Sau khi rời khỏi đây, Hứa Thức đã sắp chạy đến cửa thang máy, cũng đã ấn gọi thang máy xuống, nhưng vẫn quay đầu trở về khi thang máy chỉ còn cách một tầng.

Lên Weibo là có thể thấy được ngày sinh của Úc Linh San, cô ấy lớn hơn Hứa Thức năm tuổi, ngày 21 tháng 6.

Hứa Thức nghĩ nghĩ, vẫn là đưa tay sờ soạng mật khẩu ở cửa, nhập 062122 vào, tích một tiếng, cửa mở ra.

Hứa Thức đột nhiên phát hoảng, lập tức đóng ngay cửa lại, sau đó cô chợt giật mình, cúi người xem mật khẩu, dường như có cả cameras.

Hẳn là, chắc không đến mức đó đâu......

Sau buổi họp sáng ở công ty, Hứa Thức đã biết vì sao hôm qua mẹ lại gửi tin nhắn kia cho cô.

WeChat của cô hiện trên máy tính, lúc này tràn ngập đều là tin nhắn từ Vi Vi.

Vi Vi: Dậy chưa? Đang ở đâu thế?

Vi Vi: Có đi làm không?

Vi Vi: Cậu thật không thú vị nha, quan hệ với Úc đại mỹ nữ đã tốt như vậy từ khi nào? Hôm qua còn đi uống rượu với chị ấy?

Vi Vi: Không gọi mình thì thôi, còn để mình phải gọi cho mẹ cậu, để mình đi đánh yểm trợ?!

Vi Vi: Buổi tối còn ở lại nhà người ta? Mới được mấy ngày a Tiểu Thức!

Vi Vi: Mình sẽ nhét thẳng cái mic vào miệng cậu

Vi Vi: Mau mau nói cho mình biết!

Chỉ với mấy câu nói đó của Vi Vi, Hứa Thức liền đoán được đầu đuôi chuyện tối qua.

Hứa Thức: Đang ở công ty

Hứa Thức: Không phải quan hệ tốt, hôm qua công việc không được thuận lợi lắm, một mình đi đến quán bar, đυ.ng phải chị ấy.

Hứa Thức: Uống nhiều quá bị chị ấy mang về, hẳn là không hỏi được địa chỉ nhà mình

Hứa Thức: Không xảy ra chuyện gì, chỉ tá túc một đêm

Vi Vi:???

Vi Vi: Cậu? Một mình? Đi? Bar?

Hứa Thức: Ừ

Vi Vi: Vậy thì đúng là rất áp lực

Hứa Thức: Còn không phải sao?

Vi Vi: Có sao không? Lại là cuối tháng

Hứa Thức: Cứ như vậy đi, đau khổ đều đã qua

Vi Vi: Lại nói

Vi Vi: Oa! Cậu lại không biết, hôm qua lúc nhận được điện thoại của Úc Linh San, mình kinh ngạc cỡ nào!

Vi Vi: Chị ấy thật ôn nhu!

Vi Vi: Chị ấy vừa mở miệng đã kêu tên mình, Vi Vi

Hứa Thức: ? Tên cậu chẳng lẽ không phải Vi Vi?

Vi Vi: Không phải! Cậu không hiểu!

Vi Vi: Sao mình lại có thể nói chuyện với cậu chứ, giọng nói của chị ấy kìa, chính là cái loại này, không cần biết chị ấy nói gì, cậu nhất định sẽ được được được, làm làm làm!

Hứa Thức:...... Mình thật sự không hiểu

Vi Vi: Mình còn tưởng rằng hai người bị làm sao chứ, lúc đang gọi điện thoại cậu còn ở phía sau chị ấy nói

Hứa Thức: Mình nói gì?

Vi Vi: Cậu hỏi chị ấy còn muốn gọi điện thoại đến bao giờ, chị ấy bảo đã gọi xong, liền treo điện thoại của mình.

Vi Vi: Cho nên lúc ấy cậu đã không nhớ gì nữa?

Hứa Thức: Đúng vậy

Vi Vi: Tửu lượng cậu dạng này uống rượu gì chứ? Cười chết, còn không gọi mình

Hứa Thức nhìn mấy câu này thật lâu, ý vị thâm trường trả lời: Quả thật

Hôm nay đúng lúc là ngày cuối cùng của tháng này, cùng trò chuyện với Vi Vi xong, biểu mẫu phản hồi của khách hàng cũng đã được quản lý gửi tới, Hứa Thức tải xuống trong vô thức rồi ném trên mặt bàn.

Đây là nghiệp vụ cần phải hoàn thành mỗi tháng của bọn họ mà Hứa Thức nói, nội dung là thêm mười người bạn bất kỳ trên phần mềm Leng Keng Dong, sau khi làm quen với họ, để cho bọn họ điền vào bảng khảo sát, thiếu một bản trừ 50 nhân dân tệ.

Bảng khảo sát kia vừa dài vừa chán, toàn bộ đều liên quan đến Leng Keng Dong, võng hữu bình thường căn bản không có kiên nhẫn làm giúp bạn.

Mà Leng Keng Dong lại là phần mềm có thể xác thực tên thật, một thẻ căn cước chỉ có thể điền khảo sát một lần, khó càng thêm khó.

Khi Hứa Thức mới vào công ty này tháng đầu tiên, miễn cưỡng để bạn học thân thích lăn lộn mười bản, tháng thứ hai làm được năm bản, tháng thứ ba ngay cả một bản cũng không có.

Sau khi hoàn thành công việc được phân công trong buổi họp sáng, Hứa Thức lại mở Leng Keng Dong lên.

Leng Keng Dong, một người chỉ có thể thêm người ở gần đó, khoảng cách tối đa sẽ không vượt quá 50km, mà quảng cáo của phần mềm nói rằng, trong thành thị này mỗi ngày bạn tới tôi đi nhiều như vậy, bạn luôn có thể gặp được một người tri kỷ.

Những lời này dường như có thể khiến rất nhiều người động tâm, từ sau khi sửa thành cái quảng cáo này, lượng người dùng tăng đến đặc biệt lợi hại, độ duy trì của phần mềm cũng tăng cao, cho nên cho dù thiếu người dùng, phần mềm này cũng vẫn có thể hoạt động rất khá, cũng bởi vậy lương của công ty cô cũng cao hơn so với các công ty khác.

Sau khi gửi đi quảng cáo khuyến mãi của ngày hôm nay, Hứa Thức lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào danh sách bạn của mình rồi phát ngốc.

Danh sách bạn có 593 người, ngoài bạn bè thân thích đã thêm lúc đầu, còn lại cô chẳng quen biết người nào.

Cô cũng rất muốn như các đồng nghiệp khác, bùm bùm gõ chữ trên bàn phím, chuyện trò vui vẻ với võng hữu, sau đó dụ dỗ đối phương làm khảo sát, nhưng dường như cô không có loại năng lực này.

Nửa tháng trước cô thêm một tiểu muội muội, hai người trò chuyện có vẻ rất vui một hồi lâu, cuối cùng lại là Hứa Thức chùn bước.

Tiểu muội muội đặc biệt tốt, nhưng cô không muốn làm phiền tiểu muội muội làm cái loại khảo sát vô bổ lại lãng phí thời gian này, cô và tiểu muội muội trò chuyện không tệ, hoàn toàn đến từ chính kịch bản do công ty phát cho.

Bản nhân cô thực không thú vị, miệng cũng không ngọt, càng không thích nói chuyện phiếm, mà tiểu muội muội bên kia lại đang nói rất vui khi quen biết cô.

Hứa Thức đặc biệt áy náy, sau khi rất nhiều lần cô không hồi đáp, việc này liền không giải quyết được gì.

Quản lý nói rất đúng, đúng là cô không hợp với công việc này.

Hôm nay là ngày 30, Hứa Thức cứ theo lẽ thường click mở danh sách những người ở gần, trang đầu tiên liệt kê ra danh sách mười người.

Người đầu tiên có avatar như một ông chú đầu trọc, Hứa Thức không có bất cứ ý tưởng nào, ngay sau đó là một vị không để avatar, tóm tắt cũng không có, có vẻ như vừa mới đăng ký, tên gọi "Thính Kiến".

Hứa Thức dừng cuộn xuống, liền thêm Thính Kiến làm bạn.

Chưa đến năm giây, đối phương đã đồng ý, Hứa Thức nhìn bảng biểu quản lý phát tới trên mặt bàn, đầu nóng lên, liền gõ xuống ba dòng đang ở trong đầu.

Ngôn Ô Ô: Xin chào

Ngôn Ô Ô: Xin lỗi nếu có điểm mạo muội, xin hỏi một chút, bạn có rảnh không? Tôi có phiếu khảo sát muốn phiền bạn điền giúp tôi

Ngôn Ô Ô: Tôi đang cần gấp

Sau khi gửi qua ba đoạn này, Hứa Thức xấu hổ đến nỗi muốn trực tiếp thoát khỏi phần mềm, không thua lúc trước khi cô phát truyền đơn ở cửa trung tâm thương mại chút nào, đối phương xem xong cũng không thèm liếc cô, liền lạnh nhạt đi qua.

Hứa Thức dày vò chờ đối phương cự tuyệt, có lẽ còn sẽ mắng cô bệnh tâm thần.

Nhưng vài giây sau.

Thính Kiến nói: Gửi tới đây

Cả người Hứa Thức đều ngồi ngay ngắn, lập tức kéo link khảo sát qua.

Sau đó cô nói: Rất dài, cực kỳ dài, nội dung cũng rất nhiều

Ngôn Ô Ô: Bạn xem qua trước, không điền cũng không sao

Ngôn Ô Ô: Vô cùng cảm tạ

Ngôn Ô Ô: Ngại quá ngại quá

Như vậy một kiện phá sự, đối phương vẫn là một người xa lạ, thế nhưng làm cho Hứa Thức thập phần khẩn trương.

Nhưng là đối phương liền không có thanh âm.

Một phút không có thanh âm, ba phút không có thanh âm, năm phút cũng không có thanh âm.

Hứa Thức chậm rãi thở dài một hơi, cũng cảm giác được kết cục, cô rời khỏi khung chat của người này, lại đi ra ngoài load lại danh sách người phụ cận, sau đó lại thấy được ông chú đầu trọc kia.

Hứa Thức muốn mở rộng phạm vi kết bạn lớn hơn chút nữa, ngay lúc cô chuẩn bị thêm người tiếp theo cái có mắt duyên, võng hữu tên Thính Kiến kia đã gửi tin nhắn đến.

Hứa Thức vội điểm vào, thấy tin nhắn Thính Kiến gửi đến là bảng khảo sát mà Hứa Thức gửi, mở ra xem, đã điền xong hết rồi.

Hứa Thức hít sâu một hơi, chậm rãi ôm mặt, kinh ngạc vài giây mới hiểu được, đánh chữ vào khung chat.

Ngôn Ô Ô: Cảm ơn cảm ơn, vô cùng cảm ơn!

Thính Kiến hỏi: Một phần đủ không?

"Không phải chứ." Hứa Thức liền kinh ngạc hô thành tiếng.

Cô do dự một lúc lâu, vẫn là cắn răng gửi đi: Chưa đủ

Thính Kiến: Còn cần mấy phần?

Ngôn Ô Ô: Tám phần

Thính Kiến: Chờ tôi

Ngôn Ô Ô: Được!

Ngôn Ô Ô: Cảm ơn bạn!

Thính Kiến: Khách khí

Thính Kiến: Lạn người tốt thôi

// Lạn người tốt thôi: theo mình hiểu thì gần như mặt nạ xã hội (social face), tốt như một thói quen phải thế, có qua có lại, có mục đích, chứ không phải tốt từ trong tâm

Hứa Thức lại cảm ơn thêm vài câu, nhanh chóng gửi kết quả khảo sát Thính Kiến đã làm xong cho quản lý, tiếp theo cô cái gì đều không làm, chỉ ngừng ở khung thoại của Thính Kiến.

Phóng lớn nhất, chờ đợi.

Mười phút sau, Thính Kiến gửi một lượt tám phần liên tiếp.

Hứa Thức suýt ngất rồi, cô đánh hai hàng cảm ơn gửi cho Thính Kiến trước, rồi mới download từng phần kết quả khảo sát về.

Thính Kiến: Tôi bận một lúc, nửa giờ

Ngôn Ô Ô: Được, bạn cứ bận đi

Vừa lúc Hứa Thức muốn sửa sang lại biểu mẫu phản hồi, cô nhanh chóng sửa sang tám phân còn lại, điền hết vào, kiểm tra thêm một lần, không có vấn đề, trong nửa giờ gửi cho quản lý.

Sau đó căn thời gian trở lại khung chat của Thính Kiến, chờ cô trở lại.

10 giờ 32 phút.

Thính Kiến nói: Đã trở lại

Nói nửa giờ chính là nửa giờ, chuẩn xác đến tận kim phút.

Ngôn Ô Ô: Tôi đây tôi đây

Thính Kiến: Tâm tình không tồi?

Hứa Thức lúc này sao có thể sử dụng tâm tình không tồi để hình dung, tâm tình cô quả thực quá tốt, đi làm lâu như thế, lần đầu tiên vui sướиɠ như vậy, áp lực tháng này nháy mắt đã tan biến.

Ngôn Ô Ô: Rất tốt, đặc biệt tốt

Ngôn Ô Ô: Vô cùng cảm ơn, tiểu tỷ tỷ, chị đã giúp tôi một việc rất gấp

Thính Kiến lúc này có lẽ là thật sự rảnh rỗi, đổi avatar, đổi thành ảnh chụp một nữ sinh ôm mèo, chỉ là không lộ mặt.

Vẫn không có tiểu sử.

Thính Kiến: Không cần khách khí

Nếu là trước đây, đối thoại như vậy đến đây là đã có thể kết thúc, Hứa Thức căn bản cũng không biết phải tiếp tục trò chuyện thế nào, nhưng hôm nay tình huống này, Hứa Thức không hề nói gì nữa, tự cảm thấy thẹn, có chút vô tình.

Vì thế cô nghĩ nghĩ, nghẹn nửa ngày, mới phát ra một câu mà cô cũng không biết có thích hợp hay không.

Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ từ trước đến nay đều tốt như vậy sao?

Sau khi gửi đi, cô nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một lời khen: Thích giúp đỡ mọi người

Ngôn Ô Ô: Cực kỳ tốt, thật thiện lương nha

Hứa Thức không thể tưởng tượng, cái người kêu Thính Kiến ở bên kia nhìn thấy loại lời nói này sẽ cười thành dạng gì.

Thính Kiến: Tôi là đoán mệnh, giờ Tý đêm qua tự xem cho mình một quẻ, quẻ tượng nói hôm nay là thời cơ thích hợp chọn một người qua đường bất kỳ, giúp người ấy làm một việc vô điều kiện.

Thính Kiến: Như vậy tôi cũng sẽ đổi vận

Hứa Thức tức khắc liền nghi hoặc, nhưng cô vẫn đáp lại một câu: Oa, thật thần bí

Ngôn Ô Ô: Thật là lợi hại

Ngôn Ô Ô: Chúc chị có thể thành công đổi vận

Thính Kiến hỏi: Tin mệnh không?

Hứa Thức trước nay đối với Thần Phật kính nhi viễn chi, cũng không có ý tưởng lớn gì, nhưng hiện tại cô vẫn hiểu là phải nói lời tốt đẹp.

Ngôn Ô Ô: Tin

Thính Kiến: Tin duyên?

Ngôn Ô Ô: Tin

Thính Kiến: Tin tôi?

Ngôn Ô Ô: Tin

Thính Kiến: Tôi là mệnh hay là duyên của em?

Hứa Thức dừng hình một chút, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Gì đây?

Một lúc sau, Thính Kiến lại gửi một tin nhắn tới.

Thính Kiến: Đùa chút thôi

Thính Kiến: Tôi bận, em đi làm đi

Ngôn Ô Ô: Được

Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ, tạm biệt

Hứa Thức không lập tức rời khỏi giao diện này, mà nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới.

Tổ trưởng của cô luôn nói rằng cô là người chặn chủ đề, xác thật là như thế này, mỗi lần kết thúc đoạn đối thoại đều làm cho người ta không muốn trò chuyện nữa.

Hơn nữa xem ra Thính Kiến tiểu tỷ tỷ này tựa như thật sự tin quẻ? Thần thần bí bí.

Nhờ có võng hữu xa lạ này, cuộc họp buổi tối của Hứa Thức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bước chân về nhà cũng nhẹ nhàng hơn.

Cơm nước xong, cô lại click mở khung chat của Thính Kiến, ở trên giao diện rối rắm hơn nửa ngày, lấy hết can đảm phát ra lời chào hỏi.

Ngôn Ô Ô: Tiểu tỷ tỷ ăn cơm chưa?

Mới gửi đi, Thính Kiến liền lập tức hiện lên tín hiệu báo đang nhập....

Cô nói: Hôm nay rất bận sao?

Ngôn Ô Ô: Còn may, hôm nay tôi tan làm đúng giờ

Thính Kiến: Hoá ra cũng chẳng nhớ tôi

Thính Kiến: Tôi biết rồi

Hứa Thức dừng một chút, rõ ràng trên giao diện đều là văn tự, nhưng không biết vì sao, tai cô lại xử lý những văn tự này thành âm thanh.

Không thể hiểu được, vẫn là thanh âm của Úc Linh San.

Lười biếng thấp giọng, mang chút ủy khuất.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không nói