Hứa Thức rất thích ở trong một không gian tương đối an tĩnh mà hôn Úc Linh San, tivi còn đang mở, lúc này mọi âm thanh xung quanh đều vì nụ hôn của hai người mà trở nên lãng mạn.
Sau đó, chóp mũi Hứa Thức áp mạnh lên trên má Úc Linh San, làm cho chiếc hôn lướt trở nên sâu sắc.
Úc Linh San nằm trên thảm, một chân duỗi một chân gập, một bàn tay đặt ở trên gáy Hứa Thức, mà một tay khác câu lấy dây áo kia của Hứa Thức, như có như không mà đùa nghịch.
Cả người thoạt nhìn thực lười biếng.
Hứa Thức rất thích Úc Linh San mặc quần dài và áo ngắn, eo Úc Linh San rất nhỏ, nhìn mãi cũng không chán.
Đương nhiên, ở bên ngoài thì không thích, Hứa Thức chỉ muốn mình mình được nhìn thấy.
Đồ ngủ Úc Linh San đang mặc chính là như vậy.
Lúc này, tay Hứa Thức, liền đặt ở trên vòng eo rất nhỏ kia của Úc Linh San.
Cô tựa như có chút ngượng ngùng, nhưng rồi lại muốn sờ rất nhiều, vừa muốn thế này lại ngại phải thế kia, đành phải dùng nụ hôn để che giấu hành vi của mình, muốn sờ càng nhiều, liền phải hôn càng sâu.
Sau đó là Úc Linh San công kích cô trước, Úc Linh San lớn mật hơn cô nhiều, không câu dây váy nữa, ngón trỏ kia đi xuống, cách quần áo vẽ vòng vòng.
Hứa Thức lập tức liền cười, cũng ngừng lại.
Cô cúi thấp đầu, ôm lấy Úc Linh San: "Ngứa."
Úc Linh San không vì vậy mà buông tha cô, lại vòng một vòng, sau đó cả bàn tay đều phóng lên, càng dùng sức.
Hứa Thức hắc một tiếng ôm lấy Úc Linh San.
Một bàn tay khác của Úc Linh San vẫn vuốt tóc Hứa Thức, nhẹ nhàng mà sàn sạt rung động.
"Trong miệng hơi mặn." Úc Linh San nói.
Hứa Thức cười: "Em cũng nếm được, nước mắt em."
Úc Linh San chụp đầu Hứa Thức: "Quỷ khóc nhè."
Hứa Thức: "Hắc."
Tay Úc Linh San còn đang tiếp tục đùa nghịch, không biết là động đến dây thần kinh nào, Hứa Thức cảm giác vòm miệng có chút tê.
Vừa ngọt vừa tê.
"Còn cười." Úc Linh San hỏi.
Hứa Thức nghe lại cười.
Úc Linh San: "Sao lại thích cười như vậy."
"Chỉ là thích cười." Hứa Thức nói một câu như vậy.
Cô nói câu này đặc biệt buồn, cũng lớn hơn tiếng Úc Linh San, hình như là muốn tự cho mình thêm can đảm, cũng như đang rời đi lực chú ý cho đỡ sợ.
Nói xong câu này, tay cô cũng bắt chước làm như Úc Linh San, bất đồng chính là, Úc Linh San không có quần áo.
Động tác quá nhanh, Hứa Thức cảm giác được Úc Linh San bỗng run lên một chút, cũng phát ra một tiếng hừ rất khẽ.
Cả người Hứa Thức đều thật hưng phấn.
"Chị thật mẫn cảm." Hứa Thức nói.
Úc Linh San cười.
Có thể nói lời công kích tính tán tỉnh thành thẹn thùng như vậy, là em không sai Hứa Tiểu Chỉ.
Chiếc ti vi bị bỏ quên vẫn đang phát, Hứa Thức vùi đầu trên vai Úc Linh San một lát, lại tiếp tục bắt đầu hôn cô.
Úc Linh San xác thật mẫn cảm, chỉ cần Hứa Thức thoáng dùng chút lực, cô liền cảm nhận rõ được sự thay đổi của Úc Linh San.
Hoặc là sẽ đột nhiên thở dốc, hoặc là sẽ đột ngột túm lấy Hứa Thức, không nhất định phải túm chỗ nào, trong tầm tay là cái gì thì liền túm cái đó, hoặc là, cô sẽ phát ra âm thanh Hứa Thức rất thích nghe.
Hứa Thức quá thích tiếng ngâm khe khẽ của Úc Linh San, khoảng cách gần như vậy, mỗi một tiếng đều ở bên tai, mỗi một tiếng đều chỉ thuộc về một mình Hứa Thức.
Nụ hôn của Hứa Thức dần dần đi xuống, trong không khí, tiếng quần áo cọ xát trở nên nặng nề hơn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Úc Linh San người đã không ổn lắm, Hứa Thức vén mấy sợi tóc rơi trên mặt Úc Linh San lên.
Úc Linh San từ từ mở mắt ra, hai người nhìn nhau một chút.
Hứa Thức lại mỉm cười.
Úc Linh San cũng cười, cô sờ cằm Hứa Thức: "Sao lại......"
Thanh âm của Úc Linh San đột nhiên im bặt, thay thế lời cô chính là cô một tiếng hừ nhẹ, tay cũng mềm ra trong nháy mắt.
Hứa Thức dùng bàn tay còn lại kia tiếp được tay Úc Linh San, để ở bên miệng hôn hôn, cũng hôn Úc Linh San mới vừa nhắm mắt lại.
Hứa Thức từng nhiều đêm tưởng tượng đến hình ảnh như vậy vô số lần, nhưng lần này khác với trong bất cứ tưởng tượng nào của cô.
Hoàn toàn khác biệt.
Hoá ra Úc Linh San sẽ mềm thành như vậy, hoá ra chị ấy lại là cảm giác này.
Cảm giác khó tả này không ngừng đánh sâu vào thần kinh cô, theo mỗi phản ứng kịch liệt của Úc Linh San, não cô lại hưng phấn đến mức muốn nổ tung.
Quá sảng.
***
💡 Có thanh thuỷ văn haha 💡