Môi Úc Linh San thật mềm.
Cô tới gần Hứa Thức cũng chỉ là lướt qua, không dán, không hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng đυ.ng vào môi Hứa Thức, Hứa Thức tiến đến, cô liền lui về sau, nhưng Hứa Thức rời đi, cô rồi lại ghé vào.
Tới tới lui lui, tâm Hứa Thức bị cô cào thật ngứa.
Cô như có như không, có được lại không chiếm lấy, rồi khi Hứa Thức muốn gần thêm một bước, cô để ngón trỏ trên môi Hứa Thức, đẩy Hứa Thức lùi về sau.
"Ưm ~" mắt Úc Linh San cong cong: "Đủ rồi."
Hứa Thức nhẹ nhàng hút một hơi, cũng lui về.
Úc Linh San đúng là đủ thật rồi, hôn xong lấy gương ra, bắt đầu bổ son.
Để Hứa Thức ở ghế bên cạnh rảnh rỗi, một mình ngồi suy nghĩ bậy bạ.
Sao người này lại như vậy chứ?
"Sao tôi lại như vậy chứ?"
Tiếng Úc Linh San vang lên gần như đồng thời với diễn biến trong lòng Hứa Thức, Hứa Thức quay đầu nhìn, thấy Úc Linh San mím môi với gương, cạch một tiếng đóng nắp son lại.
"Đưa em về nhà." Úc Linh San nói.
Hứa Thức ừm một tiếng, thắt dây an toàn vào.
Trên đường về, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tâm trạng Úc Linh San không tồi, cửa sổ xe được đóng lại, mở nhạc rất mạnh, thỉnh thoảng còn hừ theo hai câu, làm cho tâm trạng Hứa Thức dễ chịu theo.
Trên cổ tay Úc Linh San còn đang mang chiếc dây buộc tóc kia của cô, Hứa Thức bất giác cảm thấy thực an tâm.
Đã qua giờ cao điểm, rất nhanh Úc Linh San đã đưa Hứa Thức đến cửa khu dân cư.
Hứa Thức tháo dây an toàn: "Buổi tối đừng uống quá nhiều rượu, về sớm một chút."
Úc Linh San: "Đã biết tỷ tỷ."
Hứa Thức bị một tiếng tỷ tỷ của Úc Linh San đùa đến phát vui.
Úc Linh San: "Sáng mai đến sớm một chút, tôi muốn ăn cá kho."
Hứa Thức: "Được."
Úc Linh San: "Còn muốn ăn khoai tây, muốn uống canh sườn nấu bắp."
Hứa Thức cười: "Được."
"Còn có."
Úc Linh San nói Hứa Thức liền chờ, nhưng chờ cả buổi cô cũng không nói gì.
Vì thế Hứa Thức hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa?"
Úc Linh San nhìn Hứa Thức: "Lần sau phải nghiêm túc hôn tôi."
Hứa Thức ngớ ra.
Úc Linh San tiếp tục: "Nhớ tôi phải nói nhớ, không được ấp a ấp úng, tôi nghe không rõ."
Hứa Thức mím môi cười: "Đã biết."
Úc Linh San mở khoá cửa ra: "Ngày mai gặp."
Hứa Thức: "Ngày mai gặp."
Hứa Thức về nhà bước chân cũng nhẹ nhàng, vào thang máy, trong đầu còn chưa hồi phục mà tua lại đoạn cô cùng Úc Linh San như gần như xa kia, quả thực nóng muốn chết người.
Buổi tối ăn cơm xong, Hứa Thức liền về phòng vẽ, mãi đến tận 11 giờ, cô mới hoàn thành mọi sắp xếp trong kế hoạch, lại rửa mặt về phòng, Úc Linh San cũng không gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô.
Lên giường, Hứa Thức nghĩ nghĩ vẫn là gửi cho Úc Linh San một tin nhắn vô bổ.
Hứa Thức: Em ngủ đây, chị về nhà sớm một chút, đừng uống quá nhiều rượu
Không ngờ, tin nhắn này vừa được gửi đi, di động Hứa Thức liền vang lên.
Hứa Thức tắt đèn, nhận cuộc gọi của Úc Linh San.
"A lô."
"Tiểu Chỉ."
Úc Linh San ở đầu kia kêu cô.
Nghe ra được, Úc Linh San chắc hẳn đang ở một khu vực tương đối yên tĩnh ở một nơi náo nhiệt.
Hứa Thức: "Còn chưa về."
Úc Linh San nói: "Ừm"
Hứa Thức hỏi: "Uống rượu sao?"
Úc Linh San: "Uống một chút, không nhiều."
Nói xong câu này, Hứa Thức lại không biết nên nói gì, nhưng cô lại không muốn cúp máy, Úc Linh San bên kia cũng không có ý định cúp máy, hai người liền cứ thế ôm di động không nói một lời.
Sau đó Hứa Thức nghe được có người gọi Úc Linh San ở bên kia, từ rất xa, Úc Linh San hạ di động xuống đáp ừ.
"Chắc tôi phải vào đây, thọ tinh cắt bánh kem." Úc Linh San nói.
Hứa Thức: "Đi đi."
Úc Linh San vẫn không cúp máy, cô hỏi Hứa Thức: "Em thích ăn bánh kem không?"
Hứa Thức: "Cũng được, ngon thì thích."
Úc Linh San cười: "Tôi đây làm thì có ăn không?"
Hứa Thức: "Ăn."
Úc Linh San: "Không thể ăn thì sao?"
Hứa Thức: "Cũng ăn."
Úc Linh San hỏi: "Có phải tôi cái gì cũng tốt?"
Hứa Thức không hề nghĩ ngợi: "Ừm"
Úc Linh San cười cười: "Tôi đi vào đây."
Hứa Thức: "Ưm, đi đi."
Úc Linh San: "Chắc em sắp ngủ rồi, chúc tôi ngủ ngon đi."
Hứa Thức cười: "Em sắp ngủ hẳn là chị phải chúc em ngủ ngon chứ."
"Vậy được," Úc Linh San lập tức đồng ý, cũng nhẹ giọng nói: "Chúc vợ ngủ ngon."
Hứa Thức lập tức rúc luôn vào chăn, người cũng tê rần, chẳng qua cô còn chưa kịp nói gì, Úc Linh San cúp máy rồi.
Hứa Thức nằm trong chăn hoãn một hồi lâu rồi mới mở WeChat ra gửi cho Úc Linh San một tin nhắn: Ngủ ngon
Đêm đó, Hứa Thức mơ thấy Úc Linh San.
Chị ấy đang mặc chiếc váy mà cô nhìn thấy lúc tối kia, trong mơ là sinh nhật chị ấy, Hứa Thức đứng trong đại sảnh của yến hội, xung quanh có rất nhiều người.
Mà Úc Linh San đứng một mình trên hành lang tầng hai, cười nhạt, trong tay cô cầm một miếng bánh kem nhỏ, nói với phía dưới: "Các bạn gái, chúc tôi sinh nhật vui vẻ."
Từ trong mơ tỉnh lại trời còn chưa sáng, Hứa Thức xoa xoa đầu cảm thấy mình thật thái quá, trong mơ cô thế mà lại chỉ vì là một trong những người bạn gái của Úc Linh San mà rất vui vẻ.
Hôm sau Hứa Thức cùng mẹ dậy sớm, cùng mẹ ăn cơm sáng, cùng mẹ ra ngoài.
Tận đến khi ra khỏi khu dân cư, mẹ hỏi hai câu, mới biết được hôm nay Hứa Thức không phải cố ý bồi bà ra mua đồ ăn, mà là chính mình cần mua đồ ăn.
"Biết mà, sao hôm nay lại tốt như vậy được, còn cùng mẹ đi mua đồ ăn."
Hứa Thức mỉm cười.
Mẹ lắc đầu: "Chắc mua đồ ăn để đến nhà người bạn kia hả? Úc, Úc gì đó?"
Hứa Thức: "Úc Linh San."
Mẹ ừ một tiếng: "Quen như thế nào? Lần trước gặp ở sự kiện kia?"
Hứa Thức nghĩ nghĩ, hay là đừng nói cho mẹ vụ gặp gỡ lần kia.
Vì thế cô lời ít ý nhiều, bảo là lúc ấy cô được phân cho Úc Linh San.
"Rất có duyên," mẹ cười cười: "Sau đó thì sao, thế nào lại đến việc thi đấu?"
Hứa Thức khoác tay mẹ, từ từ kể ra: "Có lẽ do con đã từng nhắc đến chuyện trước kia con cũng học thiết kế, chị ấy liền để tâm, chị ấy là nhà thiết kế trang sức, tính ra cũng là đồng học, thật trùng hợp, chị ấy quen một vị lão sư con rất thích, cho nên sau khi kết thúc sự kiện liền dẫn con đi làm quen."
Mẹ gật gật đầu: "Không tệ, mẹ thấy gần đây tâm trạng của con rất tốt."
Hứa Thức cười: "A? Vậy sao?"
Mẹ: "Trước kia con vẫn luôn như vậy, mẹ cũng không thấy sao cả, gần đây lại khác, là một cô gái rất năng động," mẹ lại hỏi: "Thi đấu chuẩn bị thế nào rồi?"
Hứa Thức: "Con không chắc, chưa tham gia cuộc thi như thế này bao giờ, không biết những người khác ở trình độ nào," Hứa Thức cười cười: "Nhưng cũng không có áp lực gì, cũng chỉ muốn thử sức, không được thì thôi."
"Không áp lực là được," mẹ chụp tay Hứa Thức: "Kết quả thế nào không quan trọng, quan trọng là con phải vui vẻ."
Mẹ quay đầu mỉm cười với Hứa Thức: "Người sống không nên có tiếc nuối, cuộc đời ngắn lắm, mỗi giai đoạn có việc muốn làm ở giai đoạn đó, có những thứ không phải bỏ lỡ là có thể cho qua, mà tâm thái liền sẽ không còn nữa," mẹ buông tiếng thở dài: "Sau này mẹ đi biển xem mặt trời mọc, bảo là để hoàn thành tâm nguyện cuối đời của ba con, thật ra chỉ là để cho tâm mình được bình yên."
Hứa Thức: "Mẹ."
Mẹ cười rộ lên: "Sáng tinh mơ, nói chuyện này làm gì nhỉ."
Hứa Thức: "Mẹ đừng nghĩ nhiều, ba nhất định sẽ không trách mẹ."
"Được rồi, không có gì," mẹ nói: "Còn việc Tuấn Tuấn kia, nếu con không thích thì thôi, mấy hôm trước đầu óc mẹ có chút không được bình thường."
Hứa Thức bị chọc cười: "Gì chứ."
Mẹ đột nhiên kéo lại chủ đề: "Vậy Úc Linh San kia, ba mẹ thì thế nào? Ở thành phố A sao?"
Hứa Thức lắc đầu: "Con không biết, chị ấy chưa từng nhắc đến người nhà chị ấy."
Mẹ: "Vậy à."
Trò chuyện xong hai người đã đến siêu thị, Hứa Thức không có kinh nghiệm mua đồ ăn, cho nên mẹ giúp cô chọn đồ trước rồi mới lại mua cho mình, còn bảo Hứa Thức rằng buổi chiều kêu dì đến nhà ăn lẩu cá, con không có lộc ăn.
Hứa Thức vâng vâng dạ dạ, liền chào mẹ rồi đi.
Trên đường, Hứa Thức lại ngẫm lại những lời mẹ nói lúc sáng, luôn cảm thấy quái quái ở đâu.
Hôm nay cô dậy sớm, cho nên khi tới nhà Úc Linh San mới có chín giờ.
Úc Linh San chắc chắn chưa dậy, Hứa Thức không biết phòng của Úc Linh San cách âm thế nào, toàn bộ hành trình rón rén đi vào, thậm chí mở tủ lạnh cũng phải khẽ khàng.
Nhưng cô sắp xếp đồ ăn xong trở ra phòng khách lại thấy có chút nhàm chán, ở trên sô pha ngồi mấy phút, hay là tìm Úc Linh San xác nhận một chút cảm giác tồn tại.
Đi đến cửa phòng ngủ của Úc Linh San, Hứa Thức thầm tính toán một chút, xem khả năng đánh thức Úc Linh San rồi bị cô gϊếŧ chết lớn cỡ nào.
Có lẽ là tính ra mình thế mà lại có thể có đến 1% xác xuất tồn tại, cho nên cô gõ cửa.
Sau ba lần gõ, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, Hứa Thức liền mở cửa đi vào.
Trong phòng ngủ tối như bưng, Hứa Thức ở cửa thích ứng vài giây rồi mới đi qua.
Úc Linh San không bị đánh thức, cô nghiêng người một nửa mặt giấu đi, giường lớn như vậy nhưng chỉ ngủ một bên, một đống nho nhỏ oa ở trong chăn.
Hứa Thức không muốn quấy rầy cô, chẳng qua là đi vào nhìn xem.
Nhưng trong lòng cảm thấy, xa như vậy mà Úc Linh San không bị đánh thức, lại gần chút nữa chắc cũng không sao đâu.
Vì thế cô đi hai bước về phía mép giường.
Thêm một bước.
Lại thêm nửa bước.
Tới trước mặt Úc Linh San rồi, Hứa Thức đang định ngồi xổm xuống trước mép giường, chiếc chăn trước mặt đột nhiên bị xốc lên.
Hứa Thức sợ tới mức hô lên một tiếng, giây tiếp theo, Úc Linh San ôm lấy eo cô, kéo thẳng cô lên giường.
"A a ha ha chị làm em sợ muốn chết." Hứa Thức nằm xuống rồi nói.
Lần này Úc Linh San, tựa như đã dốc hết toàn lực, sau khi Hứa Thức nằm xuống, cả người cô lười nhác mà ghé vào trên người Hứa Thức.
"Mấy giờ rồi?" Úc Linh San hỏi.
Hứa Thức: "Chín giờ hơn."
Úc Linh San đau khổ than: "Sớm như vậy."
Hứa Thức: "Sao chị biết em đến?"
"Nghe được tiếng đập cửa của em." Úc Linh San vừa nói vừa niết mặt Hứa Thức, nhưng có thể là mới tỉnh dậy, tay không có bao nhiêu khí lực.
Nhưng miệng đặc biệt có sức lực: "Gõ! Gì mà! Lớn như vậy."
Hứa Thức cười.
Cô vẫn còn 1% tồn tại.
Hứa Thức: "Hôm qua về lúc mấy giờ?"
Úc Linh San chôn ở trên vai Hứa Thức, thanh âm thực buồn: "Không biết."
Hứa Thức vỗ vỗ đầu cô: "Chị ngủ tiếp đi, em đi ra ngoài."
"Không muốn."
Hứa Thức còn chưa dậy, đã bị Úc Linh San bắt được: "Bồi tôi ngủ."
Hứa Thức: "Được rồi."
Úc Linh San phát ra tiếng ngái ngủ từ xoang mũi, tay ôm lấy Hứa Thức, chân cũng gác lên.
Hứa Thức để mặc cho Úc Linh San tự do tác oai tác quái, cũng nghĩ là cô sẽ dần chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ, Úc Linh San lại càng dán lại gần hơn, còn dùng không biết mũi hay miệng, bắt đầu cọ vào cổ Hứa Thức.
Cho nên không lâu sau, Hứa Thức liền phát hoả.
Cô là cầm giữ không được.
Lại cho nên, Hứa Thức cũng ôm lấy Úc Linh San, áo ngủ Úc Linh San trơn muốn mệnh, eo cũng nhỏ đến mức, Hứa Thức bất giác đã áp lên Úc Linh San rồi.
Đầu cô nóng đến sắp nổ tung, huống hồ Úc Linh San còn sờ soạng cô.
Bầu không khí thích hợp đến khó tả, Hứa Thức cũng cúi đầu cọ lại, mυ"ŧ cổ Úc Linh San.
Người này thơm quá.
Chóp mũi Hứa Thức hướng lên, chậm rãi vòng qua dưới hàm Úc Linh San.
Nhưng đột nhiên, Úc Linh San nghiêng đầu, đẩy Hứa Thức lùi về.
"Được rồi, đừng nhúc nhích, ngủ đi."
Hứa Thức: "......"
***
Aizz, Hứa đại bằng hữu minh chứng cho câu "tự tạo nghiệt không thể sống".Tiểu tỷ tỷ báo thù vài chương chưa muộn :v