Đi được hai bước, di động Hứa Thức phát ra tiếng thông báo tin nhắn đến.
Người vừa kết bạn với cô gửi tin nhắn, là tên của cô ấy: Úc Linh San
Hoá ra viết như vậy.
Hứa Thức copy, mở ghi chú, đem tên cô ấy lưu vào.
Trở lại Vi Vi bên này, Vi Vi đã không còn khóc nữa, Hứa Thức ngồi xuống bên cạnh Vi Vi, Vi Vi lập tức nắm lấy tay áo cô hỏi: "Thế nào rồi?"
Hứa Thức nói: "Hiểu lầm."
Vi Vi hơi hít hít mũi: "Mình đã có cảm giác là cô ấy không biết mà."
Hứa Thức bất đắc dĩ: "Không phải."
Sau đó Hứa Thức kể lại toàn bộ nội dung việc Úc Linh San gọi điện thoại vừa rồi cho Vi Vi.
Vi Vi dần mở to hai mắt.
Hứa Thức thật sự khó xử: "Sao cậu lại thế chứ, còn chưa làm rõ đã để mình nhào qua."
Vi Vi cũng ngẩn ra, thật lâu không nói nên lời.
Hứa Thức thở dài, đem số di động của người tên Tiểu Thanh kia cho Vi Vi: "cô ấy nói sau 6 giờ gọi lại cho người này, bây giờ người ta đang bận, sẽ không nhận điện thoại từ số lạ."
Vi Vi nuốt nước bọt, nghĩ ngợi cả buổi mới nói: "Hoá ra mấy ngày nay bận việc," rồi lại nói: "mình biết mà, cô ấy đẹp như vậy sao có thể vừa mắt Trần Gia Ứng."
Mày Hứa Thức nhíu lại: "Cậu ấp ủ nửa ngày tổng kết ra được điều này?"
Vi Vi bỗng hô lên một tiếng: "Tiểu Thanh này mình biết nha! Ảnh chụp Úc Linh San mà mình thấy chính là ở trên Weibo của cô ấy, mẹ nó."
Sau đó Vi Vi kể cho Hứa Thức, Tiểu Thanh này là nhϊếp ảnh gia, có mở phòng làm việc, vì sao cô biết ư, bởi vì mấy ngày trước cô mò được Weibo của Úc Linh San, nhưng trên Weibo không có gì cả, vì thế cô theo Weibo của Úc Linh San mà lần được Weibo của Tiểu Thanh.
"Ở đầu Weibo là ảnh chân dung Úc Linh San."
"Quá gợi cảm, cậu không biết, dáng người kia gương mặt kia, quả thực rất thu hút, mỗi bức ảnh đều cho người ta cảm giác không giống nhau, cửu cung cách mình còn ngại ít, người này là người mẫu sao?"
Hứa Thức lẳng lặng liếc Vi Vi: "Không buồn nữa à?"
Vi Vi thở dài: "Buồn chứ, sao lại không buồn, cậu bị cắm sừng cậu không buồn?"
Hứa Thức: "Ngại quá mình chưa bị cắm sừng bao giờ."
Vi Vi: "Cậu có thể bị cắm sừng sao, ngay cả yêu đương còn chưa từng đâu."
Hứa Thức: "...... sao lại công kích mình chứ?"
"Không, không phải," Vi Vi túm lấy tay Hứa Thức áp lên mặt mình, thấp giọng gọi cô: "Tiểu Thức."
Hứa Thức bất đắc dĩ xoa đầu Vi Vi: "Không sao không sao."
Vi Vi: "Chẳng qua nghĩ tới cô gái kia cũng không biết chuyện, trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, bị một người lừa chung quy vẫn đỡ hơn bị hai người lừa."
Hứa Thức để tay trên đầu Vi Vi: "Cậu muốn làm gì bây giờ?"
Vi Vi: "Chờ đến tối đi, mình đón cậu tan làm, mình mời cậu ăn cơm, cậu gọi điện thoại giúp mình."
Hứa Thức: "...... Lại mình?"
Vi Vi nhìn Hứa Thức.
Hứa Thức: "Được được, để mình để mình."
Tám giờ tối, Vi Vi và Hứa Thức ngồi trên mặt sàn phòng khách nhà Vi Vi, trên bàn trà là di động của Vi Vi, trên di động là một dãy số.
Hai người liền cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào di động, nhìn đến khi màn hình di động tối đi một chút, Hứa Thức lấy tay chọc một cái, màn hình lại sáng lên.
"Gọi sao?" Vi Vi hỏi.
Hứa Thức: "Gọi, luôn."
Trước đó, các cô đã thương lượng một phen, nội dung thương lượng đại khái là, nếu bên kia nói thế này, thì chúng ta nói thế này, nếu bên kia không nói như thế, thì chính chúng ta nói như này.
"Gọi đây." Hứa Thức tự cổ vũ tinh thần, liền điểm vào gọi.
Vi Vi nắm chặt tay áo Hứa Thức, hai người cùng nhìn vào số giây hiển thị trên màn hình, ở giây thứ 12, đột nhiên lóe lên.
"Xin chào."
Bên kia nhấc máy, nói một câu như vậy.
Hứa Thức cũng nói: "Xin chào."
"A?" Thanh âm bên kia hơi nhẹ: "Hứa Thức?"
Hứa Thức và Vi Vi liếc nhau, sau đó cô mới cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai: "Úc Linh San?"
Bên kia: "Là tôi."
Hứa Thức hỏi: "Tiểu Thanh đâu?"
Úc Linh San: "Cậu ấy đang đánh người, đến đây không? Tôi gửi định vị cho em."
Hứa Thức: "Ồ."
Tiếp theo, điện thoại đã bị ngắt.
Hứa Thức và Vi Vi lại liếc nhau, trong mắt hai người tràn ngập mê mang.
Nội dung đoạn đối thoại này, hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của các cô, kết thúc một cách khó hiểu.
"Đánh người?" Vi Vi hỏi: "Đánh Trần Gia Ứng à?"
Hứa Thức: "Chắc thế?!"
Nói xong, di động Hứa Thức lại rung lên, Úc Linh San vừa gửi định vị cho cô.
Vi Vi nhìn tin nhắn, nói: "Hai người thế nào mà WeChat cũng thêm rồi."
Hứa Thức: "Hỏi rất hay."
Vi Vi lại nói: "Sao giọng nói của cô ấy cũng dễ nghe như vậy."
Hứa Thức: "Cậu hỏi mình?"
Hai người lập tức xuất phát, mười lăm phút sau đã đến nơi.
Úc Linh San gửi chính là địa chỉ chung cư, lúc các cô đến đó phát hiện cửa chính chỉ khép hờ, Vi Vi ở bên ngoài gõ nhẹ hai tiếng rồi liền đẩy cửa đi vào.
Cánh cửa này vừa mở ra, khung cảnh thực sự khiến các cô hoảng sợ.
Trong phòng khách, một cô gái đang đứng, mà Trần Gia Ứng quỳ trước mặt cô ấy, rũ đầu xuống, nói vậy cô gái này chính là Tiểu Thanh.
Trên sô pha cách đó không xa, Úc Linh San đang vắt chân ngồi, trong tay là một ly vang đỏ.
Ba người nghe thấy tiếng gõ cửa, đồng loạt nhìn về phía các cô, Úc Linh San và Tiểu Thanh không có biểu cảm gì, nhưng trông Trần Gia Ứng lại có vẻ hốt hoảng.
"Đóng cửa." Úc Linh San nói.
Hứa Thức ồ một tiếng, quay đầu đóng cửa lại.
Hai người cùng đi vào, khi đi ngang qua sô pha, tay Hứa Thức đột nhiên bị túm chặt lại, sau đó lực này tiếp tục kéo cô về phía sau, trọng tâm cô không vững liền loạng choạng ngồi xuống sô pha rồi ngã vào lòng Úc Linh San.
** Typical as hell 🐥
**Cô thấy Úc Linh San hơi nâng chén rượu trong tay lên, có lẽ là sợ làm đổ rượu.
Hứa Thức vội ổn định lại thăng bằng, cũng dịch sang phía bên cạnh, ở cách Úc Linh San một chỗ ngồi thì ngồi xuống.
Úc Linh San nói với cô: "Chúng ta bàng quan."
Hứa Thức gật đầu.
"Đã ăn chưa?" Úc Linh San lại hỏi.
Hứa Thức gật đầu: "Ăn rồi."
Úc Linh San: "Ăn gì?"
Hứa Thức: "Mì."
Úc Linh San gật gật đầu: "Đến nhanh như vậy, đang ở gần đây sao?"
Hứa Thức: "Từ nhà Vi Vi qua."
Úc Linh San đưa rượu qua: "Uống không?"
Hứa Thức lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Hứa Thức thực nghi hoặc, hiện tại trọng tâm chẳng lẽ không phải ba người kia sao? Cô ấy lại thật bình thản mà trò chuyện cùng cô như vậy.
Hứa Thức không quan tâm đến Úc Linh San nữa, rời lực chú ý sang ba người ở bên kia.
Ba người kia cũng không nói câu nào, Tiểu Thanh cúi đầu bấm di động, Trần Gia Ứng vẫn quỳ như cũ, mà Vi Vi đứng ở một bên, thoạt nhìn có chút mê mang, còn quay sang nhìn Hứa Thức, dùng ánh mắt hỏi cô tình huống hiện tại là như nào?
Hứa Thức đối với Vi Vi buông tay.
"Muốn nghe tóm tắt trọng điểm không?" thanh âm Úc Linh San chậm rì rì phiêu tới.
Hứa Thức gật đầu: "Muốn."
Úc Linh San giương mắt nhìn cô: "Xích lại đây chút."
Hứa Thức dịch một chút về phía cô.
Úc Linh San phát ra thanh âm không đủ: "Hửm ~"
Hứa Thức nuốt nuốt, lại dịch một chút, mắt thấy vạt áo hai người dính vào nhau, Úc Linh San mới vừa lòng.
"Trần Gia Ứng là do Tiểu Thanh gọi đến, hỏi hai câu liền khai, xác thực là nɠɵạı ŧìиɧ."
Khi Úc Linh San nói điều này, không chỉ có Hứa Thức đang nghe, Vi Vi cũng nghe thấy, nói vậy một đứng một quỳ ở kia cũng nghe thấy.
Úc Linh San tiếp tục nói: "Hiện tại Tiểu Thanh đang sửa sang lại lịch sử trò chuyện, trước kia bọn họ từng có quan hệ làm ăn, cho nên Tiểu Thanh chuẩn bị đưa việc này ra ánh sáng, để đồng nghiệp và bạn bè của Trần Gia Ứng xem."
Nói xong, Trần Gia Ứng đột nhiên dịch hai cái về phía Tiểu Thanh bên kia: "Xin em, đừng như vậy, anh sai rồi."
Tiểu Thanh tiếp tục điểm vào di động, ngữ khí lạnh nhạt: "Chỉ xin lỗi tôi thôi sao?"
Trần Gia Ứng nhìn về hướng Vi Vi bên kia: "Anh sai rồi, Vi Vi thực xin lỗi."
Vi Vi a một tiếng, hỏi Tiểu Thanh: "Muốn lịch sử trò chuyện của tôi không?"
Tiểu Thanh cười: "Nếu em muốn nói, đương nhiên."
Hai người cứ thế hỗ động, mà toà bàng quan bên này, Hứa Thức có chút không được tự nhiên.
Úc Linh San ở bên cạnh cô lại nhấp một ngụm rượu, thái độ thật sự giống như đang xem kịch vậy.
Ly rượu cạn quá nửa, Úc Linh San khinh phiêu phiêu mà nói với Hứa Thức: "Bạn em thật ôn nhu, như vậy mà cũng không đánh hắn."
Hứa Thức lập tức đánh mắt với Vi Vi.
Vi Vi nhận được ánh mắt cổ vũ của Hứa Thức liền đi qua rồi quăng cho Trần Gia Ứng một cái tát.
"Thật nhẹ," Úc Linh San lại nói: "Cạo gió đâu."
Hứa Thức thuận thế hỏi Vi Vi: "Vậy thôi mà đã hả giận rồi?"
Vi Vi: "Còn chưa đâu."
Nói xong cô lại cho Trần Gia Ứng thêm một cái tát nữa, một chưởng này có lẽ là dồn toàn lực, bang một tiếng phỏng chừng ngoài cửa đều có thể nghe được.
Úc Linh San cười cười, uống nốt phần rượu còn lại.
Trần Gia Ứng bị Tiểu Thanh đuổi ra khỏi cửa là chuyện mười phút sau, thời gian kế tiếp, phòng khách lại lâm vào một loại trầm mặc.
Vi Vi đứng bên Tiểu Thanh, làm mặt quỷ với Hứa Thức, tựa hồ đang hỏi hiện tại nên làm gì? Nếu không chúng ta đi thôi.
Hứa Thức cũng cảm thấy hẳn là nên đi rồi, nhưng cô mới đứng lên, Úc Linh San lại bắt được cổ tay của cô.
Lần thứ ba trong ngày, thủ pháp không đổi.
Úc Linh San nói: "Đi ăn cơm chiều với tôi đi."
Dứt lời, Vi Vi liếc nhìn Úc Linh San, Tiểu Thanh cũng liếc Úc Linh San, sau đó ánh mắt Tiểu Thanh chậm rãi chuyển đến trên người Hứa Thức, cũng dừng lại thật lâu.
Hứa Thức khách khí nói: "Chị còn chưa ăn sao?"
Úc Linh San: "Ừm."
Hứa Thức nói: "Nhưng tôi ăn rồi."
Hứa Thức nói xong, nghe được Tiểu Thanh cười một tiếng.
Tay Úc Linh San không buông tay, nhưng cũng không nắm chặt, nhìn như lỏng lẻo mà đáp trên tay áo Hứa Thức, cô liếc mắt về hướng Tiểu Thanh, nói: "Tiểu Thanh cậu còn có chuyện muốn nói với Vi Vi, chỉ là cậu cũng đang đói bụng."
Tiểu Thanh nghe xong khẽ nhướng mày, lại cười một tiếng: "Đúng vậy, đúng vậy," cô hỏi Vi Vi: "Có rảnh không? Lại cùng nhau ăn thêm chút nữa nhé?"
Vi Vi không trả lời ngay, cô quay đầu về phía Hứa Thức, ánh mắt cầu cứu.
"Đi sao," Úc Linh San tựa người vào sô pha, hơi nghiêng người về phía Hứa Thức, ôn nhu nói: "Bạn em vừa thất tình, cần người ở bên, chúng ta cùng đi."
Hứa Thức liếc Vi Vi một cái, lúc này mới nói: "Được."
Úc Linh San cười cười, buông chiếc ly trên tay, đi dép lê vào: "Tôi mời."
Nói xong, Tiểu Thanh liền bật cười, thập phần trêu chọc nói: "Thế nào cũng không tới lượt cậu mời nha."
Úc Linh San: "Mình đây mời người của mình, cậu cứ tự ăn phần cậu đi."
Tiểu Thanh: "......"
Úc Linh San mặc kệ Tiểu Thanh, cầm lấy chiếc túi trên bàn: "Đi thôi Tiểu Chỉ."
// Tiểu Chỉ (小只
)