- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Không Thể Hiểu Được
- Chương 57: Hai người ngọt quá a cứu mạng
Không Thể Hiểu Được
Chương 57: Hai người ngọt quá a cứu mạng
Úc Linh San thế này là thật sự ngủ rồi.
Trước khi ngủ, Úc Linh San đòi Hứa Thức kể chuyện cho cô, bảo rằng muốn được dỗ ngủ.
Căn bản không cần dỗ, cô bé lọ lem mở đầu mới được hai câu, Úc Linh San cũng đã ngủ đi rồi.
Hơn nữa vẫn là ngủ cực sâu, Hứa Thức không cẩn thận động tay, Úc Linh San đều không có chút phản ứng nào.
Úc Linh San ôm Hứa Thức chặt vô cùng, hơn nữa thời gian này đi siêu thị nhất định là không kịp rồi, Hứa Thức đơn giản liền dùng điện thoại mua đồ ăn.
Mua sườn dê, và cả vài thứ khác, thêm chút trái cây, vì chưa từng làm sườn dê, Hứa Thức trực tiếp xin giúp đỡ từ mẹ, thuận tiện cũng đang nói cho mẹ, hôm nay con gái mẹ không về nhà.
Mẹ không ngạc nhiên.
Úc Linh San ngủ càng lâu, tựa như siêu thị giao hàng đến càng nhanh.
Hứa Thức lơ đãng nhìn di động, nhìn nhân viên giao hàng càng lúc càng gần hơn, trong lòng tính toán một chút, tận đến khi chuông cửa phòng ngủ vang lên.
Hứa Thức không ngờ tiếng chuông ấy ở ngay tủ đầu giường bên cạnh, một âm thanh siêu lớn vang lên, người trong lòng ngực trực tiếp run lên.
Hứa Thức lập tức nhắm mắt lại, cả đầu đều là, quả này chết chắc rồi, phải bị đánh.
Giây tiếp theo Úc Linh San liền mở mắt.
"Gì thế?"
Hứa Thức nhân cơ hội lấy tay ra: "Siêu thị đưa đồ ăn tới."
Úc Linh San nhất thời nghe không hiểu: "Đưa đồ ăn gì?"
Hứa Thức hôn lên trán Úc Linh San: "Em đi nấu cơm, chị ngủ đi."
Úc Linh San còn đang rất mơ hồ, Hứa Thức nhanh chóng vỗ nhẹ hai cái, dỗ dành cô.
Hứa Thức kịp mở cửa ra trước khi nhân viên giao hàng ấn chuông cửa lần thứ hai, sau khi lấy đồ vào, cô mở cửa phòng ngủ xem một cái, Úc Linh San quả nhiên đã ngủ tiếp.
Hứa Thức không thể không thầm nói một câu, tiểu nhược 0.
Nói xong cô lập tức đóng cửa lại, thật tựa như Úc Linh San có thể nghe được vậy.
Hôm nay mua đều là thực phẩm đã được sơ chế, ngoại trừ sườn dê Úc Linh San đột nhiên muốn ăn.
Mẹ đã gửi hướng dẫn tới, vừa giọng nói vừa văn tự, sợ Hứa Thức không hiểu, còn bảo Hứa Thức lát nữa gặp khó khăn thì gọi cho bà, nói xong này đó lại thêm một câu, không được thì về nhà, mẹ làm cho hai đứa.
Hứa Thức đương nhiên hiểu, cô còn rất giỏi đâu.
Ở phòng bếp bận rộn một lúc lâu, cuối cùng thơm đến nỗi chính mình cũng phải thèm.
Còn nghĩ, nếu mùi thơm này có thể bay vào trong phòng ngủ, Úc Linh San nhắm mắt lại cũng sẽ bay đến phòng bếp, giống bá Tom trong TV năm ấy.
Hứa Thức lại làm canh, sắp xong rồi, có thể gọi người dậy.
Nhưng cô không ngờ, Úc Linh San tỉnh dậy trước.
Có thể biết được như vậy là vì Hứa Thức mở WeChat, phát hiện Úc Linh San đã đăng trong vòng bạn bè, không tốt, thời gian chính là "vừa mới".
Mà nội dung: Niên hạ vừa thơm vừa mãnh
Vì nội dung này, Hứa Thức ở một mình trong phòng bếp cười thành tiếng.
Được cấp trên công nhận khẳng định vui sướиɠ, thế này chắc không phải "đúng quy cách" nữa rồi.
Vào phòng ngủ, Hứa Thức liếc một cái liền thấy được người đang ủ trong chăn nghịch điện thoại.
Hứa Thức vén một góc chăn từ bên cạnh chui vào, Úc Linh San bị cào vài cái mỉm cười, cô ôm lấy Hứa Thức, phát ra một tiếng hưởng thụ "ưm~", sau đó nói: "Thơm quá."
Đôi mắt Hứa Thức cong cong: "Em sao?"
Úc Linh San: "Thức ăn thơm."
Hứa Thức: "......"
Úc Linh San cười rộ lên, đậu đậu cằm Hứa Thức: "Không phải là sườn dê đi?"
Hứa Thức: "Không thể nào?"
Thanh âm Úc Linh San lười biếng: "Tiểu Chỉ của chúng ta thật tốt," cô nâng tay lên: "Ôm chị lên."
Hứa Thức ở phòng ngủ chờ Úc Linh San rửa mặt xong cùng đi ra ngoài.
Quả nhiên Úc Linh San thích món sườn dê này, hợp với món canh Hứa Thức đặc chế, mới hai miếng, Úc Linh San liền cho Hứa Thức năm lần ngón tay cái.
Lần thứ hai trong hôm nay có được cảm giác thành tựu, Hứa Thức vô cùng thỏa mãn.
Sắp ăn xong, Úc Linh San nhìn điện thoạt rồi bỗng mỉm cười.
Hứa Thức tò mò: "Sao vậy?"
Úc Linh San: "Tiểu Thanh tỏ vẻ rất khó tiếp thu việc chị nằm 0."
Hứa Thức nghi hoặc: "Vì sao?"
Úc Linh San vừa định mở miệng, Hứa Thức bất ngờ bồi thêm một câu: "Chị nhìn có vẻ rất 0."
Úc Linh San nhếch miệng, nháy mắt mặt vô biểu tình mà nhìn Hứa Thức.
Hứa Thức cười, lập tức gắp sườn dê vào đĩa của Úc Linh San: "Một miếng cuối cùng cho chị."
Úc Linh San chỉ vào Hứa Thức: "Em chờ đó Hứa Tiểu Chỉ."
Chờ cũng vô dụng, ở trên giường, Úc Linh San chính là đấu không lại Hứa Thức.
Cơm nước xong, hai người lại làm ổ trên giường đi.
Nằm thế này tự nhiên sẽ phát sinh vài việc, Hứa Thức cũng đem Úc Linh San trị đến dễ bảo, đem vừa hương vừa mãnh làm thành thật.
Nếu không phải buổi tối có việc, các cô phỏng chừng sẽ nằm từ hừng đông đến trời tối.
Buổi tối trang điểm, Úc Linh San suy yếu tới nỗi một câu cũng chẳng buồn nói, có thể bớt bước nào cũng đều bớt, chỉ đánh kem nền đơn giản là xong, rồi lại đánh cho Hứa Thức.
"Ngô lão sư vừa mới nói với em nhiều thế," Úc Linh San vẽ mày cho Hứa Thức: "Bảo gì đó?"
Hứa Thức: "Bảo nhận được điện thoại của em rất vui, cũng hỏi chúng ta có đi không, còn nói buổi chiều mới vừa câu được cá gì, vừa hay, nếm thử thủ nghệ của ông ấy, hỏi em thích hấp hay nướng, sau đó liền tự nói vẫn là nướng đi, cá này nướng ngon hơn."
Úc Linh San cười: "Ông ấy thật sự rất thích em đấy."
Hứa Thức: "Vậy sao."
Úc Linh San: "Ai lại không thích Hứa Tiểu Chỉ của chúng ta đâu."
Hứa Thức mỉm cười.
Úc Linh San: "Buổi tối khả năng ông ấy sẽ tìm em nói chuyện riêng."
Hứa Thức lại bắt đầu căng thẳng: "Nói chuyện gì?"
Úc Linh San cười: "Chắc cả chuyện phiếm lẫn chuyện nghiêm túc, không sao đâu, có hỏi em vấn đề gì, em ăn ngay nói thật là được, không cần gạt ông ấy cái gì, ông ấy rất tinh."
Hứa Thức gật đầu: "Ừm"
Úc Linh San: "Ngô lão sư giống sư phó của chị, không thích những thứ phù phiếm, nếu ông ấy nhắc đến chuyện đó, em kêu một tiếng sư phó, việc này liền định ra, không cần phải nghĩ đi làm gì khác, này này kia kia ông ấy ngược lại sẽ không vui."
Hứa Thức: "Được."
Úc Linh San nói quả nhiên không sai, đến nhà Ngô lão sư cơm nước xong, Ngô lão sư liền gọi riêng Hứa Thức vào thư phòng.
Đầu tiên là nhàn thoại việc nhà mà hàn huyên vài câu, hỏi thăm sức khoẻ mẹ Hứa Thức, sau đó tới công việc của Hứa Thức.
Nghe được Hứa Thức nói đang chuẩn bị từ chức cũng không ngạc nhiên lắm, câu tiếp theo liền nói với Hứa Thức đúng lúc thiết kế viện có vị trí đang thiếu người, để Hứa Thức trở về cân nhắc xem, cuối cùng lại từng bước một mà cho Hứa Thức biết gần đây mình muốn nhận đồ đệ, hỏi Hứa Thức có hứng thú hay không.
Trong toàn bộ quá trình này, Hứa Thức đều lưu ở bình tĩnh và căng thẳng mà đáp lời, tuy rằng trên mặt không thể hiện rõ, nhưng lòng bàn tay ra thật nhiều mồ hôi.
Ngô lão sư nói với cô rất nhiều, khi đi ra, Hứa Thức phát hiện phòng khách có thêm một người, ngoài Úc Linh San và vợ Ngô lão sư, Hà lão cũng tới.
Ba người ngồi trên sô pha vây quanh bàn trà nói chuyện phiếm xem TV.
"Nói gì thế, kêu Tiểu Thức của chúng ta vào nói lâu như vậy." Hai người ra ngoài, Hà lão nói trước.
Ngô lão sư cười cười: "Thật không sai, ăn một bữa cơm thu cái đồ đệ."
Hà lão cười rộ lên: "Nha, không tồi a."
Hứa Thức ở phía sau Ngô lão sư bắt được ánh mắt Úc Linh San, hai người cùng cười.
Ngồi trong phòng khách cũng không có ai ngạc nhiên về kết quả này, Hà lão và Ngô lão sư còn có việc khác, thu đồ đệ liền như Úc Linh San nói, cứ đơn giản như vậy là xong rồi.
Trên đường về, ở ghế sau, Hứa Thức kể lại những gì Ngô lão sư đã nói với cô cho Úc Linh San.
"Em muốn đi sao?" Úc Linh San ở câu đầu tiên hỏi như vậy.
Hứa Thức gật đầu: "Muốn."
"Muốn thì đồng ý đi," Úc Linh San nói: "Ngô lão sư có thể nói như vậy, thuyết minh ông ấy đã giữ chắc vị trí kia cho em."
Hứa Thức đầu tiên là ồ một tiếng, qua vài giây, đột nhiên tự cười một mình.
Úc Linh San đương nhiên biết Hứa Thức đang cười cái gì, nhưng vì Úc Linh San đột nhiên nhìn Hứa Thức, Hứa Thức liền không cười nữa.
Úc Linh San: "Cười sao, vui thì cười đi."
Đôi mắt Hứa Thức lập tức liền cong xuống.
Úc Linh San sờ cằm Hứa Thức: "Đi hoa lộ a Hứa lão sư."
Hứa Thức gật đầu: "Cảm ơn Úc lão sư."
Nói xong, Hứa Thức lập tức sáp lại Úc lão sư, dùng ngữ khí gần như làm nũng nói: "A ~ rất thích chị a."
Úc Linh San cười: "Vậy thì chị cũng thích em đi."
Qua chủ nhật, Hứa Thức trở lại công ty bắt đầu nghiêm túc làm việc, đem công việc sắp xếp lại rõ ràng, vào sáng sớm thứ năm trời trong nắng ấm, lại hướng quản lý đề nghị từ chức lần nữa.
Công việc này của cô không khó, có thể nói bất cứ ai đều có thể làm được, nhân viên mới tới tuần trước kia cũng đã được Hứa Thức chỉ bảo đến khá ổn rồi, cho nên quản lý rất nhanh đã phê duyệt.
Thuận tiện quản lý cũng chúc Hứa Thức càng đi càng tốt, còn dùng ngữ khí đùa giỡn nói với Hứa Thức, sau này nếu có hợp tác, phải nhớ cho công ty ưu đãi tốt nhất.
Nói chuyện với quản lý xong trở lại vị trí, Tiểu Vũ lập tức liền xà tới.
"Nghỉ việc?" Tiểu Vũ thấp giọng hỏi.
Hứa Thức gật đầu: "Ừm"
Tiểu Vũ: "Vậy thì hôm nay chính là ngày cuối?"
Hứa Thức: "Ừm"
Tiểu Vũ ra vẻ sụt sùi dựa vào Hứa Thức trên bàn: "Cứ thế mà đi, để lại mình tôi trẻ trung ở lại nơi này."
Hứa Thức cười: "Sau này sẽ còn có rất nhiều người trẻ tuổi."
Tiểu Vũ thở dài, lại nghiêng người qua một chút: "Cái kia, nói xem, cậu cùng Úc Linh San, a? Hiện tại, a?"
Hứa Thức mở máy tính: "Ngày cuối còn muốn bát quái tôi một câu a."
Tiểu Vũ: "Ai nha, tò mò a, cậu cứ nói đi, tôi không nói cho người khác."
Hứa Thức cười cười, cô cũng không sợ Tiểu Vũ nói cho người khác.
"Cậu xem vòng bạn bè của tôi." Hứa Thức nói.
"Được rồi!"
Tiểu Vũ này không phải lập tức đi nhìn.
Mới mở ra, Tiểu Vũ liền lập tức nghiêng người đến.
Cô mắng xong quay đầu lại nhìn những đồng nghiệp khác, cũng che miệng lại.
Trong vòng bạn bè của Hứa Thức, là một bức hình chụp chung của cô và Úc Linh San, là Úc Linh San chụp, khi các cô làm bánh kem vào cuối tuần, chóp mũi và trán Hứa Thức đều bị Úc Linh San điểm kem lên.
Hứa Thức nhìn Úc Linh San, vẻ mặt có chút ấm ức, mà Úc Linh San cười đến thực vui vẻ với camera.
Ấn tượng hơn nữa chính là, trong vòng bạn bè của Hứa Thức giới thiệu, viết chính là "Là Úc tiên nữ".
Tiểu Vũ che miệng, cũng phát ra kỳ quái thanh âm, ô ô ô, cô ghé sát vào Hứa Thức, thì thào hỏi: "Thế Úc Linh San thì sao? Vòng bạn bè chị ấy giới thiệu là gì? ' là Hứa Tiên nữ ' sao?"
Hứa Thức mỉm cười, nhưng cô tựa như có chút ngượng ngùng nói ra.
Vì thế cô trực tiếp dùng máy tính mở vòng chị bè của Úc Linh San.
Bối cảnh cũng là cùng một phong cách, chẳng qua bức này, là Úc Linh San nhìn Hứa Thức, cô cũng niết hai má Hứa Thức, Hứa Thức nhìn màn ảnh, miệng bị niết đến đô lên.
"Hai người ngọt quá a cứu mạng." Tiểu Vũ nói xong còn ô ô ô, không biết là khóc hay cười, đôi mắt cũng không còn.
Ngọt hay không sau lại nói, vòng bạn bè Úc Linh San giới thiệu...... này......
Hứa Thức rõ ràng nhớ là, hôm qua vẫn là "Là Hứa Tiểu Chỉ".
Sao hiện tại......
"Là Hứa mãnh 1," Tiểu Vũ đọc ra từng chữ từng chữ một, cô còn hoảng sợ mà nhìn Hứa Thức: "Cậu là 1?"
Hứa Thức: "......"
Vì sao những người biết cô là 1, đều ngạc nhiên như vậy?
***
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Không Thể Hiểu Được
- Chương 57: Hai người ngọt quá a cứu mạng