Chương 13

– Anh và mẹ đang nói gì vậy?

Câu hỏi của tôi khiến cho mẹ lập tức quay lại, khuôn mặt anh Quân cũng biến chuyển sang tái đi.

– Chi…

– Em hỏi anh và mẹ đang nói cái gì vậy, em gái mà anh và mẹ đang nói là em sao?

Mẹ vội vàng chạy lại chỗ tôi, nói vội vã:

– Chi à nghe mẹ nói.

Lúc này hai con mắt tôi đã đầy nước, run rẩy cắt ngang lời mẹ, hỏi bà :

– Mẹ, chuyện này là sao, tại sao con và anh Quân không có quan hệ huyết thống, bọn con không phải là anh em ruột sao?

– Dĩ nhiên là anh em ruột rồi, con đang nói gì vậy, did vào nhà với mẹ.

– Không, mẹ nói dối con, chính tai con nghe mẹ và anh Quân nói chuyện với nhau, mẹ nói trên giấy tờ chúng con là anh em ruột sau đó anh Quân nói chúng con không có huyết thống. Mẹ nói đi, rốt cuộc con là ai, có phải con ba mẹ hay không?

– Con đừng nghe anh nói lung tung, con không phải con ba mẹ vậy thì con của ai chứ, mau, mau vào phòng mẹ sẽ giải thích rõ ràng cho con hiểu.

Mẹ gấp rút muốn lôi tôi đi nhanh thì cánh tay bên kia của tôi đã bị anh Quân giữ chặt. Ánh mắt của mẹ dấy lên những tia sợ hãi, giọng nói cũng run lên:

– Quân, bỏ em ra ..

– Đến lúc này mẹ còn muốn giấu đến bao giờ.

Mẹ tôi gào lên:

– Con im đi đừng nói gì cả, mẹ xin con đấy..

Đúng lúc ấy ba tôi xuất hiện, ba hỏi:

– Có chuyện gì mà mấy mẹ con đứng ở đây?

Mẹ như tìm được đồng minh vội nói:

– Anh mau kéo thằng Quân đi, nó nói lung tung nữa rồi.

Mẹ còn nháy mắt với ba ra hiệu lôi anh Quân đi chỗ khác, càng khiến tôi ngay lập tức muốn biết sự thật rằng tôi là ai, những lời anh Quân nói là như thế nào.

– Ba.. con là ai?

Khoé môi ba tôi giật giật, sắc mặt rõ ràng là không còn được bình thường nữa:

– Con nói gì vậy, con là con ba mẹ chứ con ai.

– Ba con nói đúng đó Chi, con là con gái của ba mẹ.

Tôi lắc đầu, vừa nói vừa sợ hãi:

– Vừa rồi chính tai con nghe mẹ và anh Quân nói con không phải em ruột anh Quân. Ba, mẹ.. xin hai người hãy nói cho con biết sự thật đi, rốt cuộc con là con ai?

Những lời sau tôi gần như không nói rõ vì nấc nghẹn, trái tim nhỏ đang đập mạnh đến mức có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào. Anh Quân liền đỡ lấy thân thể đang run rẩy của tôi, và tôi cũng nhìn thấy rất rõ ánh mắt khó xử của cả ba lẫn mẹ.

– Chi à, chuyện này chắc là có hiểu lầm gì rồi..

Tôi lắc đầu:

– Con tin chắc là không có hiểu lầm mà là ba mẹ đang giấu con.. Ngay từ nhỏ con đã thắc mắc tại sao con không giống ba mẹ và hai anh, mẹ nói vì mẹ thẩm mỹ nên khuôn mặt thay đổi chứ thực tế con giống mẹ. Rồi con thấy ảnh cũ của mẹ, cả ảnh lúc ba mẹ cưới nhau khuôn mặt mẹ không khác bây giờ là mấy. Có phải con vốn dĩ không phải là con gái của ba mẹ hay không?

Tôi vừa hỏi vừa khóc, vừa hy vọng ba mẹ sẽ phủ nhận rằng không có chuyện đó, sẽ xác nhận tôi là con của ba mẹ, là em anh Trường anh Quân. Nhưng cái khoảnh khắc mà mẹ khóc, mắt ba đỏ hoe khi nghe anh Quân nói dõng dạc từng chữ:

– Đúng vậy, em không phải là em gái ruột của anh..

– Quân.



– Quân à..

cả ba mẹ đều đồng thanh kêu lên anh Quân thì tôi biết là anh đang nói thật. Không biết qua bao lâu tôi mới mấp máy hỏi :

– Vậy em… là ai?

– Em là con của một người bạn thân của mẹ, lúc sinh em xong dì ấy bị băng huyết qua đời, lúc cận kề cửa t.ử dì ấy đã nhờ mẹ nuôi em, và cũng là nguyên nhân vì sao em lớn lên ở đây.

Hai chân tôi nhũn nhão không còn chút sức lực nào, trực tiếp khuỵu xuống trong vòng tay anh Quân. Ba mẹ cũng hốt hoảng kêu tên tôi nhưng tôi nhất thời không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Từ trước đến nay dù có chút thắc mắc nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tôi không phải con của ba mẹ, không phải là em anh Trường anh Quân. Hai mươi mấy năm lớn lên trong tay yêu thương cưng chiều của ba mẹ và hai anh, tôi như một tiểu công chúa thực thụ, ba mẹ cho tôi những thứ tốt nhất, chỉ cần tôi thích là ba mẹ đều đáp ứng, sinh nhật hằng năm đều vô cùng hoành tráng, tôi sẽ mặc bộ váy công chúa, đầu đội vương miện lấp lánh, làm sao mà tôi lại nghĩ mình chỉ là đứa con nuôi cơ chứ.

Tôi hoảng loạn, sợ hãi, hất anh Quân ra rồi chạy về phòng chốt cửa cố thủ bên trong ôm mặt khóc dù cho bên ngoài mọi người đang gọi tên tôi.

– Chi à mở cửa cho mẹ đi con, con nghe mẹ nói..mọi người luôn yêu thương con..

– Chi, mở cửa cho ba mẹ đi con.. con gái ngoan của ba.. mở cửa ra cho ba mẹ vào, chúng ta sẽ nói chuyện..

– Chi..

Tôi bịt tai không muốn nghe gì cả, tôi cảm thấy vô cùng sốc và bàng hoàng. Nhìn bức tranh gia đình 5 người treo trên tường làm tôi càng khóc tức tưởi. Tại sao, tại sao tôi không phải là con của ba mẹ, tại sao tôi không phải em ruột các anh, và người em gái mà anh Trường cảnh cáo anh Quân yêu thương chính là tôi sao.

Tôi như một kẻ không biết bơi bị ngã xuống nước, hoảng loạn, vùng vẫy, chới với trước hiện thực cay đắng này. Dù tôi có vùi đầu vào chăn, tắt hết các đèn thì hình ảnh gia đình chúng tôi vui vẻ bên nhau vẫn hiện rõ mồn một. Một gia đình luôn khiến tôi tự hào và hãnh diện rốt cuộc lại không phải là những người đã sinh ra tôi.

Tôi cố ép bản thân mình ngủ, để khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng càng ép hai mắt càng sáng như sao, hình ảnh anh Quân, khuôn mặt anh , và từng lời anh nói mà ngày trước tôi luôn không hiểu anh đang nói cái gì thì bây giờ tôi đã hiểu rồi..

Thì ra người con gái là hoa đã có chủ mà anh nói chính là tôi. Thì ra tôi chính là sự cố chấp mà anh luôn nhắc đến. Một đời cố chấp không thể buông tay.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép dưới mọi hình thức. Mọi hành vi lấy truyện đều được cho là vi phạm bản quyền tác giả.

Tôi khóc lóc đến khi cả người lả đi và ngất lịm. Khi tỉnh dậy mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng. Ai ai cũng lo lắng quan tâm hỏi han tôi nhưng tôi không thấy tự nhiên như trước nữa. Cảm giác giữa chúng tôi bây giờ có một khoảng cách vô hình đang lớn dần.

Có lẽ anh Quân hiểu được tâm trạng tôi nên anh chủ động cầm tay tôi nói:

– Chi.. đừng sợ, mọi người rất thương em, không có gì đâu …

Tôi khóc, nước mắt trào ra không ngừng. Mọi thứ giống như là một thành trì kiên cố bỗng chốc vỡ nát khiến tôi không thể tròn giây lát mà tiếp nhận nổi.

Tôi khóc, ba mẹ cũng khóc, mắt anh Trường chị Hân cũng đỏ lên, chỉ có anh Quân cứng rắn không rời bàn tay tôi, an ủi tôi.

– Em đừng khóc cũng đừng sợ gì cả.. có anh luôn bên cạnh em..

Anh Quân vừa nói bàn tay càng nắm chặt tay tôi hơn nữa. Bấy giờ thì tôi đã hiểu rõ thâm ý của anh, cử chỉ của anh, lời nói “kỳ quặc” của anh.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép dưới mọi hình thức. Mọi hành vi lấy truyện đều được cho là vi phạm bản quyền tác giả.

Khi bản thân đã bình tĩnh hơn, tôi mới hỏi ba mẹ sự thật là như thế nào. cầu xin ba mẹ hãy cho tôi biết ngọn ngành câu chuyện. Mẹ xúc động nhớ về chuyện cũ, đôi mắt rưng rưng, giọng cũng không còn mạnh mẽ quyết đoán như phong thái thường ngày:

– Mẹ và mẹ của con là bạn thân, cô ấy dịu dàng hiền thục nhưng lận đận chuyện tình cảm lấy phải 1 tên vũ phu, thường xuyên đánh đập cô ấy và một nhà chồng tồi tệ trọng nam khinh nữ. Năm đó mẹ và cô ấy đều mang bầu một lượt, cả hai rất vui, nhưng khi mẹ mang thai đến tháng 8 thì không còn cảm nhận cử động của thai nhi nữa, đến bệnh viện người ta nói đứa bé đã mất rồi..

Nói đến đây mẹ bật khóc, ba ôm lấy mẹ vỗ về tấm lưng run rẩy. Sau một lúc mẹ mới kể tiếp:

– Lúc đó mẹ vô cùng đau đớn, nếu như không có hai anh con thì mẹ cũng không muốn sống tiếp. Mẹ như người mất hồn, ngây dại. Ba con mới gọi cho mẹ ruột con hay nhờ cô ấy đến bệnh viện an ủi mẹ. Nhưng khi mẹ con đến thì lại bị một người nhà của bệnh nhân khác do gấp gáp mà làm cô ấy ngã,, bác sĩ nói phải tiêm thuốc giục sinh nếu không sẽ nguy hiểm, lúc đó cái thai mới tròn 8 tháng.

Dừng lại vài giây, mẹ lau nước mắt trên má mình nói thêm:

– Mẹ dù đang đau đớn nhưng hay tin dữ cũng đi đến phòng sinh đứng đợi, rất lâu con mới được sinh ra và lập tức đem đi hấp điện vì vàng da và sinh con. một lúc sau ba và bà nội của con chạy vào, bọn họ biết là con gái thì không thèm nhìn con lấy một cái, miệng không ngừng chửi thề mắng mỏ mẹ con vô dụng vì trước đó mẹ con đã sinh một cô con gái rồi. Bọn họ kéo nhau ra về hết, không ai chăm sóc mẹ con bỏ cô ấy 1 thân 1 mình khi vừa mới vất vả sinh nở. Và cũng trong hôm ấy cô ấy đau bụng, sau đó thì băng huyết và không qua khỏi, trước khi rời xa thế giới này cô ấy đã dùng hết sức lực để nói từng chữ, cầu xin mẹ hãy chăm sóc con vì cô ấy biết nếu con về nhà cũng sẽ bị hất hủi. Đó là toàn bộ câu chuyện và cũng là nguyên nhân con lớn lên ở đây, làm con của ba mẹ. Chi, chưa bao giờ mẹ nghĩ con là con nuôi, ba mẹ thật lòng yêu thương con như anh Trường anh Quân, và vì nghĩ con là con gái của ba mẹ nên chuyện anh Quân thương con là không thể..

– Kìa em, sao lại nói chuyện này, con bé vừa tỉnh.

– Em phải nói, hai đứa không thể đến với nhau. Chi và Quân mãi mãi là con ruột của chúng ta, chúng nó là anh em, vĩnh viễn là anh em.

Anh Quân phản bác:

– Nếu ba mẹ đã nói sự thật cho Chi biết thì tại sao lại ngăn cản bọn con chứ. Bọn con không có họ hàng thân thích thì cớ làm sao không thể yêu thương nhau như những người bình thường khác.

– Quân, con đừng cố chấp nữa, trước giờ ai cũng biết Chi là em gái con.

– Đó là vì người ta không biết nội tình bên trong, bây giờ mẹ giải thích rõ ràng thì ai dám nói gì, mà có nói gì thì mặc kệ họ, con không quan tâm.



– Nhưng mẹ quan tâm, mẹ không đồng ý.

– Mẹ..

Ba lên tiếng thì hai con người quyết đoán nhất nhà mới không cãi nhau nữa. mẹ và anh Quân tính cách giống hệt nhau, cứng nhắc, mạnh mẽ, kiên quyết đến cùng nên khi có vấn đề nổ ra đôi bên đều không khoan nhượng, ai ai cũng giữ quan điểm của mình, không chịu hạ mình nhân nhượng..

Tôi hỏi:

– Vậy ba con.. ông ấy có đến tìm con lần nào không?

Ba mẹ đều lắc đầu:

– Không có.

– Một lần cũng không sao?

Hai người lại gật đầu. Tôi cười nhạt, một lần cũng không đến tìm tôi xem con gái mình sống c.h.ế.t như thế nào, đúng là một người cha tốt, có một không hai trên thế gian này.

Mà vậy cũng tốt. Nghe kể thì ông ấy thường xuyên đánh đập mẹ tôi, tôi cũng không muốn một người như vậy, trong lòng vốn dĩ cũng chẳng có chút tình cảm nào. Gặp lại để làm gì.

Mẹ tôi đứng lên, lát sau đem cho tôi xem bức chân dung đã cũ, trong đó có hai cô gái đang nắm tay nhau, cùng cười rạng rỡ.

– Đây là mẹ con, bà ấy rất đẹp có phải không?

Tôi run rẩy cầm bức ảnh. Vừa nhìn là đã thấy tôi rất giống cô gái bên cạnh mẹ. Đúng vậy, rất giống, giống đến mức tôi như là bản sau của bà, đúng là cái mũi này, cái mũi không cao vυ"t nhưng hài hoà với gương mặt.

– Mẹ con..bà ấy tên gì..?

– Tên là Ngọc Mai, mẹ lấy chữ lót con y như của cô ấy, Ngọc Mai, Ngọc Chi..

Tôi ngắm nhìn mẹ, đây mới thực sự là mẹ tôi sao, đây là người sinh ra tôi sao? Tôi ôm bức ảnh vào l*иg ngực, khóc một trận thật lớn, khóc cho số phận của mẹ và khóc cho bản thân mình.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, tuyệt đối không được sao chép dưới mọi hình thức. Mọi hành vi lấy truyện đều được cho là vi phạm bản quyền tác giả.

Những ngày sau đó tôi rất ít khi ra ngoài, trừ khi là ăn uống, còn lại đều muốn nằm trong phòng, trốn chạy sự thật ngoài sức tưởng tượng của bản thân. Không phải là tôi chê xuất thân của mẹ, mà tại vì sự thật này vượt xa sự tưởng tượng của tôi. Và cả chuyện anh Quân yêu tôi, khiến cho tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.

Cạnh canh.

m thanh cánh cửa vang lên, một bóng người cao lớn đi vào. Còn có cả Bánh Bao nữa. Anh Quân ôm Bánh Bao đến cạnh tôi, giọng rất chi là buồn cười, kiểu tỏ ra đáng yêu ấy, khác hẳn hình tượng lạnh lùng cool ngầu trước đây:

– Chị Chi đang làm gì vậy có muốn ra sân chơi với Bánh Bao không, anh Quân đẹp trai đang dạy Bánh Bao chơi bóng đấy, chị Chi xinh gái có muốn chơi không nào.

Tôi không kìm được trước cái giọng của anh, bật cười, ôm lấy Bánh Bao:

– Thế Bánh Bao có chơi được không?

Anh Quân cầm một chân trước của nó lên, vừa ngoắc ngoắc vừa nói cái giọng ban nãy:

– Chị ra chơi với Bánh Bao đi, đừng có ủ rủ mãi như thế là xấu gái đấy, cười lên nào, cười lên đi chị Chi xinh gái ơi..

Anh còn lấy chân Bánh Bao khều nhẹ lên người tôi, cố tình chọc cho tôi cười. Giây phút ấy tôi nhìn sang anh Quân, anh cũng nhìn tôi, đôi mắt không còn như tảng băng dày cộm mà ôn nhu dịu dàng tựa như ánh nắng buổi sáng, chỉ có ấm áp chứ không gây nóng bức:

– Đừng buồn nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng ở bên em, bảo vệ em…và yêu em…

– Anh Quân.. em..

Trên môi anh Quân luôn giữ nụ cười ấm :

– Em không cần trả lời, cũng không cần lo sợ điều gì, hãy cứ vô tư hồn nhiên như trước, vì luôn có anh ở đằng sau che chở và bảo vệ em..

Anh nói xong tôi xúc động ghê gớm mũi cay nồng, đôi hàng mi cũng ngấn nước:

– Anh Quân, nhưng mà em đã.. đã.. em không xứng với tình cảm cao thượng của anh đâu..hoàn toàn không xứng..

Tay anh lau nhẹ nước mắt của tôi, như thể anh sợ chạm mạnh vào sẽ làm đau tôi. Anh lắc nhẹ mái đầu:

– Không sao cả.. một xước nhỏ không làm lu mờ vẻ đẹp của viên ngọc, chút chuyện nhỏ không làm hao mòn tình cảm anh dành cho em.