Trước khi uống rượu Hứa Thức nhắn tin cho Tiểu Vũ, nói cô đang uống rượu cùng Úc lão sư, lát nữa có thể sẽ hơi choáng.
Không đợi Hứa Thức nói tiếp, Tiểu Vũ đã vô cùng chính trực nói cô nhất định sẽ tới đón, không cần biết Hứa Thức có choáng hay không đều sẽ tới đón.
Hứa Thức buông di động cười cười, nói với Úc Linh San: "Đồng nghiệp của em rất muốn gặp chị."
Úc Linh San không hề ngạc nhiên mà ừ một tiếng.
Hứa Thức lại nói: "Cậu ấy có một người bạn rất thích thiết kế của chị."
Úc Linh San vẫn ậm ừ, sau đó lấy chiếc ly trống bên cạnh tới, cũng đổ một ly nhỏ, đẩy đến trước mặt Hứa Thức.
"Người thích tôi quá nhiều." Úc Linh San nói.
Hứa Thức gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng vậy."
Úc Linh San hỏi: "Có em không?"
Hứa Thức tiếp tục gật đầu: "Có, có."
Úc Linh San a một tiếng, tràn ngập vẻ không thể tin.
Úc Linh San nâng ly rượu, Hứa Thức cũng nâng lên, hai chiếc chiếc ly nhẹ nhàng chạm vào nhau, vang lên một tiếng thanh thúy trong không khí, Úc Linh San nghiêng đầu cười với Hứa Thức, sau đó đem ly rượu uống vào.
Hứa Thức cũng học theo uống ly rượu này xuống bụng, bởi vì nhiệt độ của rượu, cô lập tức liền cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng cũng rất nhanh đã cảm thấy nóng bừng lên.
"Em và Ứng Tiệp, bọn em là cách vách ký túc xá." Hứa Thức nói, ngay sau khi vừa buông chiếc ly xuống.
"Trước kia cô ta không như vậy," Hứa Thức cười nói: "Không nên nói thế, phải nói, trước kia em không phát hiện cô ta là loại người này."
"Em và cô ta cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng làm bài tập, lúc ấy cô ta rất bám em, cũng rất tốt với em, em đi đến đâu cô ta cũng đều đi theo em, em làm gì cô ta cũng đều khen em cổ vũ em."
Thậm chí khi nhà Hứa Thức xảy ra chuyện, Ứng Tiệp cũng là người đầu tiên cùng cô đi bệnh viện, ở bệnh viện bồi cô suốt một đêm, còn nhờ vào quan hệ của ba cô ta để tìm bác sĩ.
Thật buồn cười, cuối cùng những điều Ứng Tiệp làm, hết thảy biến thành câu nói kia: "Mình tốt với cậu như vậy, cậu không nên báo đáp mình sao?"
Hứa Thức nói, Úc Linh San liền nghe, Hứa Thức muốn uống rượu, Úc Linh San liền rót cho cô, sau đó lại nói, Hứa Thức liền nói đến khóc.
Cô tựa như chưa từng cùng người khác nói về chuyện của mình và Ứng Tiệp đến chi tiết như vậy, kể cả Vi Vi cũng chưa, cho nên hiện tại cô rất khổ sở, rất rất khổ sở.
Rượu này cứ như liều thuốc kích sầu vậy, sao mà càng uống càng khổ tâm.
"Thế lực của Ứng Thế Đức cũng không lớn như vậy, vì sao em không đi tới nơi khác tìm việc?" Úc Linh San hỏi cô.
Hứa Thức lắc đầu: "Không thể đi, em không thể để mẹ em một mình ở lại đây, sức khoẻ mẹ không tốt."
** Làm freelance outsource cũng được mà nhỉ 🤔
Úc Linh San buông tiếng thở dài, đưa tay qua, dùng ngón tay lau đi giọt nước dưới mắt Hứa Thức.
"Cho nên cũng không cập nhật Weibo nữa." Úc Linh San nói.
Hứa Thức tựa như sửng sốt một lúc, mới nói: "Weibo?"
Úc Linh San: "Phải, Ngôn Chỉ Hữu Lý."
Hứa Thức trong miệng lặp lại câu "Ngôn Chỉ Hữu Lý", sau đó nhìn chằm chằm vào rượu mất hai giây, rồi mới ồ lên một tiếng: "Không cần, không thích Weibo kia, rất nhiều người tới mắng em."
Úc Linh San lại lau một giọt nước mắt cho Hứa Thức, sau đó đặt tay lên trên mu bàn tay cô, nắm lấy ngón trỏ của cô.
Có vẻ như đối với Hứa Thức, Ứng Thế Đức đối phó với cô chỉ giống như bóp chết một con con kiến, không cần lưu tâm, càng chẳng cần tự mình động thủ, dần dà dư luận sẽ qua, mọi người cũng sẽ quên đi chuyện lúc trước, mỗi người đều sẽ sống trên quỹ đạo của riêng mình, duy chỉ có Hứa Thức, bị hất ra khỏi quỹ đạo, cuối cùng sẽ không bao giờ trở về.
Úc Linh San đột nhiên nhớ tới bài đăng cuối cùng trên Ưeibo của "Ngôn Chỉ Hữu Lý", là một video ảo thuật, Hứa Thức dùng một thủ thuật không đòi hỏi nhiều kỹ xảo ở trước màn ảnh lừa gạt mọi người, không biết bạn học nào làm giá đỡ di động cho cô, căn bản không giữ được, lung lay, càng đừng nói bạn học ở phía sau còn bị cô chọc cười.
Khi đó Hứa Thức rất vui vẻ, sẽ bởi vì thực hiện thành công trò ảo thuật mà từ trên ghế nhảy dựng lên tự vỗ tay tán thưởng, sau đó đập đầu phải ngăn tủ, vừa đau vừa cười.
"Anh đào cũng màu đỏ." Hứa Thức đột nhiên nói một câu như vậy.
Úc Linh San từ trong hồi ức trở lại, theo tầm mắt của Hứa Thức cũng nhìn đến anh đào, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt: "Cho nên?"
Hứa Thức nói: "Rượu vang cũng màu đỏ, quần áo chị cũng màu đỏ."
Úc Linh San cúi đầu nhìn quần áo mình, xác thật, là màu đỏ.
Cô cười cười, uống nốt phần rượu còn lại trong chiếc ly kia.
"Còn buồn sao?" Úc Linh San hỏi.
Hứa Thức chậm rãi hít vào một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra: "Buồn."
Úc Linh San hỏi: "Sao buồn?"
Hứa Thức chăm chú ngắm trái anh đào, cũng nghĩ đến thực gian nan: "Không biết."
Úc Linh San hỏi: "Muốn ăn không?"
Hứa Thức: "Muốn."
Úc Linh San hỏi: "Tự lấy hay tôi đút cho em?"
Hứa Thức ngước mắt lên, dường như đang tự hỏi nên lựa chọn thế nào.
Úc Linh San cho cô một kiến nghị: "Tôi đút cho em đi."
Hứa Thức nói: "Được."
Úc Linh San đưa tay qua bắt lấy cuống một trái anh đào nhấc lên, Hứa Thức thoạt nhìn thật sự rất muốn ăn, nhìn chằm chằm vào trái anh đào, nhìn anh đào xẹt qua thành một vòng cung rồi ngừng lại ở giữa khoảng không.
Đầu cô thật choáng váng, trong mắt có rất nhiều hình ảnh anh đào, đây một trái kia một trái, nhưng trái này hay trái kia trước sau đều không hướng về phía cô.
"Ngồi lại gần đây một chút, tôi không với tới." Úc Linh San nói.
Hứa Thức nghe rồi ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn dịch ghế qua.
Hứa Thức mới ngồi xong, Úc Linh San lại nói: "Lại dịch qua thêm chút nữa."
Hứa Thức lại nhích qua, Úc Linh San nói còn chưa đủ, còn phải dịch thêm nữa, cuối cùng ghế của Hứa Thức và Úc Linh San chạm vào nhau, Úc Linh San mới vừa lòng.
Cô đặt anh đào ở giữa hai người, nói với Hứa Thức: "Há miệng."
Bởi vì dịch chuyển chiếc ghế vài lần, Hứa Thức càng thêm hôn mê, cả người lắc lư lay động.
Nghe Úc Linh San nói như vậy, cô chỉ máy móc mở miệng, cũng hướng về phía trái anh đào, nhưng cô tới một phân, anh đào liền lui một phân, tới một tấc, anh đào lại lui một tấc.
Tiến đến khi Hứa Thức cảm thấy không thích hợp, liền ngừng lại.
Sau đó cô rũ mắt nhìn xuống, ở phía sau trái anh đào cũng ẩn giấu một thứ màu đỏ khác, một đôi môi đỏ mọng.
Úc Linh San chọc cô như vậy, tâm cô càng ngứa, càng muốn ăn anh đào, vì thế tiếp theo, cô không muốn để Úc Linh San thực hiện được mà bắt lấy tay Úc Linh San, nghiêng đầu thò lại gần, cắn lấy trái anh đào.
Vừa cắn lên, Hứa Thức liền nghe được Úc Linh San nói: "Tôi cũng muốn ăn."
Hứa Thức liền cứ như vậy vừa cắn anh đào vừa nhìn Úc Linh San.
Sau đó tâm trí cô đã sai khiến cô làm ra việc tiếp theo này.
Cô tiếp tục tiến về phía trước, đưa trái anh đào đang lộ ra một nửa đến bên môi Úc Linh San.
Úc Linh San không há miệng, Hứa Thức sợ cô không hiểu, liền lại đưa vào sát miệng cô.
Vỏ trái cây đỏ lập tức được đẩy vào đôi môi đỏ, rốt cuộc Úc Linh San cũng chủ động há miệng.
Hứa Thức tiếp tục đưa vào trong, cùng Úc Linh San môi chạm môi, hai người cùng cắn trái anh đào.
Nước trái cây lập tức liền chảy ra, Hứa Thức cảm giác được nó sắp chảy xuống, vội vàng đẩy cả hạch và thịt quả vào trong miệng Úc Linh San, lại dùng môi dưới liếʍ lấy nước trái cây ở khoé môi Úc Linh San.
Sau đó lại trở về, tiếp tục cùng Úc Linh San ăn anh đào.
Sau khi gần hết, Hứa Thức liền rời đi, cô đem anh đào trong miệng và những thứ khác nuốt xuống, tiếp theo cô đặt tay dưới cằm Úc Linh San.
Úc Linh San hỏi: "Làm gì?"
Hứa Thức: "Hạt, phun ra cho em."
Úc Linh San không phun cho cô mà quay đầu phun vào thùng rác.
Hứa Thức ồ một tiếng, thu tay về: "Có thùng rác."
Úc Linh San mặt không đổi sắc mà nhìn Hứa Thức, nhìn ước chừng hai giây liền than nhẹ một tiếng, sau đó cô cầm lấy ly rượu trên bàn, lúc đầu chỉ uống một nửa, nhưng uống xong lại thấy không đủ mà uống hết luôn cả ly.
Hứa Thức hỏi: "Chị giận sao?"
Úc Linh San cười: "Em còn có thể nhìn ra được tôi giận?"
Hứa Thức lắc đầu: "Không biết," cô nói xong lại hỏi: "Sao chị lại giận?"
Úc Linh San hỏi: "Tôi là ai?"
Hứa Thức: "Úc Linh San."
Úc Linh San: "Ngày mai tỉnh rượu có còn nhớ đã hôn tôi không?"
Hứa Thức: "Hả?"
Úc Linh San: "Cho nên em để cho một mình tôi nhớ kỹ những thứ này?"
Hứa Thức suy nghĩ thật lâu, hỏi: "Em không thể hôn chị sao?"
Úc Linh San: "Không thể ông nội em."
Hứa Thức không dám nói nữa.
Úc Linh San lại nói: "Rót rượu cho tôi."
Hứa Thức ngoan ngoãn cầm lấy chai rượu, nhưng não bộ tàn phế của cô đã không đủ khả năng hỗ trợ cô cầm giữ thứ gì nữa, cô giống như mắc bệnh mà cầm chiếc chai đưa loạn, cũng thành công chọc cười Úc lão sư.
Úc Linh San bất đắc dĩ mà cầm lấy chai rượu, còn nói: "Ngoài hôn ra em còn sẽ làm gì?"
Hứa Thức rất ngượng ngùng mà cười với Úc Linh San: "Hì."
Úc Linh San khí cười.
// Khí cười: bị chọc cho tức giận mà cười, tức phát cườiLần này Hứa Thức uống rượu xong có chỗ để ngồi, cho dù tiểu não bắt đầu chậm lụt, cũng có chỗ để lắc lư.
Cô có vẻ thật sự rất thích ăn anh đào, một quả lại một quả mà đưa vào miệng, ăn đến mệt liền ghé lên trên bàn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Choáng váng."
Úc Linh San mặc kệ cô.
Lại một lát sau, di động Hứa Thức vang lên, cô ngẩng đầu lên tìm trong không khí hồi lâu, cuối cùng vẫn là Úc Linh San giúp cô nghe máy.
"Hứa Thức, cậu muốn mình khi nào thì đến đây?" Bên kia một người tên Tiểu Vũ hỏi như vậy.
Úc Linh San đoán một nửa: "Em muốn tới đây đón em ấy?"
Tiểu Vũ đốn nửa giây, sau đó kêu lên: "A a a a a chị là Úc lão sư sao?"
Úc Linh San: "Ừm"
Tiểu Vũ: "A a em, kia, cái gì nhỉ, Hứa Thức ở đó sao?"
Úc Linh San: "Ngủ."
Tiểu Vũ a một tiếng: "Bây giờ em qua đón cậu ấy sao?"
Úc Linh San: "Không cần, tôi sẽ an bài."
Tiểu Vũ trong nháy mắt có hơi thất vọng: "Vậy được rồi."
"Không có gì," Úc Linh San dịu lại: "Cảm ơn em Tiểu Vũ."
Bên kia Tiểu Vũ lại tâm hoa nộ phóng chỉ trong nháy mắt: "Không không, em cũng không làm gì."
Sau khi cúp máy, Úc Linh San ném điện thoại về trên sô pha.
Ở bên cạnh nói lâu như vậy, Hứa Thức một chút phản ứng đều không có, ghé người vào bàn nghịch cuống anh đào.
Úc Linh San gọi cô một tiếng: "Tiểu Chỉ."
Hứa Thức: "Hả?"
Úc Linh San: "Ngồi dậy."
Hứa Thức lập tức ngồi thẳng dậy.
Úc Linh San lấy cuống anh đào từ trong tay Hứa Thức ra, đặt ở trước mặt Hứa Thức, nói với cô: "Bỏ vào trong miệng."
Ánh mắt Hứa Thức thực mê mang, nhưng vẫn nghe lời cắn lấy cuống anh đào, dùng đầu lưỡi câu vào trong miệng.
Úc Linh San: "Không được nuốt."
Hứa Thức: "Ừm"
Úc Linh San lại cầm lấy một cái cuống anh đào khác, buộc thắt nó lại trước mặt Hứa Thức.
Cô hỏi Hứa Thức: "Có thể không?"
Hứa Thức muốn lấy chiếc cuống từ trong miệng ra, nhưng Úc Linh San nắm lấy cổ tay cô, cũng nói với cô: "Dùng đầu lưỡi."
Hứa Thức chớp chớp mắt, dường như tự hỏi một lúc, sau đó mới hé miệng ra, tiếp theo đầu lưỡi ở bên trong đảo mấy vòng.
Không đến năm giây, Hứa Thức liền đem cuống anh đào đã được thắt nút kẹp giữa răng cho Úc Linh San xem.
Úc Linh San kinh ngạc đến bật cười: "Lợi hại như vậy nha."
Hứa Thức ngượng ngùng mỉm cười, hỏi Úc Linh San: "Chị không thể sao?"
Úc Linh San xác thật không thể......
Vì thế Úc Linh San nói: "Em dạy tôi."
Hứa Thức hỏi: "Dạy như thế nào?"
Úc Linh San tiến lại gần Hứa Thức một chút, lại cầm lấy một chiếc cuống anh đào mới.
Lần này Hứa Thức biết làm thế nào, cô hé miệng cắn lấy.
"Đừng nhúc nhích." Úc Linh San nói.
Hứa Thức nghe lời bất động.
Úc Linh San dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm Hứa Thức, lại bóp nhẹ, kéo cô qua: "Bắt đầu đi."
Dứt lời, Úc Linh San hôn lên.
***