Chương 37: Con gái không tô son chính là muốn hôn hôn

Ngồi xe của Úc Linh San đến công ty, Hứa Thức vẫn luôn cúi đầu ăn bữa sáng.

Cô không dám ngẩng đầu là vì mặt cô thực sự, thực sự quá đỏ.

Giống như lần Úc Linh San bảo cô đi phòng tắm vậy, lần này Úc Linh San cũng cho cô đủ không gian, không nói chuyện, nghiêm túc lái xe, cũng không ban cho một cái dư quang.

Nhà Hứa Thức cách công ty không xa, chỉ ba con phố là đến.

Cho nên đến nửa con phố thứ hai, Hứa Thức ngừng ăn, cô cũng đã bình ổn lại tâm tình.

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi Úc Linh San: "Buổi sáng chị cũng ăn cái này sao?"

Úc Linh San: "Ừm"

Cô lại khen một câu: "Đặc biệt ngon."

Úc Linh San nở nụ cười: "Được rồi, biết rồi, bánh mì trứng mà thôi."

Hứa Thức ngây ngô cười hai tiếng.

Úc Linh San không đưa tay sờ sờ đầu Hứa Thức: "Lần sau có thời gian sẽ làm gì đó lợi hại hơn cho em."

Khi Úc Linh San nói ra câu này, ngữ khí có loại kiêu ngạo khó tả, Hứa Thức nghe xong lập tức bật cười.

"Cái gì lợi hại hơn?" Hứa Thức hỏi.

Úc Linh San: "Không nói cho em."

Hứa Thức gật gật đầu: "Em đây chờ mong."

Úc Linh San: "Không được."

Hứa Thức: "A? Không thể chờ mong sao?"

Úc Linh San: "Không thể."

Hứa Thức: "Vì sao?"

Úc Linh San: "Vạn nhất tôi không làm tốt, chờ mong loại chuyện này tỉ lệ nghịch với tâm lý hụt hẫng, em không thể chờ mong."

(*thuận chứ nhỉ*)

Hứa Thức ê a nói: "Sao có thể, Úc lão sư làm gì cũng sẽ thành công, chỉ là một bữa sáng thôi mà."

Úc Linh San lập tức bật cười, cô ngoắc ngoắc Hứa Thức: "Mặt, lại đây."

Hứa Thức ngoan ngoãn nghiêng người qua, quả nhiên bị Úc Linh San nhéo.

Úc Linh San: "Được lắm Hứa Tiểu Chỉ, bây giờ cũng biết dùng loại lời thoại này với chị đây, học ai?"

Hứa Thức bị nhéo đến nhắm chặt một mắt lại: "Học Úc lão sư."

Úc Linh San tuy bị âm dương quái khí nhưng tâm tình lại có vẻ cực kỳ tốt.

Sau khi buông Hứa Thức ra, Hứa Thức với đầu lưỡi vào chỗ bị nhéo, lại dùng tay xoa xoa.

"Đau không?" Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức ăn ngay nói thật: "Có chút."

Úc Linh San: "A ~ vậy thì bên kia cũng tới đây, tôi nhéo cho cân."

Hứa Thức thật sự ngoan ngoãn quay đầu đưa mặt qua, Úc Linh San mỉm cười, dùng ngón trỏ giữ trên trán Hứa Thức, đẩy cô trở về: "Đừng cản trở tôi lái xe."

Hứa Thức lẩm bẩm, giận mà không dám nói gì.

Úc Linh San liếc nhìn vẻ mặt Hứa Thức, không nhịn được lại cười rộ lên.

"Sao em lại ngoan như vậy?" Úc Linh San nói xong hỏi: "Ai nói cũng nghe sao?"

Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Sẽ không."

Úc Linh San có vẻ không tin: "Em rất nghe lời tôi, em biết không?"

Hứa Thức đương nhiên: "Biết."

Úc Linh San đột nhiên có hứng thú: "Em cũng có lúc không nghe lời chứ?"

Hứa Thức cười: "Có."

Úc Linh San: "Ví dụ?"

Hứa Thức nhất thời không nghĩ ra: "Không biết, chắc chắn là có, đôi khi mẹ em nói em cũng không nghe."

Úc Linh San: "Trực tiếp phản kháng hay bằng mặt không bằng lòng?"

Hứa Thức cười: "Bằng mặt không bằng lòng tương đối nhiều hơn một chút."

Úc Linh San xích một tiếng: "Không ngờ em là loại này đấy Hứa Thức." cô đưa ra giả thiết: "Nếu là lãnh đạo bảo em làm việc ngoài công tác, em làm không?"

Hứa Thức: "Ở công ty sẽ làm, về nhà hẳn là sẽ không."

Úc Linh San: "Vậy thì từ chối như thế nào? Em căng thẳng liền dễ bị nói lắp."

Hứa Thức cười hì hì: "Gõ chữ."

Úc Linh San tò mò: "Xem ra là người từng trải?"

"Đúng là có một lần," Hứa Thức bắt đầu hồi tưởng: "khi đó giám đốc Triệu gọi cho em rất muộn, em thấy đã mười giờ hơn nên không nghe, sau đó chị ấy liền gửi tin nhắn cho em, nói ngày mai có cuộc họp, muốn em làm giúp ppt*, ngày mai chị ấy phải dùng, gửi tin nhắn xong lại gọi cho em vài cuộc."

*powerpoint nha

Úc Linh San: "Sau đó thì sao?"

Hứa Thức: "Đến mười hai giờ hơn em mới trả lời chị ấy, bảo vừa rồi em không mang di động, em chờ chị ấy trả lời không sao rồi lại hỏi chị ấy còn cần nữa không?"

"A ~" Úc Linh San nghe đến đây đã hiểu, cô cười cười: "Không ngờ nha, nhìn ngoan ngoãn lại biết gạt người."

Hứa Thức: "He he."

Úc Linh San: "Hôm nay lại hiểu em thêm một chút."

Hứa Thức biện giải: "Em chưa từng nhận em ngoan."

"Em chính là không thích nói chuyện, không biết tán gẫu, không giỏi xã giao, cho nên thoạt nhìn rất ngoan, thật ra lại là gian tà trong xương cốt," Úc Linh San bóng gió nói: "Có lẽ còn ở nơi không ai biết mà làm ra rất nhiều chuyện không thể nói."

Hứa Thức lắc đầu: "Vậy thì không phải, em chưa từng làm chuyện xấu."

Úc Linh San khẽ mỉm cười: "Thật sao." cô lại hỏi: "Sau này sẽ không gạt tôi như vậy chứ?"

Hứa Thức: "Chị đừng bảo em làm ppt là được em không thích làm ppt."

Úc Linh San xuỳ một tiếng cười rộ lên, không tha: "Tôi thật sự cần làm ppt, ngày mai phải làm một báo cáo cho hội nghị," cô nhướng mày với Hứa Thức: "Hửm? Sao đây?"

Hứa Thức chậm rãi: "A?"

Úc Linh San: "Được không?"

Hứa Thức: "Vậy được rồi, thật sự cần sao?"

Úc Linh San: "Giả."

Nói qua nói lại, hai người đã đến trước công ty Hứa Thức.

Úc Linh San không mở khoá thả Hứa Thức đi ngay, không biết cô biến từ đâu ra một chiếc dây buộc tóc, đưa cho Hứa Thức.

Hứa Thức nghi hoặc nhận lấy, hỏi: "Gì thế?"

Úc Linh San không trả lời, trực tiếp động thủ, tháo dây buộc tóc trên đầu Hứa Thức xuống, tóc Hứa Thức trong nháy mắt liền buông ra.

Úc Linh San dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Thức, để cô dùng dây buộc tóc của Úc Linh San vừa đưa, tiếp theo Úc Linh San đem dây buộc tóc của Hứa Thức tròng vào cổ tay mình.

"Của tôi," Úc Linh San sờ sờ: "Còn quả anh đào này, về nhà lại đổi chiếc đồng hồ màu đen cho hợp."

Trong lòng Hứa Thức ngọt ngào, cô lại buộc tóc lên, nghe Úc Linh San nói: "Mấy ngày nay tôi hơi bận, có lẽ phải đến thứ bảy chúng ta mới có thể gặp nhau."

Hứa Thức cột tóc: "Được."

Úc Linh San nhìn vào mắt Hứa Thức: "Trưa thứ bảy tôi muốn ăn cơm em nấu."

Hứa Thức đương nhiên đồng ý: "Được."

Úc Linh San: "Tối thứ sáu có sinh nhật của một người bạn, nên sáng thứ bảy tôi chắc chắn sẽ dậy muộn, sẽ không đón em, không muốn trang điểm, em tự mua đồ ăn rồi tự tới."

Hứa Thức: "Được."

Úc Linh San: "Ăn cơm xong tôi đưa em đi chơi."

Hứa Thức: "Đi đâu vậy?"

Úc Linh San cười: "Miền hạnh phúc."

Dứt lời, cửa xe bên cạnh Hứa Thức cạch một tiếng, khóa mở.

Hứa Thức nhìn về bên kia, quay đầu lại, Úc Linh San đã nâng tay lên, vì động tác này, đồng hồ và hai trái anh đào trên cổ tay cô chạm vào nhau phát ra thanh âm rất vui tai.

Úc Linh San cùng Hứa Thức nói tạm biệt: "Làm việc thật tốt, đi học cho ngoan."

"Vâng"

Nhưng Hứa Thức không xuống xe ngay, mà chăm chú nhìn vào mắt Úc Linh San một hồi, sau đó cô lấy hết can đảm, trong chớp nhoáng, ghé lại gần, hôn một cái lên môi Úc Linh San.

"Tạm biệt."

Hứa Thức nói xong liền mở cửa xe, nhưng có lẽ vì quá hoảng, lúc đứng dậy đầu thành công đυ.ng vào khung cửa.

Hứa Thức hít một hơi, Úc Linh San ở phía sau cũng bật cười.

"Hứa Tiểu Chỉ sao em lại buồn cười như vậy?"

Hứa Thức không thể cãi, cô cũng không dám nhìn Úc Linh San, vội vàng xuống xe, vội vàng đóng cửa xe lại, đeo túi xong liền chạy như bay về phía công ty.

Cứu mạng.

Sau cuộc họp buổi sáng, Hứa Thức liền nhận được một ly cà phê từ Tiểu Vũ, phía trên có dán ghi chú, có lẽ là cảm ơn Hứa Thức đã giúp cô chụp hình với Úc Linh San, Hứa Thức cố lên các thứ.

Lần này Hứa Thức có thể hiểu được ý Tiểu Vũ, nhưng cô cũng chỉ cảm ơn, không nói gì thêm.

Tới buổi chiều, Hứa Thức mới biết được Úc Linh San bận là vì đi công tác, hai người liền trở thành võng hữu.

Chính Hứa Thức cũng chưa phát hiện ra, ở trước mặt Úc Linh San cô đã trở nên hoạt ngôn, giống như có rất nhiều điều để nói, chẳng hạn như chậu hoa bị rụng cái lá, tai nạn giao thông nhỏ dưới lầu, bầu trời đột nhiên âm u.

Đợi đến khi rảnh rỗi, Úc Linh San liền sẽ trả lời Hứa Thức, mỗi câu đều trả lời, còn cho Hứa Thức xem cổ tay cô, bảo rằng chiếc đồng hồ màu đen cũng không hợp, cô lại chọn một chiếc khác rồi.

Thỉnh thoảng Úc Linh San lười gõ chữ sẽ gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Hứa Thức.

Bất kể cô nói gì, thanh âm vẫn luôn êm tai như vậy, cô kể chuyện cũng thật điềm tĩnh, mỗi đoạn tin nhắn Hứa Thức đều có thể nghe lại hai lần.

Trạng thái này cho Hứa Thức một cảm giác rất quen thuộc, cô nhớ lại thời gian cùng Thính Kiến kia, ngoài việc Thính Kiến sẽ không gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô, những thứ khác đều rất giống.

Nghĩ đến đây, Hứa Thức lại nhấp vào Leng Keng Dong, mở avatar của Thính Kiến ra, phóng to hình ảnh Thính Kiến ôm mèo nhỏ kia lên.

Bởi vì sắp thi đấu, mấy buổi tối gần đây Hứa Thức cũng bận, đôi khi có cảm hứng còn thức được đến rạng sáng không ngủ, nhưng Úc Linh San dường như còn có thể thức trắng đêm, mỗi lần Hứa Thức gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đều nhận được hồi âm của Úc Linh San.

Nhưng các cô vẫn có sự khác biệt, Úc Linh San làm việc tự do, cô có thể ngủ đến tận hai giờ chiều ngày hôm sau.

Hứa Thức thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, cô cũng chưa bao giờ mong mỏi gặp một người như vậy.

Chiều thứ sáu Hứa Thức không thể tan làm đúng giờ, ra ngoài thì trời đã tối rồi.

Lúc này Úc Linh San đã về thành phố A, hơn ba giờ chiều Hứa Thức đã nhận được tin nhắn báo cô hạ cánh, sau đó cô nói sắp đi dự tiệc sinh nhật, rồi liền bặt vô âm tín.

Ra khỏi công ty, Hứa Thức nghĩ, chắc là Úc Linh San đã bắt đầu ăn rồi, chị ấy thích ăn như vậy, lại kén ăn như vậy, không biết tiệc sinh nhật có thứ gì hợp miệng không, sau khi bữa tiệc kết thúc liệu có tìm mình ăn khuya không.

Nghĩ nghĩ, di động Hứa Thức chợt rung lên.

Cô lấy di động ra, vậy mà lại là tin nhắn Úc Linh San gửi cho cô.

Hứa Thức vì hai người trong lúc lơ đãng cùng nghĩ về nhau mà thầm vui vẻ, cũng cười thành tiếng luôn rồi.

Úc Linh San nói: Đoán xem tôi đang ở đâu?

Úc Linh San nói như vậy......

Hứa Thức lập tức nhìn ra bốn phía xung quanh, quả nhiên ở một góc của toà nhà đã thấy được xe của Úc Linh San.

Hứa Thức lập tức bật cười, tin nhắn cũng không trả lời liền chạy về phía bên kia, tới trước xe kéo cửa ra rồi ngồi thẳng vào ghế phụ.

"Sao chị lại đến đây?" Hứa Thức lên xe liền hỏi.

Hôm nay Úc Linh San mặc một chiếc váy màu lam cúp ngực cùng với khăn choàng, chiếc vòng cổ trên xương quai xanh, tóc dài sóng nhẹ.

Là vĩnh viễn đều thật xinh đẹp Úc Linh San.

Cô chống tay trên hộp ghế, dựa về phía Hứa Thức: "Nhớ tôi không?"

Hứa Thức liền đỏ mặt, cô lí nhí ừm một tiếng rồi lập tức nói tiếp: "Chờ lâu rồi sao? Em vừa họp xong, họp thật lâu."

Úc Linh San: "Không sao."

Hứa Thức hỏi: "Tiệc sinh nhật còn chưa bắt đầu sao?"

Úc Linh San: "Bảy rưỡi bắt đầu."

Hứa Thức nhìn thời gian, cũng đã bảy giờ rồi, cô không thể không tò mò: "Vậy chị đến để?"

Úc Linh San: "Đương nhiên tìm em có việc."

Hứa Thức: "Việc gì?"

"Đại sự," Úc Linh San cong mắt: "Có phát hiện ra tôi không tô son không?"

Hứa Thức gật đầu: "Phát hiện."

Úc Linh San lại nghiêng người qua: "Con gái không tô son, chính là muốn hôn hôn."

Lâu ngày không gặp, Úc Linh San đột nhiên như vậy, Hứa Thức có chút ngây ngốc.

Nhưng Úc Linh San không cho cô thời gian ngây người, miệng bắt đầu đếm giây.

"3."

"2."

Không có 1, Hứa Thức hôn rồi.

***

🆘 cảnh báo cảnh mèo 🆘

Niệm lại vài tác hại dễ lường mà ai cũng biết nhưng không chịu sợ của việc thức khuya nè 🦉

🐼 Tăng tốc độ lão hoá, già nhanh xấu lẹ, trở thành bear deer ko nơi nương tựa

💡 Suy giảm miễn dịch, yếu, yếu mọi mặt (đặc biệt là sinh lý)

🥥 Tăng nguy cơ đột quỵ (nhân tố thúc đây xuyên 0 xuyên sách xuyên thành gái thẳng ô ô ô...)

Vì một thế giới ngập tràn bear deer 🏳️‍🌈

Mấy bồ ngủ sớm đi nha nha nha 🦉 tui thấy nhiều vote muộn lắm đó

Hà Nội, 3 giờ sáng

mùa Hạ năm Quý Mão 2023

😅🔫